*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nam Nguyệt đã lâu không gặp Lâm Thần, huống chi lần này lại được Vân Khởi cho phép Lâm Thần ra ngoài công tác, cho nên cô liền quấn lấy Lâm Thần ở tòa nhà thí nghiệm nói chuyện rất lâu. Lâm Thần cũng rất nhớ người bạn từ thời đi học này. Cho đến khi nhìn ra ngoài cửa sổ đã thấy trời đã tối đen, nàng mới nhận ra đã quá giờ về nhà.
Vội vội vàng vàng chạy về nhà, Lâm Thần nghĩ đã qua giờ ăn tối, người hầu sẽ không chuẩn bị bữa tối cho mình. Nhưng khi về đến nơi, cô thấy một người hầu thường đi theo Vân Khởi đang bưng đĩa thức ăn chờ mình, biểu cảm trên mặt khá kỳ lạ và một chút đồng cảm.
Người hầu không nghĩ đại nhân sẽ dùng phương pháp vụng về như vậy để hạ độc giết chết phu nhân, hắn cảm thấy đại nhân có thể là không chịu đựng được việc người mà mình chán ghét lại là người sinh ra con của mình, coi như là một lời cảnh cáo đối với phu nhân.
Hình ảnh buổi sáng Alpha với đôi tai đỏ chạy trốn hiện lên trong đầu, Lâm Thần không nghĩ đối phương có kỹ thuật diễn xuất cao siêu đến mức có thể che giấu hoàn hảo suốt nhiều ngày. Nàng ngửi ngửi, không thấy mùi vị quen thuộc như khi làm thí nghiệm.
Nàng nhẹ nhàng cắn một miếng nhỏ, hương vị có vẻ bình thường, liền buông lỏng, gặm lấy gặm để. Vừa lúc nàng cũng đói bụng, món ăn này hương vị cũng không tồi.
Sự điên cuồng dường như đã khắc sâu vào cốt nhục của nàng, so với sự mơ hồ tồn tại, một lần lại một lần đánh cược lớn càng làm cho nàng thích thú, cảm giác được sống chân thật làm cô mê muội.
Nếu không có một lần lại một lần lựa chọn táo bạo đó, có lẽ cô sẽ không phải là Lâm Thần của hiện tại.
Về nhà, ăn cơm, rửa mặt, rồi ngủ trong phòng mình. Đó là quỹ đạo hoạt động ban đêm của Lâm Thần, nhưng hôm nay cô không muốn làm như vậy, có lẽ là do món ăn kia đã kích thích não bộ của cô.
– —–
Vân Khởi ngơ ngác nhìn Omega đứng trước cửa.
Đây hình như là…… phòng ngủ của mình hả? Hay là mình vào nhầm phòng?
Nhưng nhìn xung quanh, mọi đồ vật đều quen thuộc, không một món nào nói rằng đây không phải là phòng ngủ của cô, cô không có đi sai. Vậy vấn đề duy nhất là người đang đứng trước cửa, nửa đêm lại mặc áo ngủ gõ cửa.
Trong không khí lan tỏa hương bách hợp nồng đậm, một mùi hương có ma lực khiến người ta choáng váng.
Vân Khởi đã từng ngửi thấy mùi hương này khi đón Lâm Thần về nhà đêm đó. Tuy nhiên, đêm đó hương bách hợp mang theo cảm giác áp lực, như thể chủ nhân của nó cũng không hy vọng người khác ngửi thấy. Đêm nay lại khác, hương bách hợp này như đang nở rộ, tỏa ra niềm vui sướng, không thể kiềm chế mà khoe sắc đẹp của mình. Khi phát hiện có người muốn tránh né, hương hoa càng trở nên nồng đậm, giống như đang giận dỗi.
Lúc này, không khí trong phòng ngủ nhờ hương bách hợp mà trở nên ngọt ngào, nhão dính dính.
Vân Khởi có chút cảm giác hơi thở trở nên gấp gáp, hương bách hợp kia có chỗ không ở, lại ở đây bao trùm không khí xung quanh cô. Mùi hương ấy như nhe răng, vươn móng vuốt hướng tới người đang muốn trốn tránh này để biểu đạt sự phẫn nộ của mình.
Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng Vân Khởi, theo máu lan tỏa khắp cơ thể, khiến nàng cảm thấy như người tỏa ra hương bách hợp kia đang mời gọi nàng đến “trước tiên đến đây bóc vỏ bánh bao tròn trịa, sau đó giúp đỡ nàng… chèo thuyền rồng.”
Vân Khởi không biết rằng, trên người nàng cũng đang tỏa ra mùi hương của tình nhân thảo thanh nhã, lịch sự. Bề ngoài có vẻ như nàng muốn chống lại hương bách hợp, tạo ra một không gian không bị ảnh hưởng, nhưng cuối cùng vẫn bị cuốn vào, quỳ gối ở nơi này hoà quyền cùng hương hoa làm bậy triền miên.
Lâm Thần nhìn Vân Khởi ngơ ngác trước mặt, có chút buồn cười.
“Alpha ngốc nghếch này, ngay cả tin tức tố của mình đang tràn ra cũng không biết.”
Hương tình nhân thảo tuy không nồng đậm như bách hợp, nhưng vẫn truyền đến mũi Lâm Thần, gợi nhớ đến những đêm được bao bọc bởi cảm giác an toàn, những cái ôm mạnh mẽ truyền lại sự ấm áp, xua tan cái lạnh sâu trong cơ thể.
Khi đó, nàng như trở về thời thơ ấu, khi mẹ còn sống. Lúc đó mẫu thân cũng không giống bây giờ, không thích nàng, đối với nàng, hai chữ “tình thương” giống như không khí, bình thường và có thể lấy được mọi lúc.
*mẫu thân với mẹ là hai người khác nhau nha, như Lâm Hề kêu Vân Khởi là “mẫu thân” còn Lâm Thần là “mẹ”Thực ra, màu trắng và màu tím là sự kết hợp hoàn hảo, không phải sao?
Tình nhân thảo không dễ dàng khô héo, hoa và màu sắc của nó có thể duy trì rất lâu, hương thơm bốn mùa, không sợ gió tuyết, là loài thực vật đại diện cho “vĩnh hằng”. Người có tin tức tố mang hương tình nhân thảo, liệu có giống như loài hoa này không?
Lâm Thần cảm thấy, có lẽ không lâu nữa, nàng sẽ có được một cây tình nhân thảo thuộc về mình.
Kết quả là, Omega với ý xấu tỏa ra hương bách hợp càng nồng đậm.
Quay lại với Vân Khởi.
Vân Khởi cảm thấy có điều gì đó không đúng, nàng lẽ ra phải sợ hãi, nhưng trong lòng lại truyền ra cảm xúc trái ngược, như đang chờ đợi sự thay đổi sắp tới, bỗng nhiên, nàng nhớ đến ba giả thiết kỳ lạ của thế giới này, dùng ngón tay bóp mạnh để tỉnh táo lại.
【Ngươi tỉnh lại rồi àaaaaa–】 hệ thống cố ý kéo dài giọng.
Được rồi, bây giờ thì hoàn toàn tỉnh táo, nghĩ đến trong đầu có hệ thống như vậy, Vân Khởi cảm thấy mình có thể trở thành thánh nhân.
“Vậy tại sao lúc đó ngươi không nhắc nhở ta!” Có lẽ cảm thấy xấu hổ, Vân Khởi có chút tức giận.
【Không phải ngươi đang rất hưởng thụ sao?】
“Ngươi không sợ ta bị khấu trừ cặn bã giá trị?”
【Không phải là ngươi tự nói sao? Một tên cặn bã thật sự nên làm kiểu lúc này đối xử tốt, nhưng lúc khác tại đối xử tệ với bạn đời của mình. Hơn nữa, một tên cặn bã bị vợ mình loã thể quyến rũ nhưng lại không yêu vợ, chẳng phải là chuyện bình thường sao?】
*Câu cuối mình dịch sương sương, mà chắc cũng hơi hơi đúng rồi.
“渣男被伴侣从果体 上引诱,但不爱别人,这不是很 正常吗?”
đây là raw cho ai muốn tự tìm hiểu.Vân Khởi cảm thấy lạ lạ, bình thường nàng là người thuyết phục hệ thống mới đúng, sao hôm nay Lâm Thần với hệ thống đều kỳ lạ vậy?
“Ta gần đây đối xử với ngươi quá tốt hả? Sao hôm nay lại dám tùy tiện gõ cửa phòng ngủ của ta?” Vân Khởi lạnh lùng nhìn thê tử trước mặt.
Hôm nay, tiểu Omega mặc áo ngủ lông xù, che chắn cho đầu mùa xuân lạnh lẽo, nhưng không che được vẻ xuân sắc bên trong. Tuy không nhìn thấy, nhưng nàng có thể tưởng tượng ra tuyến thể ở cổ loã lồ lộ ra ngoài có bao nhiêu tròn trịa đáng yêu, nếu không cũng sẽ không tỏa ra hương thơm ngọt ngào quyến rũ người khác như vậy.
Vân Khởi lần đầu tiên ý thức được, thì ra Lâm Thần có dáng người đẹp như vậy, nhưng nàng lại không biết được điểm này, còn đang nhìn mình với ánh mắt vô tội
Cô nỗ lực khống chế tầm mắt, không để nó chạy đến những nơi không nên đến. Cô biết một ngày nào đó mình sẽ trở về thế giới ban đầu, còn Lâm Thần sẽ gặp được người chồng thực sự của nàng. Dù hiện tại Lâm Thần là vợ trên danh nghĩa của mình, nhưng cô cũng không thể khinh bạc nàng như một kẻ vô lại.
Tuy nhiên, không thể phủ nhận Lâm Thần đã trở nên dũng cảm hơn nhiều so với khi nàng mới đến thế giới này…
“Vừa tắm xong, em chợt nhớ ngày mai là sinh nhật của Hề Nhi. Đại nhân có thể cùng em đưa con đi xem phim không?” Omega cúi đầu hỏi, “Xin lỗi vì đã quấy rầy ngài, nhưng lần trước sinh nhật, Hề Nhi đã ước rằng mẹ và mẫu thân sẽ cùng nàng đi xem phim.”
“Chỉ vì chuyện này?” Bị quấy rầy giữa đêm, Alpha giận dữ cười nhạt. Vì một đứa con gái Omega, không được thừa nhận, mà lại đến quấy rầy chủ nhân của ngôi nhà?
“Có lẽ ngươi nên học lại một chút về cách cư xử sau khi kết hôn của Omega” Alpha tức giận nói thêm.
【Cặn bã giá trị +20.】Nhớ lại lần trước tình cờ thấy bức tranh gia đình ba người của Lâm Hề trong phòng khách, Vân Khởi có chút mềm lòng. Đi xem phim và tổ chức sinh nhật cho con gái cũng không có gì sai, phải không?
Khi Omega thất vọng chuẩn bị quay đi, người nào đó ác ý gọi lại thê tử của mình.
“Có lẽ trước đây ta quá lạnh nhạt. Ta nghĩ ngày mai sẽ cùng ngươi và Hề Nhi đi xem phim, sau đó đi chơi một chút để bù đắp cho nàng.”. Đón nhận ánh mắt ngạc nhiên của Omega, Alpha cười ôn nhu. “Vé xem phim và lịch trình để ta lo, ta muốn chuẩn bị quà sinh nhật cho Hề Nhi.”
【???】
“Như ta đã nói trước đây, một tên cặn bã thực sự nên giống như mèo, không nhanh không chậm đuổi theo chuột, trêu đùa nó.” Vân Khởi giải thích với hệ thống trong lòng, “Giả vờ đồng ý với yêu cầu của Lâm Thần, làm cho họ mong đợi ngày mai, nghĩ rằng bạn đời của mình cuối cùng đã nhớ đến trách nhiệm làm mẹ. Thực tế, mình chỉ là nhàm chán, muốn nhìn thấy họ từ hưng phấn chuyển thành tuyệt vọng.”
“Thế giới này Omega phần lớn đều rất mảnh mai, hơn nữa Lâm Hề còn nhỏ, ta sẽ đưa nàng đi xem phim kinh dị, vào nhà ma, ngồi tàu lượn siêu tốc. Chắc chắn sẽ cho nàng một trải nghiệm sinh nhật ám ảnh tuổi thơ.”
【Cặn bã giá trị +20.】
Vân Khởi tính toán một chút, tổng giá trị cặn bã vẫn chưa đủ để mua một món nào, cô liền không muốn vào thương thành xem nữa.
Cô muốn đi vào giấc ngủ, nhưng khi nhắm mắt lại, trong phòng liền truyền đến hương bách hợp thoang thoảng, như có như không. Hình ảnh Omega đứng trước cửa cứ như một bộ phim tự động phát trong đầu nàng. Khác biệt là, trong đầu nàng, Lâm Thần không còn co rúm lại nhìn mình, mà trở nên gan dạ, cùng với nụ cười tự tin khoe những đường cong tuyệt đẹp của mình.
Thông qua ký ức của “Vân Khởi”, nàng biết sau khi người vợ đầu của Lâm Giác qua đời, bà đã cưới người vợ hiện tại.
Cô không biết Lâm Thần khi còn nhỏ như thế nào, nhưng cô cảm thấy nếu mẹ Lâm Thần không mất đi, Lâm Thần được lớn lên trong tình yêu thương, không phải gả cho một kẻ cặn bã như mình. Mà ngay từ đầu nên gả cho người tôn trọng Omega, Mục Mộ, người bằng chính sức lực của mình từng bước một tiến lên. Có lẽ Lâm Thần sẽ tự tin, rạng rỡ, có sức hút đoạt hồn đoạt phách người khác như trong tưởng tượng của nàng.
Cơ thể cô bắt đầu nóng lên, sắc mặt dần trở nên đen tối. Để có thể ngủ ngon, Vân Khởi nằm trên giường một lúc, trong đầu diễn ra cuộc chiến kịch liệt giữa hai con người mini. Con chiến thắng giống nàng, quơ quơ đầu, vẫy vẫy tay chỉ về hướng phòng tắm.
*hai con đó là con Thiên Thần với con Ăc Quy cãi lộn với nhau đóVân Khởi nghiến răng, thay quần áo và đi tắm nước lạnh. “Đời trước lão cán bộ cũng có ngày thân bại danh liệt.” Nàng không thể không tự giễu trong lòng.
– —-
Đây là cỏ tình nhân hay còn gọi là hoa sao khô
Còn đây là hoa b3 d3