Công bằng mà nói, tính cách của Trần Nghiêu không hề khiến người khác khó chịu.
Mặc dù cô hơi nóng tính và lơ mơ, nhưng rất quan tâm đến người khác, không cần người khác phải nói ra nhưng cũng có thể đoán được họ cần gì. Cho dù có nóng tính nhưng cũng biết chừng mực, sẽ không nháo đến mức làm người khác phải sượng mặt.
Vậy là anh có cái đuôi nhỏ thế này bên cạnh, gọi anh trai bằng cái giọng ngọt ngào êm tai, có gì hay thì chia sẻ cùng anh, còn ồn ào làm nũng. Chỉ là thỉnh thoảng có hơi tùy hứng, nhưng Lâm Trưng cảm thấy điều đó có thể chấp nhận được.
Em gái tốt với anh trai, anh trai đương nhiên phải tốt hơn với em gái.
Dạy cô làm bài tập về nhà, cho cô đồ chơi và búp bê, dùng tiền tiêu vặt mua cho cô những que kem có hương vị mới, kiên nhẫn đợi cảm xúc của cô qua đi khi cô ồn ào cáu kỉnh, lau nước mắt cho cô khi cô không được nhận vào trường trung học trực thuộc.
Lâm Trưng thực sự coi Trần Nghiêu như em gái của mình.
Không chỉ chiều chuộng cô, còn dạy cho cô biết cái gì nên làm, sửa tật xấu cho cô. Tỷ như kén ăn, hay vứt đồ bừa bãi, hoặc như…Cắn bút khi làm bài tập.
Tiếc là anh đã nói những vấn đề này rất nhiều lần nhưng cô vẫn không thay đổi.
Kén ăn không thay đổi được, nhất định không chịu ăn rau xanh; cái tật hay quăng đồ lung tung cũng không đổi được, bằng không thì một năm không cần phải làm lại năm sáu cái chìa khóa nhà; thói quen cắn bút từ nhỏ cho đến nay vẫn giữ nguyên không đổi.
Chỉ là cô gái nhỏ cau mày cắn bút khi làm bài tập bên cạnh anh bây giờ đã trở thành một thiếu nữ.
Tóc đen dày mượt như mây, hai má non nớt nhẵn nhụi như phấn hoa, cánh môi căng mọng hồng nhuận, khi ngậm bút đầu hơi chùng xuống tạo thành một vòng cung vừa vặn, không cần chạm vào cũng có thể mường tượng ra được sự mềm mại.
Hầu kết vô thức trượt vài cái, Lâm Trưng cảm thấy ly nước anh vừa uống không làm dịu được cơn khát của anh chút nào.
“Mmmm… nóng quá.”
Trần Nghiêu thấp giọng lẩm bẩm một mình, đưa tay lên vén mái tóc dài trên cổ, còn đang suy nghĩ các bước giải đề, ánh mắt đảo quanh bàn học, trong tay Lâm Trưng vẫn đang cầm bút.
Cô đưa tay lấy cây bút qua, cắn nhẹ cây bút trong miệng.
Không thấy rõ động tác như thế nào, cô nâng hai tay lên nắm lấy mái tóc dài, cào cào mấy cái rồi dùng cây bút của anh quấn vài vòng, ngay lập tức mái tóc dài được búi gọn cố định ở sau đầu.
Động tác trôi chảy lưu loát thực sự khiến anh hơi ngạc nhiên.
Lâm Trưng không biết rằng con gái có thể dùng bất cứ thứ gì để búi tóc lên, nếu khéo tay, thậm chí có thể búi tóc mà không cần dùng thứ gì khác.
Mái tóc của Trần Nghiêu mang theo mùi thơm của dầu gội đầu, động tác vừa rồi làm cho mùi thơm thoang thoảng xộc vào phổi khiến anh cảm thấy lồng ngực có chút ngứa ngáy…
Chu Linh đến gọi Trần Nghiêu về ăn tối, đương nhiên là mời cả Lâm Trưng.
Anh trước tiên cảm ơn Chu Linh, sau đó nói rằng mình còn có việc phải làm nên không sang được.
Trần Nghiêu có chút tò mò, sắp tới giờ ăn tối rồi mà anh còn bận cái gì nữa. Nhìn sang, nháy mắt với anh, hỏi anh có ý gì.
Lâm Trưng liếc cô một cái rồi không nói gì.
Buổi tối, Lâm Trưng đến mười một giờ mới về nhà.
Anh đến phòng tập boxing tập luyện trong bốn giờ đồng hồ, cơ thể anh như được rửa sạch bằng mồ hôi. Ngay cả huấn luyện viên cũng không thể không hỏi anh bị làm sao. Sau khi anh đến, chỉ im lặng tập luyện không nói một lời nào.
Anh chỉ nói rằng mình đang có tâm trạng không tốt, huấn luyện viên cũng hiểu ý không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào.
Đến khi kiệt sức Lâm Trưng mới vào phòng tắm để tắm rửa.
Đứng trong buồng tắm nhỏ, Lâm Trưng nhìn chằm chằm hoa văn trên tường mà giật mình.
Những người khác hỏi tại sao anh lại có tâm trạng không tốt, anh sẽ phải trả lời như thế nào đây?
Nói hôm nay anh giống như tên biến thái, lén lút ngửi tóc của người con gái coi anh như anh trai…