Chu Ngạn là một tên tiểu ma vương, ta rất sợ hắn.
Bởi vì không biết lúc nào hắn sẽ đột nhiên duỗi tay giật tóc ta, nhân lúc người lớn không chú ý đẩy ta một cái, tâm trạng không tốt lại đá ta một cú…
Ta đã rất ngoan ngoãn gọi hắn là “A Ngạn ca ca” rồi, nhưng hắn vẫn rất ghét ta.
Vì thái độ tệ hại của hắn, có một dạo ta luôn trốn tránh, nhìn thấy hắn từ xa là sợ hãi quay đầu bỏ chạy.
Sau này Chu bá mẫu dẫn ta đến phủ của Hạ tri phủ mấy lần, ta mới biết hóa ra sự chán ghét của hắn chỉ dành riêng cho mình ta.
Hạ phu nhân dung mạo xinh đẹp, con gái nhà họ Hạ – Sở Sở, hơn ta hai tuổi.
Sở Sở, tên cũng đẹp như người.
Hạ Sở Sở ngay cả tên cũng đẹp như vậy, không giống ta, Tần Kiệm Tần Kiệm, nghe là biết xuất thân nhà nghèo, cần kiệm tiết kiệm.
Sở Sở là cô nương xinh đẹp rực rỡ, đứng trước mặt nàng khiến ta tự ti mặc cảm.
Chu Ngạn đối với ta luôn độc mồm độc miệng, nhưng lại dịu dàng nhẫn nại và thân thiện khác thường với Sở Sở.
Hắn rất được hoan nghênh ở Hạ gia, hai người con trai của Hạ tri phủ, một người bằng tuổi hắn, một người lớn hơn ba tuổi, đều có quan hệ rất tốt với hắn.
Lúc đám con trai chơi đùa cùng nhau, Sở Sở sẽ kéo ta cùng vẽ tranh, chơi cờ.
À, còn có tiểu thư nhà Vương thông phán – Vương Yên.
Có đôi khi Sở Sở và Vương Yên vẽ tranh xong, sẽ đưa cho Hạ phu nhân và những người khác xem, người lớn đều khen ngợi không ngớt.
Lúc này ta sẽ nhạy cảm giấu bức tranh của mình ra sau lưng, Chu bá mẫu thản nhiên liếc nhìn ta một cái, sau đó nhanh chóng dời mắt đi.
Rồi đột nhiên Vương Yên chạy đến, rút bức tranh của ta ra: “Mọi người xem này, thủy quái mà Kiệm Kiệm vẽ, nhe nanh múa vuốt, thật là sinh động.”
Mọi người cười ồ lên, ta đỏ mặt xấu hổ.
Nàng biết, ta vẽ là trâu nước, không phải thủy quái.
Sau khi cười xong, Hạ phu nhân nhìn Chu bá mẫu nói: “Quả nhiên không phải con ruột, ngốc nghếch hơn một chút.”
Ta cúi đầu không dám nhìn Chu bá mẫu, vò góc áo nhăn nhúm.
Sở Sở kéo ta chơi cờ cùng nàng, Chu Ngạn thỉnh thoảng cũng đến xem một chút.
Mỗi lần hắn đến, ta đều đặc biệt căng thẳng, quân cờ trên tay không biết đặt đi đâu.
Bởi vì cho dù ta đặt ở đâu, cũng sẽ nghe thấy tiếng cười nhạo của hắn:
“Ngu như heo.”
Sau đó, ta không bao giờ muốn đến phủ Hạ tri phủ chơi nữa.
Chu bá mẫu cũng không muốn đi nữa, bởi vì mỗi lần trên đường trở về, bà đều nổi trận lôi đình, oán trách với Lý ma ma: “Bà ta có gì mà đắc ý, nói con nhà chúng ta ngốc nghếch, nếu không phải chức quan Hạ đại nhân cao hơn lão gia một bậc, thì ta cần gì phải chịu đựng bà ta, Sở Sở nhà họ lớn hơn Ngưu Nhi nhà chúng ta hai tuổi, có gì mà đắc ý chứ…”
Nói xong, bà lại hận rèn sắt không thành thép gõ vào đầu ta một cái: “Đồ đầu gỗ, về nhà vẽ cho ta xem con trâu nước cho đàng hoàng, không vẽ được thì đừng có mà ăn cơm.”
Chu bá bá nói đúng, bá mẫu là người mềm lòng nhất.
Rõ ràng phạt ta không cho ăn cơm, nhưng Lý ma ma lén bưng cho ta một bát, bà cũng giả vờ như không thấy.
Mười tuổi năm ấy, ta bị ốm nặng, bệnh tình hung hiểm, cả người sốt mê man, suýt chút nữa thì mất mạng.
Bá mẫu sai quản gia tức tốc đi mời đại phu.
Bà ngồi bên giường chăm sóc ta, không rời nửa bước, bởi vì ta cứ nắm chặt lấy vạt áo bà, mê man gọi: “Mẹ, mẹ, người đến đón Kiệm Kiệm rồi…”
Chu bá mẫu cau mày, sai Lý ma ma lấy tam bảo trừ tà đến, còn gọi Chu Ngạn đang ngủ say dậy.
Chu Ngạn dụi mắt đứng trong phòng ta, vẻ mặt ngơ ngác.
Sau đó Chu bá mẫu cầm tam bảo trừ tà nói: “Ngươi còn có gì không yên lòng, con bé đã đến đây rồi, ta tất nhiên sẽ coi nó như con gái mà đối đãi, tiểu tử nhà ta cũng sẽ thật lòng thật dạ với nó, ngươi mau mau rời đi, bằng không đừng trách ta không khách khí!”
Bà là người hiểu chuyện hiểu đạo lý như vậy, nhưng khi nghiêm mặt lại vô cùng uy nghiêm, còn đá Chu Ngạn một cái: “Nói đi!”
Chu Ngạn giật mình, ủ rũ nói: “Nói gì ạ?”
“Nói sau này con sẽ đối xử tốt với Kiệm Kiệm, tuyệt đối không bắt nạt nó, khiến nó phải chịu ấm ức.”
Ta ở Chu gia bốn năm, bá mẫu thường nói ta là khúc gỗ ngốc nghếch, đầu óc chậm chạp, nhưng khi chỉ có hai người, bà lại cầm chiếc khăn tay ta thêu, mỉm cười với Chu bá bá: “Hắn xem Ngưu Nhi nhà chúng ta thêu đẹp không này, ta hồi bằng tuổi con bé còn chưa có tay nghề này đâu.”
Giữa ta và bá mẫu, quả nhiên có duyên phận mẹ con, bà từng nói với Lý ma ma: “Hạ Sở Sở đúng là xinh đẹp, con gái nhà họ Vương cũng thông minh hơn Kiệm Kiệm, nhưng đó đều là con nhà người ta, Tần Kiệm nhà chúng ta tuy ngốc một chút, nhưng biết làm sao được, ai bảo con bé là con của chúng ta chứ.”
Dù sao thì Chu bá mẫu rất thương yêu ta.
Lúc mới đến Chu gia, nha hoàn hầu hạ bên cạnh ta rất lười biếng, ỷ ta còn nhỏ, thường xuyên ăn cắp vặt, còn véo ta.
Cánh tay ta thường xuyên bị véo bầm tím, nhưng ta không dám hé răng nửa lời.
Sau này Lý ma ma vô tình phát hiện, bẩm báo với bá mẫu.
Bá mẫu vô cùng tức giận, tống nha hoàn kia vào nha môn, còn gọi tất cả hạ nhân trong phủ đến, “Mở to mắt ra mà nhìn cho kỹ con bé này là ai, đã vào Chu gia rồi, nó chính là chủ tử của các ngươi, sau này kẻ nào dám vô lễ thì không cần ở lại phủ nữa, cứ thế mà bán đi.”
Ta vẫn luôn cho rằng, Chu bá mẫu sẽ không để ta gả cho Chu Ngạn, bà cũng từng nói, nếu Chu Ngạn không muốn, hôn ước này cứ coi như bỏ đi.
Nhưng năm ta mười một tuổi, bà lại dẫn ta đến phủ Hạ tri phủ một lần nữa.
Lúc trò chuyện với Hạ phu nhân và mấy vị phu nhân khác, bà lấy chiếc túi thơm ta mới thêu cho bà ra, khoe khoang: “Có lẽ là ý trời, con dâu này của ta, là do ta tự tay nuôi nấng từ nhỏ, hiếu thuận vớI ta như mẹ ruột, con bé này thật thà chất phác, trước kia nhìn cũng bình thường, nhưng giờ đây lại vô cùng thuận mắt, ta rất yêu quý nó.”
Mấy vị phu nhân khác nhao nhao khen ngợi, nói là bà dạy dỗ tốt, con dâu tự tay nuôi nấng từ nhỏ, tình cảm tất nhiên sâu đậm, thật khiến người khác hâm mộ.
Bá mẫu nhân cơ hội thể hiện tài thêu thùa của ta, ý tứ sâu xa nói: “Mọi người xem tay nghề này, các cô nương trong phủ Vũ Định này, ta chưa thấy ai thêu đẹp hơn con bé, Kiệm Kiệm nhà chúng ta mới mười một tuổi, đã có tay nghề như vậy rồi…”
Lúc đó ta đứng bên cạnh, ngây người hồi lâu không phản ứng kịp.
Chỉ biết sắc mặt Hạ phu nhân rất khó coi, nghe nói bà ta từng đề nghị với Hạ tri phủ kết thân với Chu gia.
Bởi vì lúc đó có tin đồn Chu bá bá sắp được điều động về kinh thành thăng quan.
Ta không biết bá mẫu nói ta là con dâu là thật lòng hay giả dối, có hỏi ý kiến của Chu Ngạn hay không.
Bởi vì ta vĩnh viễn không có cơ hội biết được nữa.