Khi ta theo Viên Tử Vọng về phủ, mới biết thế nào là khổng tước mở màn, tự mình đa tình.
Chúng ta về đến nhà, Viên phu nhân đang chuẩn bị bữa trưa, một bàn đầy những món ăn được bày biện tinh tế còn đang bốc khói nghi ngút, chứng tỏ phu nhân đối với Viên Tử Vọng vô cùng chu đáo.
Viên Tử Vọng vừa thấy phu nhân thì chẳng để ý tới ta, vội vàng bước tới đỡ nàng, hạ giọng nói: “Phu nhân vất vả rồi.”
Viên phu nhân lắc đầu nhìn Viên Tử Vọng cười, trong mắt chỉ có mỗi mình y.
Viên Tử Vọng nắm tay phu nhân ngồi xuống mới giới thiệu ta với nàng, nói ta là nha đầu y mua về từ trên phố, thân thế đáng thương, nhờ nàng chiếu cố.
Viên phu nhân gật đầu, hướng về phía ta nở một nụ cười rất thân thiện, rồi vẫy tay nói: “Lại đây cùng ăn đi.”
Ta khựng lại, đã lâu rồi không nghe những lời chân thành không tâm cơ như thế. So với những kẻ thủ đoạn ta đã gặp gần đây, nàng thực sự giống một người bình thường tốt bụng, không có gì nổi bật.
Viên phu nhân nhìn có vẻ yếu đuối nhỏ bé, dung mạo cũng thường thường vô kỳ, lại còn một dáng vẻ bệnh tật. Có thể khen ngợi duy nhất là đôi mắt hiền lành, trông như một người hiền lành nhẫn nhục, chịu đựng.
Nhưng Viên Tử Vọng nhìn nàng với ánh mắt dịu dàng, hết mực yêu thương, như thể nàng là bảo vật quý giá nhất đời y.
Một bữa cơm, bọn họ ăn đầy tình ý, còn bát của ta lại toàn cẩu lương.
Nha hoàn hồi môn của phu nhân lo ta có ý định quyến rũ lão gia, đặc biệt đến nhấn mạnh tình cảm sâu đậm của phu thê bọn họ, mong ta biết khó mà lui.
Thấy ta tỏ ra không quan tâm, nàng bực bội kể cho ta nghe câu chuyện tình yêu của phu thê Viên thị, nàng khẳng định chắc nịch:
“Họ là cặp phu thê ân ái nhất mà ta từng thấy, tình yêu của họ đáng được người đời ca tụng!”
Viên Tử Vọng và Viên phu nhân quen biết qua mai mối. Nghe nói, họ chỉ gặp nhau một lần qua rèm sa mà đã thề non hẹn biển với đối phương.
Viên phu nhân tên là Đồng Thấm, một tiểu thư khuê các chính tông.
Còn Viên Tử Vọng là nhi tử của đại gia tộc họ Viên, hai người môn đăng hộ đối. Lúc nhỏ, qua mai mối mà quen biết, chỉ cách một tấm rèm mà đã định thân. Lệnh phụ mẫu, lời người mai mối cũng chưa chắc là vô căn cứ, ít nhất Viên Tử Vọng chắc chắn rất vừa ý Đồng Thấm, hắn hứa với nàng: Chờ y thi đỗ đạt cao thì tám kiệu lớn rước nàng về.
Nào ngờ Đồng Thấm phải chờ tận mười năm.
Theo lý mà nói, y có thể dựa vào gia tộc mà làm quan trong chốn quan trường cũng không khó, nhưng Viên Tử Vọng lại cảm thấy như thế không công bằng, y không muốn đi cửa sau, chỉ muốn dựa vào tài năng của mình mà đỗ đạt công danh, đường đường chính chính rước người trong lòng về.
Nhưng trên đời này có những chuyện không phải cứ nỗ lực là được, ít nhất Viên Tử Vọng cắm đầu học mười năm trời cũng chẳng được gì, ngược lại phụ thân của Đồng Thấm được thăng chức, cả nhà dọn đến Tô Châu.
Năm đó, Đồng Thấm đã hai mươi sáu tuổi, Đồng lão gia quyết không cho nữ nhi đợi nữa, ông mắng Viên Tử Vọng là cục bùn không trát nổi lên tường, quay đầu gả Đồng Thấm cho người khác.
Vốn ngoan ngoãn thuận thảo, lần đầu tiên Đồng Thấm dám trái lời phụ mẫu, nhưng nàng lại yếu đuối nhỏ bé, từ trước tới giờ chưa từng làm một việc gì phản nghịch, nàng bị Đồng lão gia chỉ vào mặt mắng không biết xấu hổ, không biết nàng đã khóc bao nhiêu nước mắt, cuối cùng nàng bị mẫu thân ép đội khăn phượng, đẩy lên kiệu hoa đỏ rực.
Phu kiệu khỏe mạnh dễ dàng nâng kiệu lên, chẳng chút lắc lư. Tuy nhiên, chưa đi được bước nào, đã nghe thấy tiếng ngựa hí từ xa tới gần.
Viên Tử Vọng mặc áo mãng bào màu trúc xanh, đội mũ hoa linh, thúc ngựa mà đến, phía sau như mang theo ánh hào quang bảy màu.
Viên Tử Vọng ghìm ngựa dừng gấp, đôi mắt ẩn giấu sự sắc bén quét qua kiệu hoa, nhìn đám người Đồng gia đang đưa dâu, cười lạnh một tiếng, khí phách có thể lật trời.
Viên Tử Vọng lớn tiếng nói: “Tân khoa trạng nguyên Viên Tử Vọng đặc biệt đến Đồng phủ cầu thân. Đồng đại nhân, hôn sự này, ngài còn muốn phá bỏ không?”
Đồng lão gia ấp úng, người Đồng gia nhìn nhau, còn chiếc kiệu thì bất ngờ rung lên mạnh, Đồng Thấm từ bên trong xông ra, giật phăng khăn che mặt.
Nàng vốn bình thường, nhưng sau khi trang điểm, trên gương mặt không có gì đặc biệt lại hiện lên vài nét diễm lệ rực rỡ. Nàng không dám tin nhìn Viên Tử Vọng, tay nàng run lên, một cây kéo từ cổ tay áo rớt ra ngoài rơi trên mặt đất, tại thời khắc yên tĩnh phát ra âm thanh vang dội.
Viên Tử Vọng nhìn về phía Đồng Thấm, ánh mắt vẫn là bình tĩnh nhưng khi y nhìn đến cây kéo trên mặt đất, trong mắt lúc này mới nhiều thêm vài phần dịu dàng.
Không ai lại không yêu người thâm tình trung trinh.
Viên Tử Vọng cứ như vậy đoạt người, dựa theo hứa hẹn dùng kiệu tám người nâng, vẻ vang đưa Đồng Thấm về. Hai người thành thân nhoáng lên ba năm, trước nay không hề cãi vã, phu thê hai người kiêm điệp tình thâm, thập phần ân ái.
Ta nhìn ra được Đồng Thấm đối với Viên Tử Vọng thật sự thâm tình, ta cũng tin tưởng Đồng Thấm hiểu biết con người Viên Tử Vọng, vì thế, ta kín đáo hỏi thăm nàng chuyện cách đây nửa tháng trước, chính là cái đêm sanh thần của nàng.
Quả nhiên Đồng Thấm ngẩn ra, do dự không ra lời. Ta biết nàng đang sợ cái gì, đêm đó Viên Tử Vọng đã giet người.