Dưới sự kiên trì của Bạch Ngọc, Giang Lâm Vụ chỉ có thể mở rộng hai chân để hắn “thử nghiệm”.
Đầu Bạch Ngọc kề sát vào giữa hai chân, nhìn thấy trên cánh hoa mũm mĩm lóe lên ánh nước, chẳng khác nào sương sớm đọng trên cánh hoa, ngưng tụ thành giọt trên hoa đào. Bạch Ngọc thấy thế thì chỉ cảm thấy miệng khô.
Hắn duỗi cái lưỡi mềm nhũn ra, lưỡi ướt át mềm mại quét liếm toàn bộ hoa huy*t, giống như thật sự muốn phủ nước miếng lên thật.
Nhưng đầu lưỡi lại chơi đùa lên nhuỵ hoa mẫn cảm, đầu lưỡi linh hoạt liếm lên chỗ mẫn cảm của miệng huyệt, giống như có ý xấu muốn dày vò người khác.
Giang Lâm Vụ bị hắn trêu đùa tạo nên từng trận khoái cảm, nhưng lại cắn chặt môi đến đỏ bừng để ngăn lại tiếng rên rỉ sắp không chịu nổi mà tràn ra, trong chớp mắt cả người nàng mềm nhũn, suýt chút nữa cơ thể không đứng vững được.
Sau động tác đó, Bạch Ngọc duỗi cánh tay mạnh mẽ giữ lấy mông nàng, giữ cho nàng ngồi vững.
Sự tê dại khuây khỏa tràn đầy tiểu huyệt, Giang Lâm Vụ cảm thấy mình lại ra nước, tay nhỏ của nàng đẩy đầu Bạch Ngọc đang tập trung ra rồi hỏi hắn: “Được chưa? Bạch Ngọc.” Giọng nói cũng run rẩy không ít.
Từ giữa hai chân chân của nàng, Bạch Ngọc thò đầu ra, cong môi nở nụ cười: “Còn chưa đủ, vẫn chưa khỏi.”
Môi mỏng của hắn dính dính vệt nước, ánh lên tia sáng, Giang Lâm Vụ không cần nhìn kỹ cũng biết là cái gì.
Bạch Ngọc nói rồi nhấc chân Giang Lâm Vụ càng cao hơn, rồi lại vùi đầu vào trong giữa hai chân nàng. Môi mỏng mút lấy thứ múp míp ướt át kia, đầu lưỡi làm giống như động tác côn th*t ra vào trong huyệt, liếm mút lấy huyệt động không ngừng mở ra khép vào mà chảy ra mật dịch.
Ngay lập tức Giang Lâm Vụ đã biết Bạch Ngọc phát hiện ra mình nói dối nên đang trêu chọc mình, đáng tiếc là đã muộn.
Bạch Ngọc cực kỳ quen thuộc cơ thể Giang Lâm Vụ, biết chỗ mẫn cảm của nàng, cái lưỡi mềm mại linh hoạt chuyên chọn những nơi đó để tấn công.
Giang Lâm Vụ bị liếm đến mức cả người mềm nhũn, cả người tê dại run lên, nàng không chịu được mà khom lưng ôm đầu Bạch Ngọc, đầu óc trở nên trống rỗng.
“Ưm… a!” Cả người run lên, mật dịch phun ra ngoài, đạt đến cao trào.
Bàn chân trắng nõn của Giang Lâm Vụ vẫn gác lên bả vai Bạch Ngọc, cả người vẫn mê man vì dư âm của cao trào, khuôn mặt đỏ chót, ngửa đầu thở dốc.
Bạch Ngọc rất hài lòng về phản ứng của Giang Lâm Vụ, đón lấy thân thể mềm yếu của Giang Lâm Vụ sau khi cao trào, hai tay đưa ra ôm lấy nàng đi về phía trên giường. Hắn thả Giang Lâm Vụ lên giường nhưng không nghiêng người đi lên mà giặt sạch khăn lụa chuẩn bị lau vết dính giữa mông nàng.
Giang Lâm Vụ chớp mắt mơ hồ, lùi cả người lại để tránh bàn tay cầm mảnh lụa đang tách chân mình ra, nghi ngờ hỏi hắn: “Không làm sao? Ngươi không muốn à?”
Đương nhiên Bạch Ngọc muốn rồi, hắn còn trẻ nên dục vọng rất nhiều, côn th*t bên trong tiết khố đã dựng lên cao từ lâu, nhưng mà dù sao cũng vẫn quan tâm tới thân thể của Giang Lâm Vụ.
Giang Lâm Vụ vừa nhìn đã hiểu hắn lo lắng, khi ở trên giường mặc dù hắn luôn chủ động hung hăng, nhưng nếu Giang Lâm Vụ không thoải mái, hắn sẽ căng thẳng như có chuyện gì đó và không dây dưa với nàng nữa.
Giang Lâm Vụ luôn luôn yếu lòng với Bạch Ngọc, lại bị hắn kích thích, sao lại không nổi lên dục vọng với người mình yêu được, trong tiểu huyệt lại nổi lên cảm giác trống vắng.
Giang Lâm Vụ không nói hai lời, triển khai quyến rũ. Hai tay nàng ôm lấy cổ Bạch Ngọc, hai chân kẹp lấy eo của hắn, giống như gấu túi ôm chặt lấy hắn.
Xoay hông và chân, cách lớp vải cọ vào mệnh căn đã dựng đứng của Bạch Ngọc, mềm mại nói: “Bạch Ngọc, đi vào đi, ta muốn chàng.”
Bạch Ngọc bị nàng cọ đến thoải mái, lại trướng đau, nghe lời nói mềm mại cầu xin của nàng, trong đầu như lửa đốt, hắn không chịu nổi bị Giang Lâm Vụ dụ dỗ.
Người như mất hồn, lúc mệnh căn trướng đau, Bạch Ngọc liên tục muốn xác nhận rằng Giang Lâm Vụ đúng là không có vấn đề thì lập tức vươn mình đè Giang Lâm Vụ xuống giường.
Vừa rồi Giang Lâm Vũ đã tiết ra một lần, tiểu huyệt hồng phấn mềm mại hiện ra ánh nước, được bôi trơn nên Bạch Ngọc đâm thẳng vào bên trong tiểu huyệt. Vừa mới đi vào, tường thịt ướt nhẹp trong huyệt đã giật giật một cái siết chặt hút lấy dục căn, Giang Lâm Vụ đã động tình rất sâu.
Bạch Ngọc nâng chân Giang Lâm Vụ lên trên ngực, nhấn người đè lên, cúi người hôn nàng, thẳng lưng thoải mái đâm xuyên.
côn th*t đi vào thẳng tắp từ trên xuống dưới, đầu cột ra ra vào vào cọ xát tường thịt mềm mại ướt át, cắm vào nơi sâu xa trong huyệt đến tận cửa tử cung mềm mại.
Giang Lâm Vụ cùng Bạch Ngọc hôn nhau, trong huyệt động bị Bạch Ngọc đâm xuyên mạnh mẽ, làm nàng vừa thoải mái vừa tê dại, cái miệng nhỏ bị chặn lại phát ra tiếng rầm rì.
Bạch Ngọc sợ kìm nén Giang Lâm Vụ nên buông miệng nhỏ đỏ hồng của nàng ra, đẩy chân nàng ra, cúi người liếm láp quả anh đào hồng vì động tình mà cứng lại, ngậm lấy bầu ngực mềm mại, vài đóa mai đỏ rơi trên đỉnh núi tuyết cao ngất.
Giang Lâm Vụ ý loạn tình mê khóc lóc rên rỉ, đưa tay ôm lấy cổ Bạch Ngọc: “Ừ… Bạch Ngọc… Bạch Ngọc…” Mơ màng kêu tên Bạch Ngọc.
Bạch Ngọc đáp lại bằng nụ hôn nồng nhiệt, hai người môi lưỡi giao nhau, tiếng nước nhóp nhép, kéo ra một sợi nước miếng lóng lánh ám muội.
Bạch Ngọc lùi eo rút ra nửa đoạn côn th*t rồi trùng eo xuống đâm vào sâu, làm cho nước khuấy đảo đến tung tóe, “Bạch bạch bạch” tiếng nước vang vọng. Giang Lâm Vụ bị cơn sóng khoái cảm gội rửa đến mức trong đầu trở nên trống rỗng, bên trong huyệt không ngừng co giật siết chặt lấy Bạch Ngọc.
Một đợt cao trào ập đến vừa nhanh vừa vội, dịch trắng nóng bỏng phun ra tiến vào bên trong huyệt động thật sâu co giật, hai người ôm chặt nhau cùng đạt tới đỉnh.
Hai người vẫn còn trong dư vị cao trào, Giang Lâm Vụ đặt một nụ hôn lên má Bạch Ngọc, Bạch Ngọc hôn trả lại môi đỏ của nàng. Ánh mắt hai người dán chặt lấy nhau, tựa vào cổ nhau…
Mấy ngày gần đây trong thành, ngoại trừ hào kiệt của các tiên môn tụ hội thì còn có một chuyện lý thú.
Bây giờ, trên phố đã lưu truyền một thoại bản chuyện xưa dân gian đặc biệt thịnh hành.
Câu chuyện xưa kể về một vị nữ sư phụ võ nghệ cao cường trúng tình dược, ép buộc tiểu đồ đệ của thế gia phải làm chuyện tục tĩu để giải độc, nhân vật và tình tiết trong chuyện xưa được miêu tả rất hương diễm làm người ta lóa mắt.
Mấy chuyện thầy trò loạn luân nói về chuyện xưa tà đạo đều thu hút rất nhiều người, lại là nữ tử ép buộc nam tử, lập tức trở nên thịnh hành ở toàn thành.
Một khi sách vừa lên kệ đã bị bán hết, còn kéo theo rất nhiều tiểu phẩm múa rối hay kịch dùng đèn chiếu, cái gì cũng có, hình tượng của nữ sư phụ đều xấu xí như yêu quái.
Mọi chuyện càng lúc càng gay gắt, đối với những cuốn sách tục tĩu như thế đương nhiên quan phủ sẽ quản lý, Bạch gia cũng can thiệp, ban hành lệnh cấm bán.
Thế nhưng vẫn bị tiêu thụ ra ngoài từ nhiều nơi, có thể chống lại thế lực của Bạch gia mà truyền ra ngoài, sau lưng chắc chắn có người đổ thêm dầu vào lửa.
Bạch Ngọc chỉ xem vài trang, một hồi thì nhận ra không đúng, ngoại trừ việc trong sách nữ sư phụ ép buộc đồ đệ, còn lại đều giả thiết theo như hắn và Giang Lâm Vụ.
Trong thành hiện nay còn đang bàn luận về luân thường đạo lý của chuyện thầy trò loạn luân, đương nhiên có người muốn lợi dụng Giang Lâm Vụ và Bạch Ngọc để viết văn, mà rất rõ ràng là nhắm vào Giang Lâm Vụ.
Bạch Ngọc lại càng lo lắng hơn, hắn và Tiên Tôn cũng được coi như là thầy trò loạn luân sao?
Hắn có thể không để ý tất cả những thứ này chỉ muốn ở cùng với Tiên Tôn.
Nhưng mà Tiên Tôn thì sao? Nàng là Lâm Vụ Tiên Tôn nổi danh trong Tu Tiên giới, trèo cao ngã nặng, một khi xuất hiện gian tình làm cho người ta khinh thường thì cũng sẽ trở thành nhà gái bị chịu đựng nhục mạ, trách cứ càng nhiều, Bạch Ngọc không chịu được để Giang Lâm Vụ chịu uất ức.
Giang Lâm Vụ nhặt một quyển sách trong đống bị tịch thu mở ra xem, đọc một cách mải mê.
Bỗng nhiên nàng nở nụ cười, chỉ vào thoại bản kinh ngạc gọi Bạch Ngọc: “Bạch Ngọc, mau nhìn, cái này giống như thân phận của ta và chàng.”
Trong sách, nữ sư phụ hung thần ác sát sỉ nhục tiểu đồ đệ, cảnh tượng xuân cung bên trong được miêu tả cực kỳ hương diễm.
Văn miêu tả bên trong: “Yêu sư kia cường thế đè tiểu đồ đệ xuống giường, cởi bỏ vạt áo của tiểu đồ đệ, vuốt ve thân thể như ngọc… Yêu sư ngồi lên trên eo nhỏ của tiểu đồ đệ, eo nhỏ đung đưa, huyệt động sâu nuốt lấy gốc rễ của tiểu đồ đệ, đồ đệ chưa trải qua sự đời, bị cọ xát đau đến thoải mái, thở gấp muốn khóc, nước mắt và chóp mũi cũng hồng hào. Trong lòng lại vì sự trái lại luân thường này mà cảm thấy dày vò tự trách…”
Nhìn thấy khuôn mặt đỏ chót nhỏ nhắn của Giang Lâm Vụ lại không nhịn được quan sát thêm vài lần.
Bạch Ngọc đang ưu sầu thì Giang Lâm Vụ lại hứng thú vô cùng, Bạch Ngọc gọi lớn: “Tiên Tôn!”
Giang Lâm Vụ giấu sách ra phía sau, ngay thẳng mở miệng nói: “Việc này hẳn là Tiết Anh gây ra, tình độc là do ả ta sử dụng, chỉ có ả mới dám dò xét chuyện của chúng ta. Ý định rõ ràng như thế, ả cũng có thể bỏ công truyền bá sách như thế này đúng là vì để tán tụng ta như văn học.”
Mi tâm Bạch Ngọc nhíu chặt, lúc trước hắn nên giết Tiết Anh: “Tiên Tôn… không có những cảm nhận về chuyện khác sao?” Ví dụ như áp lực luân thường đạo lý, Tiên Tôn sẽ lựa chọn mỗi người một ngả với hắn…
“Có!”
Bạch Ngọc giống như kẻ tù tội chờ tuyên án, trong lòng bỗng run lên.
Giang Lâm Vụ chỉ vào thoại bản nói với Bạch Ngọc: “Ta muốn làm một ác bá sư phụ cưỡng ép tiểu đồ đệ, Bạch Ngọc chàng diễn tiểu đồ đệ bị cướp mất sự thuần khiết mà gào khóc nhé.”
Bạch Ngọc…