Vậy là nàng phản kháng, co chân đạp mạnh vào hắn một cái. Gót chân nàng giẫm thẳng lên cẳng chân Úc Thừa Uyên, khiến hắn khẽ rên lên một tiếng. Hắn siết chặt tay, kéo nàng vào lòng, tay kia nâng cằm nàng lên, ép nàng phải nhìn thẳng vào mình, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiểu tổ tông của ta, giờ này rồi còn giận dỗi cái gì nữa?”
Diệp Mạt Sơ đỏ mặt, cúi đầu, giọng nói run run: “Ta… chúng ta ngủ riêng đi.”
Úc Thừa Uyên khẽ cười.
Mấy đêm trước, nếu hắn mạnh bạo hay quá nhiệt tình một chút, tiểu thê tử của hắn cũng nói những lời tương tự như vậy. Lần nào hắn cũng phải dỗ dành một hồi lâu nàng mới nguôi giận.
Hôm nay còn chưa bắt đầu mà nàng đã không phối hợp, chắc là do đêm hôm trước hắn hơi lỗ mãng, nàng vẫn còn giận hắn.
Hắn hôn lên mắt nàng, nhẹ nhàng dỗ dành: “Nghĩ đến việc tối qua nàng ngủ bên ngoài, đêm hôm trước ta mới không kiềm chế được, tối nay sẽ không như vậy nữa.”
Diệp Mạt Sơ vùng vẫy, tỏ vẻ không đồng ý.
Úc Thừa Uyên khẽ rên một tiếng, đưa tay thăm dò, ghé sát vào tai nàng, nói nhỏ một câu.
Cơ thể thì thành thật, nhưng chuyện như vậy làm sao nói ra được! Diệp Mạt Sơ vừa thẹn vừa giận, quay người đánh hắn: “Không biết xấu hổ, nói bậy bạ, ta mới không có!”
Để mặc tiểu thê tử vừa đánh vừa đ.ấ.m cho hả giận, Úc Thừa Uyên thuận thế ôm chặt nàng, lật người đè lên, cúi xuống hôn nàng.
Hơn hai mươi năm trước, sống một mình, hắn cũng không cảm thấy thế nào.
Nhưng sau khi thành thân rồi lại phải xa cách, hắn mới đột nhiên cảm thấy đêm một mình lại dài dằng dặc đến vậy. Đêm qua, hắn nằm trên chiếc giường lớn, trằn trọc mãi đến tận canh tư mới ngủ được. Giờ đây, mỹ nhân đang ở trong lòng, hắn làm sao có thể nhịn được.
Mọi chuyện diễn ra ngày càng mất kiểm soát, Úc Thừa Uyên kiên nhẫn vô cùng, dốc hết sức lực, cuối cùng cũng dỗ dành được tiểu thê tử đang dỗi hờn cho đến khi nàng thoải mái.
Hắn vẫn chưa thỏa mãn, nhưng nghĩ đến chuyện lâu dài, nên khi nàng kháng cự, hắn đành phải dừng lại trong tiếc nuối.
Diệp Mạt Sơ vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng, mặt đỏ như quả đào chín, được hắn bế đi tắm rửa, rồi lại được bế trở về, suốt cả quá trình đều không dám mở mắt, chỉ có hàng mi dài cong vút khẽ run như cánh bướm.
Vừa chạm vào giường, nàng liền chui tọt vào chăn, cuộn tròn người lại, dịch vào trong cùng, mãi mới chịu dừng lại.
Nhìn tiểu thê tử như con sâu nhỏ cứ rúc vào trong, Úc Thừa Uyên không khỏi bật cười. Đợi nàng lăn vào trong, hắn cũng dịch người qua, đưa tay ôm nàng vào lòng, cằm cọ cọ lên đỉnh đầu nàng, dịu dàng hỏi: “Hôm nay nàng có thích không?”
Diệp Mạt Sơ đạp chân vào hắn, không cho hắn hỏi.
Úc Thừa Uyên dùng chân giữ chân nàng lại, vuốt ve mái tóc nàng, hơi ngẩng đầu nhìn nàng, hỏi: “Hôm nay sao nàng không vui?”
Ban đầu, hắn tưởng nàng giận hắn vì chuyện chăn gối, nhưng phản ứng theo bản năng của nàng vừa rồi đã cho hắn biết, không phải vậy. Vậy thì chắc là vì chuyện khác, nàng đang giận dỗi hắn.
Diệp Mạt Sơ xụ mặt xuống, im lặng một lát mới nói: “Không có gì, chỉ là ta vẫn chưa ở bên A tỷ đủ lâu.”
Úc Thừa Uyên quá hiểu nàng, vừa nghe giọng điệu và nhìn thấy vẻ mặt ủy khuất của nàng, hắn đã biết nàng không nói thật.
Nhưng lúc này nàng không muốn nói, hắn cũng không ép hỏi, chỉ hôn lên má nàng, thuận theo lời nàng nói: “Giờ đều ở kinh thành rồi, nhà A tỷ của nàng cũng không xa, muốn đi lúc nào thì cứ qua đó.”
Diệp Mạt Sơ uể oải đáp lại một tiếng, nhắm mắt, không nói gì nữa.
Úc Thừa Uyên đêm qua ngủ không ngon, lẽ ra phải rất mệt mỏi, nhưng lúc này ôm tiểu thê tử mềm mại thơm tho trong lòng, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy ấm áp, không hề thấy mệt chút nào.
Hắn muốn nói chuyện với nàng, nhưng thấy nàng có vẻ mệt mỏi, nên cũng nhắm mắt lại, định nghỉ ngơi.
Nhưng đã lâu rồi mà hơi thở của tiểu thê tử vẫn dồn dập, hắn suy nghĩ một lát, giả vờ ngủ.
Diệp Mạt Sơ chất chứa tâm sự, không ngủ được. Đợi một lúc, thấy Úc Thừa Uyên đã ngủ, sẽ không hỏi nàng nữa, nàng mới từ từ thả lỏng, đầu óc không tự chủ được lại nhớ đến những lời của Thanh Nguyệt Quận chúa.
Lúc mới đính hôn, nàng đã nói với Thừa Uyên ca ca rằng, nếu có ngày nào đó huynh ấy gặp được cô nương mình thật lòng yêu thương, nàng sẽ rời đi, tuyệt đối không làm lỡ hạnh phúc của huynh ấy.
Nàng thề, lúc đó nàng nói những lời này là thật lòng.
Nhưng bây giờ, khi nàng biết Thừa Uyên ca ca đã có người trong lòng từ lâu, sao lòng nàng lại thấy khó chịu đến vậy.
Thừa Uyên ca ca vì cô nương kia mà nhiều lần từ chối hôn sự do Hoàng thượng ban, trước khi thành thân với nàng, một vị Vương gia như huynh ấy bên cạnh lại không hề có một nha hoàn thông phòng nào, giữ mình trong sạch nhiều năm như vậy, có thể thấy huynh ấy yêu cô nương kia đến nhường nào.
Nhưng một người si tình như vậy lại vì tình nghĩa thời thơ ấu mà đồng ý cưới nàng, sau khi cưới nàng lại đối xử thật lòng với nàng, nàng vừa biết ơn, vừa áy náy, lại vừa thấy khó chịu.
Nếu Thừa Uyên ca ca đã trọng tình nghĩa như vậy, thì Diệp Mạt Sơ nàng cũng không thể ích kỷ như thế.
Đợi đến khi nào ý trung nhân của huynh ấy trở về, nàng sẽ rời đi, tác thành cho hai người họ.
Vừa nghĩ đến việc hai người thân thiết như vậy rồi sẽ có một ngày trở thành người dưng nước lã, nước mắt Diệp Mạt Sơ không kìm được tuôn rơi xuống gối. Nàng đưa tay, dùng tay áo lau nước mắt, cố gắng an ủi bản thân.
Diệp Mạt Sơ không được khóc, ép dầu ép mỡ ai nỡ ép duyên, không phải của mình thì đừng cưỡng cầu.
Diệp Mạt Sơ cố lên, nín khóc đi. Chia tay thì chia tay, có gì to tát đâu, trên đời này nhiều nam nhân như vậy, nhất định sẽ tìm được người đẹp trai như huynh ấy.
Cho dù không tìm được, thì cũng còn A tỷ bầu bạn cả đời, vậy cũng tốt.
Sau khi tự an ủi mình một hồi, tâm trạng Diệp Mạt Sơ đã khá hơn, không khóc nữa.
Nhưng trong lòng, nàng đã âm thầm quyết định, từ giờ trở đi… thôi, vẫn là từ ngày mai đi.
Từ ngày mai trở đi, nàng sẽ giữ khoảng cách với Thừa Uyên ca ca, dần dần xa cách, không vượt quá giới hạn nữa, đợi đến khi ý trung nhân của huynh ấy trở về, có lẽ nàng sẽ có thể đường hoàng rời đi.
Nghĩ vậy, Diệp Mạt Sơ dần dần chìm vào giấc ngủ, cơ thể cuộn tròn cũng duỗi ra.
Úc Thừa Uyên mở mắt, chống tay lên, nhìn tiểu thê tử đang ngủ say sưa dưới ánh nến leo lét.
Hắn cảm thấy khó hiểu, từ khi hai người thành thân đến giờ, ánh mắt của tiểu cô nương nhìn hắn luôn long lanh, hắn cảm nhận được nàng ngày càng dựa dẫm vào hắn, sao đột nhiên nàng lại trở nên xa cách như vậy?
Nhìn một lúc, hắn nhẹ nhàng xuống giường, mặc quần áo, đi ra ngoài.
Tối nay là lượt Thường Lâm trực đêm, thấy Úc Thừa Uyên ra ngoài, liền lập tức từ trên mái nhà nhảy xuống, quỳ trước mặt hắn, khẽ hỏi: “Vương gia, có gì phân phó?”
Úc Thừa Uyên: “Mấy hôm nay Vương phi ra ngoài, có gặp chuyện gì khiến nàng không vui không?”
Thường Lâm gật đầu: “Ở Minh Ngọc Các đã gặp Định Vương phi và Thanh Nguyệt Quận chúa, nhưng cũng không nói chuyện được mấy câu, Vương phi đã rời đi.”
Úc Thừa Uyên nhíu mày: “Biết họ đã nói gì không?”
Thường Lâm lắc đầu: “Thuộc hạ canh giữ bên ngoài, không nghe thấy, có cần thuộc hạ đi điều tra không?”
Úc Thừa Uyên suy nghĩ một chút, giơ tay ngăn lại: “Không cần.”
Với tính cách của tiểu cô nương, nếu biết hắn phái người điều tra lời nói và hành động của nàng, e rằng sẽ làm ầm ĩ cả Thân vương phủ, đến lúc đó lại giận dỗi hắn, người chịu thiệt vẫn là hắn.
Thường Lâm gật đầu vâng dạ, thầm khen Vương gia sáng suốt.
Úc Thừa Uyên trở về phòng, cởi áo lên giường, đưa tay ôm tiểu thê tử đang ngủ lăn lóc vào lòng.
Ôm một lúc, hắn khẽ thở dài, đứng dậy, tìm y phục ngủ của nàng, cẩn thận mặc vào cho nàng, rồi mới ôm nàng lại.
Những ngày tiếp theo, ban ngày Úc Thừa Uyên phải lên triều, Diệp Mạt Sơ vẫn như thường lệ, nhưng cứ đến tối, nàng lại lấy một cái gối đặt giữa hai người, không cho Úc Thừa Uyên lại gần nàng nữa.
Úc Thừa Uyên biết tiểu thê tử có tâm sự, cũng không ép buộc, càng không truy hỏi, chỉ kiên nhẫn chờ nàng mở lòng.
Nhưng chờ mãi, chờ đến bảy tám ngày cũng không thấy tiểu thê tử tìm hắn tâm sự, Úc Thừa Uyên không ngồi yên được nữa, quyết định nghĩ cách moi lời nàng.