Chân co quá lâu khiến máu không lưu thông, lúc Trần Nghiêu vừa đứng lên đã cảm thấy như có hàng vạn con kiến nhỏ đang gặm cắn xương mình, cô không khỏi “a” lên một tiếng, toàn bộ cơ thể mất khống chế đổ về phía trước.
Lâm Trưng đang nằm trên ghế bị cô đè xuống rên lên một tiếng, Trần Nghiêu hoảng sợ, luống cuống tay chân cố gắng đứng lên khỏi người anh, nhưng chân của cô đã tê liệt đến mức không thể đứng được nữa. Chân vừa mới chạm xuống mặt đất lại mềm nhũn, mông trực tiếp ngồi xuống giữa hai chân anh.
“Tê—-” Bộ phận sinh dục sắp cứng lên của anh bị cô đè nặng đến mức khó chịu, cảm giác đau đớn ập lên các dây thần kinh.
“A….. Anh…..” Trần Nghiêu tự nhiên cảm nhận được sự đụng chạm cứng rắn và nóng bỏng dưới mông, đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc gần với bộ phận sinh dục của người khác giới như vậy. Cái kia của Lâm Trưng… chỉ cách một lớp quần áo, thật lớn…
Lâm Trưng nghiến răng chịu đựng tiếng kêu trong cổ họng, hầu kết gian nan lăn lộn vài cái, cầm hai tay Trần Nghiêu đang chống trước ngực mình, túm người cô kéo lên.
Cô hơi vùng vẫy.
“Lâm Trưng…Anh đã nói sẽ không đẩy em ra…” Cô nâng đôi mắt trong veo như nước nhìn anh.
Khoảnh khắc ngồi lên người anh, Trần Nghiêu đột nhiên hiểu ra, ban nảy anh đã sớm tỉnh lại.
Lâm Trưng lờ mờ cảm giác được khi cô vừa bước vào. Cô nghĩ rằng mình đã thả lỏng bước chân, nhưng anh từ nảy đến giờ luôn ngủ không sâu giấc.
Lẽ ra anh phải mở mắt ra ngay và hỏi cô có nghỉ ngơi tốt không, nhưng không biết vì lý do gì mà anh lại chần chừ một lúc, bỏ lỡ thời điểm “nên” tỉnh lại, để rồi chuyện xảy ra tiếp theo lại trở thành tình huống mà Lâm Trưng không thể tưởng tượng được.
Trước tiên Trần Nghiêu dừng lại bên cạnh anh, mặc dù nhắm mắt anh vẫn cảm nhận được cô đang nhìn mình.
Anh cố gắng hết sức để thả chậm nhịp thở của mình, cũng không hiểu tại sao mình lại quyết định giả vờ ngủ.
Cứ như vậy một hồi lâu, Trần Nghiêu hít vào một hơi, nuốt khan một tiếng, sau đó hơi thở của cô đập vào mu bàn tay trên tay vịn của anh…
Hình như cô ấy đang ngửi bàn tay của mình…
Anh còn đang không hiểu tại sao cô lại làm vậy, thì một thứ gì đó mềm mềm ẩm ướt bắt đầu di chuyển trên mu bàn tay anh…
Trần Nghiêu, thực sự, đang liếm tay anh…
Nhận thức này khiến toàn thân Lâm Trưng đông cứng lại, nhưng anh không dám nhúc nhích.
Chiếc lưỡi nhỏ nóng rực ẩm ướt liếm láp gốc ngón tay hết lần này đến lần khác, động tác vươn ra thu lại của chiếc lưỡi tạo ra âm thanh nước bọt vô cùng mờ ám, là âm thanh duy nhất trong thư phòng im lặng.
Cảm giác ướt át xâm nhập từ đầu ngón tay giống như cảm giác dây leo quấn lấy anh trong giấc mộng, theo nhịp đập kéo dài đến khoang ngực, dọc theo mạch máu quanh co, bám vào các cơ quan nội tạng bởi vì kích thích mà hưng phấn nảy lên, toàn bộ đều bị bao vây…
Dương vật trong quần anh đang dần dần sung huyết và căng cứng, Lâm Trưng dùng hết sức để giữ cho cơ thể bình tĩnh, anh thậm chí còn tận lực kìm lại hô hấp, sợ tiếng thở gấp của mình sẽ làm kinh động đến cô, người đang ngồi bên chân không hề hay biết gì…
Lâm Trưng cảm thấy mình như đang bị nướng trên lửa, máu nóng đến không thể chịu nổi.
Cứ dày vò như vậy không biết bao lâu, cho đến khi cô “tách” một tiếng buông ngón áp út của anh ra, khoái cảm kéo dài khiến tay anh chợt run lên.
Ngay khi mở mắt ra, anh đã thấy Trần Nghiêu đang kinh hoảng lao về phía mình…
Lúc này cô đang ngồi trên đùi mình, côn thịt cương cứng áp vào mông cô. Lâm Trưng không nên đánh giá cao sự tự chủ của mình, anh muốn Trần Nghiêu lập tức rời đi.
Ít nhất, anh không muốn thất thố trước mặt cô…