Đợi cho tiếng mưa bên ngoài ào ào cọ rửa cây cối mặt đất, Trần Nghiêu cử động cánh tay mỏi nhừ của mình.
“Anh trai……”
Lâm Trưng chậm rãi buông cô ra: “Ừm?”
“Em đi thắp nến.”
Cô xoay người đi tìm nến thơm, Lâm Trưng ở sau lưng soi đèn giúp cô.
Xoẹt một tiếng, que diêm dài được đốt thành ngọn lửa, ba ngọn nến được thắp sáng cạnh nhau, ánh sáng ấm áp chiếu sáng cả căn phòng.
Ngoài ra…Lớp vải mỏng trên cơ thể cô gái cũng được phản chiếu.
Ngực cao đầy đặn, vòng eo mảnh khảnh mềm mại, cặp mông tròn trịa nở nang.
Trong nháy mắt, Lâm Trưng có thể nhìn rõ cơ thể của Trần Nghiêu, thậm chí có thể nhìn thấy độ cong giữa hai chân khi cô đi lại và điểm nhỏ nhô lên trước ngực khi cô nghiên người.
Một màn nóng bỏng mắt.
Miệng đắn lưỡi khô, nhịp tim mất kiểm soát. Anh cụp mi xuống, mặt không biến sắc đem một tay để phía sau gắt gao nắm thành quyền.
Vừa rồi ôm cô là đã vượt quá giới hạn, không thể tiếp tục như thế này.
“Muộn rồi, nên đi ngủ.” Khi Trần Nghiêu lại tiến đến ôm anh, anh tránh ra.
Trần Nghiêu sửng sốt một chút, sau đó dẩu môi lắc đầu: “Không muốn, em sợ…”
“Anh sẽ đợi cho đến khi em ngủ say.” Anh tắt đèn điện thoại, “Đi ngủ.”
Cuối cùng, anh ngồi xuống đất bên cạnh gối của cô theo yêu cầu của Trần Nghiêu, vừa quay đầu là có thể nhìn thấy cô đang nằm ở bên giường.
Chỉ còn lại có một ngọn nến, mắt to chớp chớp, quả thật là có chút mệt mỏi.
Anh đang ngồi bên cạnh mình, cách tay gác lên đầu gối, một nửa sườn mặt in trong bóng tối, phác họa lên những đường nét uyển chuyển và đẹp đẽ.
“Anh trai……”
“Hử?”
Giọng nói có chút mơ hồ, gọi anh một cách cố chấp, giống như làm như vậy sẽ không còn sợ mưa to và sấm chớp bên ngoài nữa.
“Anh trai……”
“Ừm. Nghe lời, mau đi ngủ.”
Trần Nghiêu cong môi, mãn nguyện nhắm mắt lại. Lâm Trưng không đẩy cô ra, hơn nữa, thời điểm cô ôm anh, cô cảm nhận được, anh có phản ứng.
Con mồi vừa lọt vào bẫy, không thể quá nôn nóng, không thì sẽ bị dọa chạy mất.
Hơi thở nhẹ nhàng kề sát bên tai, mùi thơm thoang thoảng nơi chóp mũi, Lâm Trưng đợi đến khi cô hoàn toàn ngủ say mới đưa mắt nhìn về phía cô.
Bộ dáng ngủ say như một đứa trẻ, lặng lẽ và yên tĩnh.
Điều hòa khởi động phát ra một tiếng bíp bíp, Lâm Trưng cứng ngắc đứng lên, không dám nhìn nhiều nữa chỉ liếc mắt một cái xem bóng dáng trên giường, lặng lẽ mà vội vàng rời khỏi phòng.
—-
Da của Trần Nghiêu phục hồi rất tốt, chỉ còn lại một dấu vết khác với màu da xung quanh, cô nhờ Lâm Trưng giúp cô bôi thuốc sau gáy.
Cúi đầu quay lưng về phía anh, bỗng nhiên khịt mũi: “Có phải rất xấu hay không…”
Động tác tay ngừng một chút, anh nói: “Không xấu, sẽ ổn thôi.”
Trần Nghiêu thút thít đáp lại giống như sắp khóc, ánh mắt chứa đầy ánh nước trong suốt quay sang nhìn anh: “Thật sao? Anh không cảm thấy xấu xí sao?”
Vừa định thở dài, cô vặn người, đưa đôi tay nhỏ bé của mình ôm lấy anh, lau những giọt nước mắt không tồn tại lên quần áo của anh.
“Anh ơi, em sợ sẽ để lại sẹo.”
Quai hàm của Lâm Trưng căng chặt.
Kể từ khi ôm cô vào đêm hôm trước, Trần Nghiêu bắt đầu dính lấy anh, cọ vào người anh, ôm ôm ấp ấp, một khi anh từ chối, cô nhìn anh như sắp khóc và hỏi anh có phải anh chê cô xấu xí hay không.
Anh chưa bao giờ nhìn thấy người nào không nói lý lẽ như vậy.
Không mặc đồ lót, đem cả thân thể dán vào anh, không quan tâm đến sự khác biệt giữa nam và nữ. Chờ cô ôm và cọ xát đủ, Lâm Trưng sẽ kiếm cớ chật vật vào nhà vệ sinh để giải quyết phản ứng sinh lý. Không thể để cô ấy thấy được.
Anh chưa bao giờ bất lực như vậy.