Cái vuốt ve khô ráo, ấm áp, cảm giác liếm láp ướt át, tiếng thở dốc bên tay, còn có những cảm giác va chạm không rõ ràng kia…
Đột nhiên Giang Lâm Vụ bừng bỉnh, chờ khi ngồi dậy, nàng cảm thấy cả người như mềm nhũn ra, có chút cảm giác kỳ lạ ở lòng bàn chân.
Tuy Giang Lâm Vụ là Lâm Vụ tiên quân có vạn sĩ bảo vệ. Nhưng từ nhỏ nàng đã ẩn thân tu luyện, rời xa phàm trần lâu lắm rồi. Đối với tình cảm chốn nhân gian nàng không biết, cũng chưa từng trải qua chuyện của con người nên cũng không biết thân thể khác thường thế nào.
“Tiên Tôn ngủ à? Đệ tử thấy sợ hãi, làm liên lụy đến Tiên Tôn đã hao tâm tổn sức mệt mỏi rồi.” Giọng nói dịu dàng, trong sáng của Bạch Ngọc mang theo sự quan tâm vang lên.
Giang Lâm Vụ đưa mắt nhìn mới phát hiện Bạch Ngọc vẫn còn đang ở đây. Xuyên qua tấm màn che nhìn chàng thiếu niên tựa ngọc kia, hắn vẫn đang quỳ rất nghiêm chỉnh, ngay cả vạt áo phía trước cũng mang theo vẻ chưa từng động qua.
Bây giờ là giờ nào rồi? Giang Lâm Vụ lại đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đã đổ về Tây rồi.
Hắn cứ như thế chẳng nhúc nhích gì quỳ lâu như thế sao? Đột nhiên trong lòng Giang Lâm Vụ nảy lên chút cảm giác phiền muộn.
Nàng đang ngủ? Hay là không ngủ? Cảm giác như thế, gần đây Giang Lâm Vụ thường xuyên rơi vào tình huống này, kỳ quái là cảnh trong mơ và cả người đều có cảm giác mềm yếu.
Nghĩ đến chuyện này, Giang Lâm Vụ đã chẳng còn tâm trạng phạt Bạch Ngọc nữa.
“Ngươi đứng lên đi. Hôm nay phạt ngươi tội dám bất kính, chống đối bản tôn!” Đôi mắt thanh tú đang nhíu chặt lại, dáng vẻ trông rất nghiêm túc và tức giận. Nàng liếc mắt nhìn Bạch Ngọc nói: “Hôm nay xem như là giáo huấn ngươi, trở về đi.” Giang Lâm Vụ xua tay. Bỗng nhiên phát hiện giọng mình có chút khô.
“Bởi vì đệ tử chống đối Tiên Tôn, khiến Tiên Tôn mệt mỏi, đệ tử… biết sai rồi.” Bạch Ngọc cố ý nhấn mạnh hai chữ chống đối.
Giang Lâm Vụ nghe thế thì liếc mắt nhìn Bạch Ngọc một cái, hình như cũng cảm thấy giọng điệu này có chỗ nào đó không đúng nhưng nàng không muốn nghĩ sâu xa thêm nữa.
“Đã thế rồi. Ngươi trở về gác cổng chép mười lần nội quy đi.” Nói xong cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn hắn, nàng đứng dậy đi đến phòng ngủ. Chỉ là hai chân có chút run run không có sức, nên đi có chút khập khiễng.
Sao mới ngủ trưa một chút đã khiến chân khập khiễng thế này rồi? Giang Lâm Vụ thầm nghĩ. Nhưng nàng không muốn để lộ cho mọi người biết, cố gắng ngẩng cao đầu bước đi.
“Vâng.” Bạch Ngọc hành lễ, nhìn thấy bóng dáng mảnh mai, xinh đẹp đang khập khiễng rời đi kia. Trong lòng đành cười khổ.
Đến tận bây giờ, hắn vẫn luôn nhìn bóng lưng của nàng như thế này, rõ ràng khi nãy rất gần gũi, bây giờ cũng đành chỉ nhìn nàng rời đi xa. Còn hắn chỉ có thể lùi bước.
Bạch Ngọc đứng yên, nắm chặt tay lại, cuối cùng trong lòng cũng đã hạ quyết tâm.
Hắn không bao giờ muốn chịu đựng mà nhìn theo bóng lưng của Tiên Tôn thế này nữa. Hắn muốn có được nàng, muốn làm người nam nhân của nàng, muốn hung hăng mà giữ lấy nàng.
Và, có thể đứng bên cạnh nàng.
Giang Lâm Vụ trở lại phòng ngủ. Đầu tiên là rót một chén nước suối đã được chuẩn bị sẵn uống một ngụm to.
Bởi vì uống quá nhanh nên có một chút nước suối tràn ra khỏi khóe môi, chảy đến phần cổ trắng nõn của nàng, nàng tùy ý nâng ống tay áo lên lau một chút.
Bây giờ mới nhớ đến cảm giác trước đó. Nàng dùng linh lực kiểm tra bên trong cơ thể của mình, nhưng không phát hiện linh lực bất thường nào.
Chứng tỏ khi nãy không phải nàng tẩu hỏa nhập ma, hoặc có ai đó ám hại nàng.
Nàng hạ quyết tâm, đoán là mấy năm nay tu vi vẫn không hề tăng lên, nên nàng có chút lo lắng, bất an thôi.
Nàng đi ngang qua bàn đọc sách nhìn thấy chưởng môn đưa đến cho nàng một đống lời nhắn.
Và một số trang giấy đã được chỉnh sửa và liệt kê ra mấy chuyện quan trọng.
Nhìn nét bút gầy gầy, tinh tế nhưng cứng cáp kia đã biết ngay là bút tích của ai để lại rồi.
Bạch Ngọc đã đọc những lời của chưởng môn nói, cũng rút ra một vài tin tức quan trọng, hơn nữa còn nói ra những mục quan trọng nói Giang Lâm Vụ tự mình xử lý.
Bên trên chắc là mấy tin tức:
Một, mấy ngày nữa có các trưởng lão của tông môn tụ họp lại. Hai, còn bốn tháng nữa chính là ngày thăm dò bí cảnh của các môn phái lớn, nàng thân là một cái bánh thơm của Hoá thần kỳ nên phải đến giữ thể diện. Ba, hỏi về tình hình đệ tử nàng đã nhận.
Giang Lâm Vụ xuất thân là con của phàm nhân, khi còn nhỏ đi ngang qua thôn thì được một vị tán tu phát hiện ra, nói là xương cốt nàng kỳ lạ.
Sau đó nàng đã bái tán tu này làm sư phụ, đi theo sư phụ tu tập khắp nơi, sau này sư phụ ẩn thân tu hành thì nàng cũng ẩn thân tu hành theo.
Sau khi sư phụ rời nhân thế, nàng đã hoang mang rất lâu, cũng mất đi phương hướng.
Mãi đến khi tu vi nàng đạt đến Hoá thần kỳ thì mới xuất thế.
Sau khi Giang Lâm Vụ đạt tới Hóa thần và được trao danh hiệu Tiên Tôn, thì nàng chưa từng nhận đệ tử. Nhưng cũng thu hút đệ tử đến ghi danh.
Nàng làm việc tùy ý, quái đản, giống như nàng rõ ràng không phải kiếm tu lúc vừa ra đời, mà Huyền Kiếm tông cũng không phải môn phái đặc biệt trong ba môn phái đứng đầu.
Bầu không khí ở Huyền Kiếm tông rất tốt, ngoài nghèo ra thì các trưởng lão quản sự cũng đều rất hòa ái, đệ tử thì rất thân thiết.
Nàng cảm thấy Huyền Kiếm tông trông rất nổi bật, nên đã tiến vào Huyền Kiếm tông đảm nhận mặt tiền mạ vàng của môn phái.
Chưởng môn đứng đầu Huyền Kiếm tông đã vui mừng đến mức đứng bày tỏ lòng tôn kính của mình trước tảng đá tận ba ngày trời, cũng lập lời thề trong ba ngày sẽ nói ít hơn mười ngàn chữ. Cuối cùng những đệ tử chịu nhiều tổn thương đã vui vẻ kể cho nhau nghe chuyện này.
…
Nàng nhận đệ tử cũng không nhìn của cải, không xem thân phận, chỉ theo số mệnh. Nàng dạy dỗ, chỉ điểm mấy câu, đệ tử dưới tay của nàng cho dù thiên phú kém cũng sẽ từ từ tiến bộ, tu hành cũng sẽ có thành tựu.
Cho nên có rất nhiều tu sĩ với thiên phú có hạn đều muốn đến bái nàng làm thầy, làm đệ tử theo nàng tu hành.
Nhưng cái người Bạch Ngọc này là ngoại lệ, hắn là người có gia thế, thiên phú lại cao, phẩm hạnh lại đoan chính. Theo lý mà nói hắn đến bất kỳ một môn phái nào đều sẽ được nâng đỡ trở thành đệ tử trọng điểm.
Nhưng hắn lại cố tình muốn đến Huyền Kiếm tông vô danh này để làm một đệ tử.
Lúc đầu Giang Lâm Vụ cũng sống chết không nhận, không biết lão chưởng môn kia đã nhận ưu đãi gì rồi, làm gì cũng phải cố nhét vào cung Vụ Ẩn này.
Nếu Giang Lâm Vụ không đồng ý, thì mỗi ngày lão đều lắc lư đến đây, đến uống trà, tán gẫu.
Sau này Giang Lâm Vụ thật sự không chịu nổi chưởng môn nói nhiều này nên đành không tình nguyện đồng ý để Bạch Ngọc ở lại.
Nghĩ đến Bạch Ngọc là Giang Lâm Vụ lại có chút đau đầu.
Nàng từng nói qua với Bạch Ngọc sẽ để hắn rời khỏi cung Vụ Ẩn, đổi sang một môn phái khác để học tập.
Dựa vào tư chất của hắn, cho dù có cùng lão chưởng môn nói nhiều cũng có thể tỏa sáng.
Bạch Ngọc có thái độ đứng đắn, cung kính, nhưng lời nói thì mạnh mẽ, kiên định.
Nhưng mà không dễ thương lượng.
Giang Lâm Vụ tức đến mức muốn đánh một cái thật mạnh lên hai má trắng nõn của hắn. Nhưng lại nghĩ đến cái gọi là tôn nghiêm của Tiên Tôn nên đành nhịn xuống.
Mềm không được, thì cứng.
Sau này, Giang Lâm Vụ thường xuyên cố ý làm khó dễ Bạch Ngọc, chỉ để hắn biết khó mà lui.
Cho hắn huấn luyện cường độ cực mạnh, kết quả hắn lên Trúc cơ kỳ. Mà Giang Lâm Vụ lại được xem là một sư phụ giỏi.
Có những người đến xin nhập môn, đến bái sư hay thầm nghĩ muốn thấy phong thái của Giang Lâm Vụ, cá rồng hỗn loạn, nối liền không dứt, Bạch Ngọc đều chặn lại hết.
Cản không được, Giang Lâm Vụ mới trốn trong cung Vụ Ẩn không ra, mang theo cơn tức này, nàng đã đánh chết một người của Ma tộc dám lẻn vào.
Sau khi ngừng lại, thì quay về cung Vụ Ẩn để bình tĩnh.
Phạt hắn quỳ xuống mà chẳng có lý do gì, nghĩ hắn là một công tử thế gia tự phụ sẽ không chịu nổi nhục nhã sẽ trốn đi.
Nhưng hắn chẳng những không chạy, còn ngoan ngoãn nghe lời chịu phạt. Lại còn không mang thù giúp Giang Lâm Vụ sửa sang lại sự vụ của tông môn.
Giúp đỡ quản lý và chỉ dẫn những đệ tử có thiên phú không ổn, học thức của hắn rất sâu rộng lại còn dịu dàng và đủ kiên nhẫn, tinh tế giải đáp mọi câu hỏi của đệ tử.
Giành được sự yêu mến của các đệ tử đến bái sư, cảm giác giống như đệ tử đứng đầu dưới trướng của Lâm Vụ tiên quân đang chăm sóc có đệ tử nhỏ khác vậy.
Sau này họ cũng không đến tìm Lâm Vụ Tiên Tôn nữa luôn! Khi tìm ai đó, chỉ có mỗi mình Bạch Ngọc đứng ở trước mặt nàng thôi.
Con người của Giang Lâm Vụ không hề có tính tự giác của Tiên Tôn gì cả. Nàng tùy ý, phóng túng, tự do tự tại.
Không muốn động não suy nghĩ chuyện gì cả, tất cả mọi chuyện đều dựa theo cảm giác của mình mà làm.
Không nhận Bạch Ngọc là bởi vì cảm thấy đứa nhỏ này và nàng khí chất không hợp nhau, không hợp về mắt nhìn của nàng.
Bạch Ngọc là đứa nhỏ tốt. Dáng vẻ cũng rất đẹp, nhìn thấy da mặt của hắn sẽ có một loại cảm giác đó chính là thoải mái.
Mà Giang Lâm Vụ lại cảm giác thoải mái giống như nhìn thấy những cành lá liễu phe phẩy trong mùa hè nóng bức.
…