Sau khi ăn uống, dạo chơi và chụp hình trong vài ngày, bọn họ quyết định cắm trại trên ngọn núi gần đó. Trong kỳ nghỉ hè, mặc dù Lương Thành không phải là một thành phố du lịch đặc biệt nổi tiếng nhưng vẫn có rất nhiều du khách trẻ tuổi.
Xe đi lên núi cứ nửa tiếng lại có một chuyến, Trần Nghiêu và Đại Âm vừa mới ngồi xuống, một nữ sinh đã chủ động lên tiếng chào hỏi: “Các cậu cũng là học sinh à?”
Đại Âm tính tình cởi mở, rất nhanh cùng đôi phương nói chuyện phiếm, sau khi biết được cô ấy cũng là một sinh viên đại học tương lai vừa thoát khỏi kỳ thi tuyển sinh đại học, trong lòng lập tức có cảm tình.
Cô gái tên là Chu Tư Tuệ, cô ấy cũng đến cùng với bạn bè và bạn học của mình, chàng trai ngồi bên cạnh khoanh tay, ánh mắt đảo qua Trần Nghiêu đang ngồi ngay đối diện.
Vừa rồi lúc lên xe, Lâm Trưng không kịp lên sau cô, lúc này đang cùng Hứa Phong đứng ở thùng xe phía trước.
Sau khi nhìn thấy bóng dáng của anh, Trần Nghiêu thu hồi ánh mắt, cô lập tức phát hiện người đối diện đang nhìn mình. Bình thường trong tình huống này, người xa lạ sẽ nhanh chóng dời tầm mắt đi, nhưng người đó dường như hoàn toàn không có loại tự giác này, thậm chí sau khi Trần Nghiêu hạ mắt nhìn điện thoại một hồi, người đó vẫn nhìn cô như cũ.
Khi xuống xe, động tác đứng lên của Trần Nghiêu có chút vội vàng, xe còn chưa ổn định, thân thể cô theo quán tính ngả về phía sau, Đại Âm đang định đưa tay ra thì đã thấy một bàn tay to lớn nắm lấy vai Trần Nghiêu.
Là chàng trai nhìn cô chằm chằm ban nãy.
“……Cảm ơn.” Cậu ấy rất cao, bây giờ đứng lên trông rất khí thế, điều này khiến Trần Nghiêu có chút sợ hãi không thể giải thích được, bả vai bị chạm qua nóng lên như lửa thêu, tóm lại là rất không dễ chịu.
“Không có gì.” Giọng của cậu ta rất trầm, xen lẫn trong đám đông có chút nghe không rõ.
Khu vực cắm trại ở ngay lưng chừng núi, sau khi tìm được chỗ trống, Hứa Phong mang lều và dụng cụ ra ngoài, xác định tốt phương hướng và vị trí, Lâm Trưng đi tới hỗ trợ, tuy rằng chưa từng làm việc này nhưng dưới sự hướng dẫn của Hứa Phong, anh nhanh chóng bắt đầu dựng.
Nhìn thấy bọn họ kết hợp với nhau dựng lều vừa nhanh vừa tốt như vậy, Trần Nghiêu rất ghen tị, cùng Đại Âm lấy cái khác tới làm thử, nhưng vừa mới đóng xuống một cái cọc trên mặt đất, Hứa Phong đã đi tới: “Làm như em thì nửa đêm kiểu gì cũng ngủ lộ thiên.”
“Dạ?” Cô nghe không hiểu.
Lâm Trưng ngồi xổm xuống, làm mẫu cho cô: “Nếu như đóng xuống vuông góc như thế này, khả năng chịu lực rất yếu, không thể chịu được lực của dây gió, rất dễ bị gió thổi bay…để nghiên như vậy mới chắc được… ”
Trần Nghiêu đột nhiên hiểu ra: “Em hiểu rồi!”
“Các em đi nhặt củi đi, không cần lo việc ở đây.” Hứa Phong không thương tiếc gì lấy lại cây búa trên tay cô.
Vừa định bĩu môi, Lâm Trưng sờ sờ đầu của cô: “Đi đi, nhặt nhiều một chút, buổi tối chúng ta đốt lửa trại.”
Triệu Chi ở lại để giúp đỡ, Trần Nghiêu và Đại Âm đi cùng nhau.
“Các cậu muốn đi mua đồ à?” Là Chu Tư Tuệ, nhóm nhỏ của họ cũng đang dựng lều trại.
“Chúng tôi đi nhặt củi.”
“Muốn làm liên hoan lửa trại sao? Tôi cũng muốn đi!”
Nơi này ban đầu mở ra cho khách du lịch, cũng không thuộc quyền sở hữu của cá nhân nào cả.
Hai người nói được, Chu Tư Tuệ chạy đi kéo một người bạn đồng hành qua: “Nam nữ phối hợp, làm việc không sợ mệt!” Tình cờ là chàng trai đỡ Trần Nghiêu lên xe.
Trên núi không chỉ có cây rừng tươi tốt mà còn có những con suối nhỏ chảy róc rách, vẻ đẹp của thiên nhiên khiến lòng người thư thái vui vẻ.
“Nước trong quá, không biết bên trong có cá không.” Đại Âm tiến lại gần cúi đầu tìm kiếm, Chu Tư Tuệ cũng muốn thử xem sao, “Hay là chúng ta đi xuống bắt cá đi?”
Trần Nghiêu kéo Đại Âm: “Nguy hiểm lắm…”
“Không sao đâu, ở đây khá nông và tốc độ dòng chảy không nhanh.” Chu Tư Tuệ giải thích, “Chúng ta hãy ở trong đoạn này thôi, đừng đi vào trong.”
Nam sinh kia từ nãy đến giờ không nói lời nào, Trần Nghiêu thấy các cô ấy hăng hái như vậy cũng không ngăn cản nữa, có chút lo lắng giúp Đại Âm cầm áo khoác rồi đứng chờ bên dòng suối.
“Nghiêu Nghiêu! Ở đây thực sự có cá! Tớ sẽ bắt cho cậu một nồi cá hầm!” Đại Âm kéo ống quần đứng dưới dòng suối nhỏ và vẫy tay với cô. Trần Nghiêu nhanh chóng đáp lại, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn cô ấy, ngay cả bên cạnh có người tiến gần mình cũng không chú ý.
“Trần Nghiêu?”
Cô quay đầu lại: “Hả?”
Cô chưa kịp phản ứng lại cậu ta làm sao biết được tên của mình, đối phương đã nói tiếp: “Trần Nghiêu từ trường tiểu học Tân Thành, phải không?”
Trần Nghiêu rất kinh ngạc: “Làm sao cậu biết?”
Chàng trai nở nụ cười đầu tiên trong ngày: “Quả nhiên tôi không nhận nhầm người. Tôi là Kỳ Nhạc, cậu còn nhớ không?”
“Kỳ Nhạc…đúng rồi…” Trần Nghiêu hít vào một hơi, kinh ngạc mở to hai mắt, “Là Kỳ Nhạc, đại bàng bắt gà con?!”
Vào năm lớp 4 tiểu học, trong lớp có một học sinh mới, người cao cao gầy teo và không thích nói chuyện. Khi đó, trò chơi “đại bàng bắt gà con” đang rất thịnh hành, giữa giờ học có rất nhiều người chơi trò này trên sân thể dục. Trần Nghiêu lúc nào cũng bị bắt đã chủ động đến tìm học sinh mới cao cao này: “Cậu có thể làm gà mái của tôi không?” Về sau, cậu ấy trở thành “gà mái” độc quyền của Trần Nghiêu, dang rộng đôi tay dài của mình để giúp cô ngăn chặn “đại bàng” hung dữ.
Đó là một đoạn kỷ niệm rất vui, cũng là nguyên nhân lớn khiến Trần Nghiêu không muốn chuyển trường…”
“…Lúc đó tôi còn không biết là mình sẽ phải chuyển trường, nhưng mà…cậu thay đổi nhiều quá, tôi hoàn toàn không nhận ra…”
Kỳ Nhạc khác hoàn toàn với ấn tượng trong trí nhớ của cô, chỉ có nụ cười vừa rồi mới khiến cô nhìn ra được hai ba phần bóng dáng của quá khứ.