1.
Ngay từ đầu lão phu nhân đã không chịu đưa ta cho Nhị gia. Bà ấy chê bai Nhị gia chơi bời lêu lổng, cả ngày chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt, đến thể diện cũng không có.
Nhưng sau hai lần Nhị gia cầu xin, cuối cùng lão phu nhân cũng mềm lòng.
Lão phu nhân nắm lấy tay ta, thở dài: “Nếu thực sự gả ngươi cho kẻ sai vặt hoặc thị vệ ta cũng đều không nỡ. Chi bằng ngươi đi theo lão Nhị đi, sau này cũng khiến cho nó hồi tâm chuyển ý, chịu ngoan ngoãn ở trong nhà đọc sách.”
Ta đến Lục gia khi chỉ mới mười tuổi, người đầu tiên ta hầu hạ chính là Tam gia, sau này lại hầu hạ lão phu nhân. Cho tới hiện tại cũng đã ròng rã tám năm, hiều năm trôi qua như vậy vẫn luôn còn chút tình chút nghĩa. Ta muốn đánh cược một lần.
Ta ngẩng đầu, nhẹ giọng nói:
“Lão phu nhân, chỉ còn ba tháng nữa thôi là đến hạn trong khế ước cầm cố của nô tỳ. Nô tỳ còn cha mẹ tuổi già sức yếu, muốn về nhà phụng dưỡng hai người.”
Lão phu nhân lần chuỗi tràng hạt trong tay, cười nói: “Ngươi luôn là người có tính toán, chuyện này để sau hãy bàn.”
Ta cho rằng lão phu nhân đã nhượng bộ, quỳ trên mặt đất dập đầu ba cái.
Thế nhưng vào cái đêm trước khi rời phủ, ta mới biết bản thân đã ngây thơ đến mức nào. Hoá ra cái giá phải trả khi chọc giận lão phu nhân lại trầm trọng đến mức ấy.
Lão phu nhân đưa tới một bộ xiêm y dành cho vũ cơ được làm bằng lụa mỏng, vừa mỏng lại vừa mềm. Tối nay Tam gia hồi Kinh mở tiệc chiêu đãi, bà ấy muốn ta dâng lên điệu múa để người người được vui vẻ. Một khi ta đứng lên đài nhảy múa, vậy xem như ta theo Nhị gia mất rồi, từ đó trở thành lương thiếp cũng được mà tiện thiếp cũng đành.
Lương thiếp còn có một tờ hôn thư để đảm bảo. Tiện thiếp lại chỉ như món đồ chơi mặc người mua bán.
Đây là lão phu nhân đang nhắn nhủ với ta. Thể diện của ta là bà ấy cho. Tôn nghiêm của ta, cũng là bà ấy cho.
Ta là đồ vật nhưng cũng không hẳn là đồ vật.
Nhưng lão phu nhân ơi, tôn nghiêm của người, thể diện của người là từ đâu mà có.
Năm ấy, người khóc lóc quỳ gối cầu xin lão thái gia không muốn làm thiếp thất, cảnh tượng thê thảm ấy ta vẫn còn nhớ rất rõ. Nếu như Tam gia không đỗ Trạng nguyên, người đã chớt ở trang viên vùng ngoại ô từ lâu rồi.
Sâu bên trong nhà cao cửa rộng, có nữ nhân nào có được thể diện một cách chân chính đâu.
Ta thay bộ xiêm y mỏng như cánh ve, trang điểm cẩn thận rồi bước ra khỏi phòng.
Nếu như nhất định phải dựa vào nam nhân mới có thể sinh tồn, vậy thì ta vẫn nên quyến rũ Tam gia thì hơn. Bởi ít nhất thì không ai trong cái nhà này dám chọc vào Tam gia.
Dưới ánh trăng, ta múa một điệu, y phục bay bay, để lộ ra vòng eo thon thả. Cả sảnh đường im phăng phắc, ánh mắt của tất cả nam nhân đều đổ dồn về phía ta. Ta bưng chén rượu, quỳ xuống trước mặt Tam gia, ngẩng đầu nhìn hắn, khẽ nói: “Tam gia, mời người uống rượu.”
Nhị gia ngồi bên cạnh thấy vậy liền sốt sắng: “Tam đệ! Nha đầu này định làm thiếp cho ta, mẫu thân đã đồng ý rồi!”
Tam gia nhìn ta, đôi mắt sâu thẳm như thăm thẳm. Hắn mỉm cười: “Nghe thấy rồi chứ? Mau đi kính rượu Nhị gia của ngươi đi, đến chỗ ta làm gì?”
Nhị gia thở phào nhẹ nhõm, hắn trừng mắt nhìn ta, trên mặt thoáng hiện vẻ hung ác. Đêm nay ta ở trước mặt bao người, bỏ qua hắn mà quyến rũ Tam gia, nếu thật sự phải theo Nhị gia, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Ta ngậm rượu trong miệng, bỗng nhiên đứng dậy, nhào vào lòng Tam gia, hôn lên môi hắn. Rượu từ miệng ta chảy sang môi hắn. Tam gia khoác áo choàng lớn, người ấm áp lạ thường. Ta gắt gao dựa vào lòng hắn, tay khẽ sờ xuống phía dưới. Ta khẽ nói: “Người đã như vậy rồi, sao còn cứng miệng?”
Tam gia nắm chặt lấy tay ta, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên cuồn cuộn. Hắn bọc ta trong áo choàng, một tay bế ta lên rồi nghênh ngang rời đi. Tiếng chuông lục lạc ở chân ta vang lên leng keng trong màn đêm.