Nửa đường trời đổ mưa, tôi liều mạng chạy như điên, gió lạnh thổi vào mặt, tôi đột nhiên dừng lại, chống đầu gối thở hồng hộc.
Khương Ninh, mày mắng đúng lắm!
Chẳng lẽ không phải sao?
Vứt bỏ lớp filter tình yêu kia, mấy chục năm sau Thẩm Hạc Chi thật sự chính là bộ dáng xấu xí không chịu nổi như lời tôi nói.
Phẩm cách cao thượng, tài hoa hơn người của hắn giờ đều chẳng đáng một xu.
Dầm mưa nửa giờ, tôi nhận ra bản thân đang thật sự phát sốt, lập tức gọi điện thoại cho Phó Duật Niên.
Khi tỉnh lại tôi đã ở bệnh viện, tay còn đang truyền nước biển.
“Khương Ninh, hai vợ chồng em đang làm cái gì vậy?”
Phó Duật Niên tỏ vẻ không vui, đưa di động của anh cho tôi xem.
Là khung trò chuyện wechat của anh và Lục Nghiên Cảnh.
“Duật Niên, Khương Ninh chỉ là cùng chồng cô ấy giận dỗi, đến chỗ anh để tìm cảm giác tồn tại, cô ấy cả ngày chỉ ở nhà chăm chồng chăm con, làm sao hiểu được cái gọi là điện ảnh.”
“Dù anh có nhớ tình cũ, cũng không nên điên cùng cô ấy, ở Hải Thành ai mà không biết cô ấy yêu Thẩm Hạc Chi đến ch-ếc đi sống lại chứ.”
Tôi lướt lên trên thì thấy một cái video hơn một phút.
Trong video, tôi và Thẩm Hạc Chi ăn bữa tối dưới ánh nến, nhìn nhau đầy tình ý, sau đó tôi dựa vào trong lòng hắn, được hắn đỡ vào phòng.
Tôi cười lạnh một tiếng, đem di động trả lại cho Phó Duật Niên.
Sau đó gọi bác sĩ tới, kể lại tình huống một lần.
“Súc sinh!”
Bác sĩ vừa đi, Phó Duật Niên chống nạnh nổi giận.
“Ninh Ninh, số tiền này bọn họ nghĩ cũng đừng nghĩ, thật sự là khinh người quá đáng, cho rằng phía sau em không có người chống lưng sao?”
Tôi kìm nén nước mắt.
“Không, em sẽ để cho bọn họ thua tâm phục khẩu phục.”
Phó Duật Niên khó hiểu nhìn tôi.