Vấn đề này đã được giải quyết bởi hiệu trưởng và hai giáo viên chủ nhiệm.
Đó là vì Lâm Trưng, trường học của họ đang tranh ngôi vị số một trong kỳ thi tuyển sinh đại học sắp tới, nhà trường phải chú trọng và xử lý nhanh chóng.
Ngoại trừ Kỷ Khang, người lặng lẽ bị đình chỉ học và sau đó trở lại trường cũ, hầu như không ai biết chuyện gì đã xảy ra.
Những học sinh đi cùng Kỷ Khang được gọi phụ huynh của từng người một để nói chuyện. Năm lớp 11, ở thời điểm này chẳng ai muốn bị đuổi học hết, vì vậy tất cả đều ngoan ngoãn mà ngậm miệng, không ai dám hó hé chuyện này nữa.
Chỉ là mỗi lần nhìn thấy Lâm Trưng, bọn họ đều cong đít cúi đầu bỏ chạy.
Kinh khủng.
Người con trai này đáng sợ cả về sức mạnh và mưu mô.
Từ việc nhìn thấy anh với một tay đã khiến cho Kỷ Khang không thể cử động được, đến việc Kỷ Khang lặng lẽ bỏ học. Lâm Trưng, một học sinh giỏi trong mắt giáo viên, đã trở thành cơn ác mộng đối với nhiều người.
Những người ham vui hay đùa cợt người khác bằng lời nói, có thể học cách im lặng tuyệt đối khi đối mặt với quyền lực.
Trần Nghiêu, người có liên quan đến nguyên nhân của sự việc này, rất tự nhiên không hề hay biết gì cả.
Chiến tranh lạnh của hai người đến ngày thứ tư, họ được nghỉ một ngày trước khi kì thi cuối kỳ bắt đầu.
Trần Nghiêu ở trong phòng xem qua điểm quan trọng của từng môn, thứ hạng của cô luôn ở trên mức trung bình, điểm của cô thực ra không tệ, nhưng sự cạnh tranh về điểm số có thể chia cắt rất nhiều người…
Trong tất cả các môn, Toán là môn cô kém nhất, điểm tốt nhất của cô chẳng khác gì điểm kém nhất của người khác.
Trần Nghiêu chọn xem lại toán học cuối cùng. Cô mở bộ câu hỏi toán ra và ghi chú chính, cô hoàn toàn mất đi sự linh hoạt như các môn học khác trước đó.
Bình thường trước mỗi kỳ thi, Lâm Trưng đều giúp cô điều chỉnh lại tâm trí.
Lúc đầu anh không hiểu là tại sao Trần Nghiêu lại chậm hiểu đến mức như vậy, không hề biết một cái gì. Khi chỉ bài, anh bị sự chậm hiểu và các thắc mắc của cô làm cho điên máu, anh dứt khoát đưa ghi chép cho cô và để cô tự xem.
Trần Nghiêu tức giận đến mức chạy ra khỏi phòng vì những lời nói khó nghe của anh.
Không muốn dạy thì thôi, dám nói rằng mạch não của cô khác với người bình thường, chẳng khác gì nói cô là đồ ngốc?!
Nhưng mà cũng phải thừa nhận rằng khi cô sử dụng những mẹo giải toán của Lâm Trưng trong kỳ thi, cô thực sự có thể viết ra câu trả lời chính xác.
Thế nên, lần sau Trần Nghiêu đã đến nhà anh và gọi anh trai một cách ngọt ngào. Không phải cô không biết ngượng mà là vì phải cạnh tranh điểm số, ai mà không muốn làm bài tốt hơn?
Sau đó, việc này xảy ra rất nhiều lần, vì thế nên Trần Nghiêu đã phát hiện ra tính khí của Lâm Trưng.
Khi anh cau mày, mím chặt môi, đó chính là lúc anh đến bờ vực của sự kiên nhẫn, cô sẽ đi ra ngoài giúp anh rót một cốc nước, xoa vai đấm lưng cho anh, chớp chớp đôi mắt to ngấn nước: “Ca ca thật vất vả, ca ca nói lại một lần nữa nhé? Nghiêu Nghiêu sẽ lắng nghe cẩn thận.”
Khi lần đầu tiên cô sử dụng cách này, vẻ mặt không kiên nhẫn của Lâm Trưng lập tức đóng băng. Một lúc lâu sau, anh gạt bỏ tất cả những cảm xúc tiêu cực mà cô mang lại, bình tĩnh cầm bút lên giải thích cho cô nghe một lần nữa.
Trần Nghiêu cười trộm trong lòng, chắc chắn, Lâm Trưng ăn mềm không ăn cứng.
Kể từ đó, cô coi như đã làm chủ được cuộc đời của Lâm Trưng, mặc dù anh vẫn cau mày mím môi, nhưng sẽ không bao giờ nói lời khó chịu nữa.
Trần Nghiêu nằm trên bàn học, nhớ lại trước đây lúc anh hướng dẫn ôn tập trước kỳ thi năm lớp 8, Lâm Trưng tức giận đến mức gân xanh trên trán nổi lên dữ dội, nhưng vẫn cố gắng hết sức bình tĩnh để dạy cho cô. Khóe miệng bất giác nhếch lên, trong mắt hiện lên ý cười ngọt ngào.
Nhưng ngay sau đó, cô đứng thẳng dậy khỏi bàn, bây giờ họ vẫn đang chiến tranh lạnh! Lâm Trưng chỉ sẵn lòng dạy kèm vì sự ép buộc và thủ đoạn của cô, anh thực sự không muốn.
Lần này cô không chọc phá anh nữa, chắc anh sẽ vui vẻ lắm.
Trần Nghiêu cúi đầu úp mặt vào tay, càng nghĩ càng chán nản.
Dường như là vậy.
Lần nào cô cũng là người chủ động đến tìm anh, chọc phá anh, ồn ào đến mức khiến anh mất bình tĩnh.
Cô đã quen với sự giúp đỡ của anh, nhưng anh không cần phải giúp cô.
Trước đây Trần Nghiêu chưa từng suy nghĩ tới điều này.
Phát hiện đột ngột khiến cô bị sốc.
Từ khi nào trong tiềm thức cô đã cho rằng anh nên thế này hay thế kia. Còn anh thì sao? Anh không cần phải làm như thế.
Sự bất bình và khó chịu đột ngột kéo tới, cùng với cảm giác khó xử khi hai người họ phớt lờ nhau trong vài ngày qua.
Trần Nghiêu khẽ khóc.