Đưa chiếc trâm cài cho Lâm Thần xuống, Vân Khởi liền rời đi, nhường không gian lại cho Lâm Hề và Lâm Thần.
“Không vui à?” Lâm Thần nhìn Lâm Hề đang ôm cú tuyết nhỏ vuốt ve.
Từ lúc Hề Nhi vào, nàng đã cảm thấy con gái hình như có tâm sự, hiện tại yên lặng hơn bình thường.
Lâm Hề ôm chặt cú tuyết nhỏ đang vùng vẫy, không cho nó chạy ra ngoài, nghe mẹ hỏi thì ngơ ngác nhìn mẹ.
“Không có ạ.” Cô bé cười cười nhìn mẹ, nhỏ nhắn rất đáng yêu, nhưng tay lại nắm chặt cú tuyết nhỏ làm nó đau đến kêu thành tiếng.
Nghe vậy Lâm Hề thả tay ra, cúi đầu không dám nhìn mẹ.
“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Lâm Thần ôm Lâm Hề vào lòng.
“Họ… họ nói mẹ có em bé rồi sẽ không thích con nữa.” Đêm qua Lâm Hề nghe lén người hầu nói chuyện, bọn họ nói đại công dường như rất mong chờ đứa bé này, còn cá cược rằng đứa bé chắc chắn sẽ là một Alpha xinh đẹp, có thể đại công sẽ cải thiện mối quan hệ với phu nhân nhờ đứa nhỏ này.
Sau đó, Lâm Hề nghe thấy tên mình, những người hầu lại dùng giọng đầy thương hại nói rằng sau này phu nhân sẽ dần dần dành tình cảm cho đứa bé mới sinh, tội nghiệp Lâm Hề không được đại công yêu thương, sau này có lẽ cũng không được mẹ yêu thương nữa.
Kia một câu lại một câu như từng chiếc gai đâm vào lòng Lâm Hề.
Dù cô bé không nói ra, nhưng Lâm Thần có thể tưởng tượng ra những lời mà Lâm Hề đã nghe, giống như khi “Vân Khởi” ra ngoài hái hoa ngắt cỏ, những omega đó cũng thích đứng bên cạnh nàng, dùng giọng đầy thương hại nói những lời độc ác nhất.
“Không đâu, Hề Nhi mãi mãi là đứa bé mà mẹ yêu thương nhất, mẫu thân con cũng vậy, chỉ là mẫu thân con không giỏi biểu đạt, chị ấy cũng rất yêu con……”
Trong tiếng an ủi của Lâm Thần, Lâm Hề dần buông bỏ nỗi sợ hãi trong lòng, cô bé cảm thấy xấu hổ về bản thân, vừa rồi vậy mà lại ghen tị với em trai hoặc em gái chưa ra đời, còn vì thế mà gặp ác mộng.
Trong vòng tay của Lâm Thần, Lâm Hề cảm nhận được tràn đầy cảm giác an toàn, cơn buồn ngủ ập đến, cô bé dần dần chìm vào giấc ngủ.
Lâm Thần đặt con gái lên giường, ôm con gái cùng đi vào giấc ngủ.
Có lẽ do ảnh hưởng của việc mang thai làm nàng trở nên có chút thích ngủ.
……
Lần đầu tiên Lâm Thần ra ngoài sau khi mang thai là lần tham dự tiệc sinh nhật con gái nhỏ của Vân Diệp, cũng là đứa trẻ mà Bạch Danh Xu đã mang đến lần trước.
Bạch Danh Xu biết Vân Khởi không thích đưa Lâm Thần tham gia tiệc tùng, những lúc tham gia cùng nhau thì đều mang theo các omega khác, cho nên trước khi mời bà đã gọi điện cho Vân Khởi, yêu cầu cô đưa Lâm Thần đến để ôm Nhuận Nhuận.
‘Không phải tôi không muốn mang theo các omega khác, mà là bá mẫu yêu cầu tôi phải đưa Lâm Thần đến.’ Vân Khởi giải thích với hệ thống, vì vậy điều này không tính là phá vỡ hình tượng nhân vật.
Vân Khởi cùng Lâm Thần đến tương đối sớm, người đến trong đại sảnh cũng không nhiều, trong đó còn có gia đình của Lâm Giác.
Lúc Lâm Dao Dao nhìn thấy Lâm Thần cũng thực vui vẻ bước lại đây chào hỏi, bên cạnh cô ấy là một Alpha xinh đẹp, trông có vẻ là một người phụ nữ dịu dàng, lúc nhìn Lâm Dao Dao thì ánh mắt lại tràn đầy yêu thương, nhưng khi quay sang nhìn Lâm Thần thì ánh mắt lại có chút áy náy, làm cho Vân Khởi có chút không thoải mái.
Trong cốt truyện mà cô xem không có người này, trong ký ức cũng không có cô gái nào như vậy.
‘Lại là một nhân vật hoàn toàn mới sao?’
Điều khiến Vân Khởi cảm thấy không thoải mái nhất chính là người đó đầu tiên nhìn Lâm Dao Dao một cách dịu dàng, sau đó lướt qua cô rồi nhìn Lâm Thần bằng một ánh mắt kỳ lạ, như thể cô ta có mối quan hệ rất thân thiết với Lâm Thần.
Hiểu rõ Lâm Thần thì sẽ biết nàng ấy có bao nhiêu không thích phu nhân hiện tại của nhà họ Lâm cùng cô em gái này.
“Đã lâu không gặp.” Alpha kỳ lạ đó chào Lâm Thần, Vân Khởi cảm thấy omega bên cạnh mình run lên một chút.
“Đây là chị Không, hồi đại học chị ấy cùng làm trong một phòng thí nghiệm với chị, chị cũng thường đưa chị ấy về nhà chơi mà.” Thấy Lâm Thần không phản ứng, Lâm Dao Dao cười cười trả lời.
“Xin lỗi, lâu quá rồi chị không nhớ rõ.” Lâm Thần khoác tay Vân Khởi, có chút áy náy mà nhìn Alpha lạ mặt phía trước, Vân Khởi thấy Alpha đó lộ ra vẻ mặt “không thể tin được”.
Hơn nữa, câu “thường đưa chị ấy về nhà chơi” của Lâm Dao Dao khiến Vân Khởi có chút để ý, bất quá cũng sẽ không hỏi ở đây.
“Tiệc của bá mẫu là cái gì a miêu a cẩu cũng đều có thể vào sao?” Đại công có chút phiền chán nhìn Alpha trước mặt, dù cô không thích bạn đời của mình, nhưng cũng càng không thích một Alpha không biết tên có thể là dân thường, đến bắt chuyện với bạn đời của mình, lại còn là ở trong tiệc, điều này khiến cô cảm thấy thực mất mặt.
“Xin lỗi, Không tỷ là bạn em đưa đến, chị ấy là…”
“Quả nhiên là người cùng một giuộc.” Lời giải thích của Lâm Dao Dao chưa kịp nói hết đã bị đại công cắt ngang, ai cũng có thể mang đến tiệc, hơn nữa một omega chưa kết hôn, tùy tiện mang theo một Alpha vào, hành động còn thân mật như vậy, thật là không biết giữ gìn.
Đại công mắc bệnh thẳng A mặc dù bản thân ăn chơi rất thoải mái, nhưng đối với hành vi của omega lại rất bảo thủ phảng phất giống như cô đang sống ở thế kỷ trước.
【Cặn bã giá trị +30.】
Alpha lạ mặt có chút tức giận nắm chặt tay, nhưng vẫn kiềm chế cảm xúc của mình, nhường đường cho Vân Khởi, sau đó nhìn Lâm Thần với ánh mắt thất vọng.
……
Trải qua một sự cố như vậy, tâm trạng của Vân Khởi cùng Lâm Thần cũng đều bị ảnh hưởng.
Từ khi nhìn thấy Alpha đó Lâm Thần bắt đầu có chút hồn bay phách lạc, cũng trở nên yên lặng hơn, nàng khoác tay Vân Khởi như một con rối dây đi theo cô.
Vân Khởi đã quen với hình ảnh Lâm Thần như một bé thỏ con, một bé cáo con chứ chưa từng thấy Lâm Thần u ám như vậy. Trước đây dù omega có buồn đến đâu cũng sẽ nhìn cô với đôi mắt ngấn nước, làm cảm xúc của cô có chút dao động.
Trước đây Alpha đó chắc chắn đã khi dễ omega nhà mình, mặc kệ là khi dễ theo nghĩa nào.
Vân Khởi nghĩ đến, hơn nữa khẳng định là khi dễ rất quá đáng.
Tính tính cặn bã giá trị, Vân Khởi nghĩ về nhà sẽ để Kế Lâm điều tra người phụ nữ vừa rồi, nếu không điều tra được liền mua một cốt truyện đặc biệt liên quan.
……
Theo kim đồng hồ chuyển động, càng lúc càng có nhiều người đến, trong đại sảnh gần như chật kín người.
Bạch Danh Xu kéo Lâm Thần đi, nói omega nên chơi với omega, còn việc uống rượu hàn huyên gì đó thì để cho Alpha lo.
Những người khác trong đại sảnh lúc nhìn thấy Vân Khởi đều đến chúc mừng chuyện cô có tin vui.
Vân Khởi nhớ lại ký ức của nguyên chủ, với những người có địa vị cao thì xã giao một chút, còn những người có địa vị thấp thì hoàn toàn phớt lờ, duy trì hình ảnh kiêu căng tự đại của nguyên chủ.
Trong lúc xã giao, cô cảm nhận được một ánh nhìn, theo hướng ánh nhìn cô thấy người phụ nữ vừa rồi, Alpha kia dùng ánh mắt ghét bỏ mà nhìn cô chằm chằm, cô cũng đáp lại Alpha đó bằng một nụ cười đầy ác ý.
“Đại công không thích cô ta sao?” Một người đang xã giao với Vân Khởi thấy hành động của cô liền hỏi.
“Ừm?”
“Alpha đó tên là Không Doanh, được xưng là nhà nghiên cứu dược tài năng nhất của đế quốc.” Thấy đại công không đồng tình, người đó vội nói thêm, “Nhưng tôi nghĩ cô ta chỉ là hữu danh vô thực, phỏng chừng là tự mua danh tiếng cho mình.”
Thấy sắc mặt đại công dần dịu lại, người kia biết mình đã nói đúng rồi.
Nhà nghiên cứu dược tài năng nhất? Trong cốt truyện không có người tài năng nhất, chỉ có vài nhà nghiên cứu đứng đầu, như Dễ Phi, Lâm Thần… nhưng lại không có ai tên là Không Doanh.
Vân Khởi âm thầm so sánh mình với Alpha lạ mặt đó, phát hiện mình ở chỗ nào cũng không thua được, trong lòng đắc ý một chút, sau đó lại cảm thấy hành động của mình thật ấu trĩ, tự nhiên cảm thấy cạn lời.
Để làm đại công vui, người đó gọi tới một nhân viên phục vụ, nói vài câu, một lát sau quần áo của Không Doanh đã bị ai đó làm ướt.
Không Doanh nhìn về phía Vân Khởi, cô cho rằng là do Vân Khởi làm. Vân Khởi nhướng mày với cô ấy, cười ngạo nghễ.
‘Bây giờ ta giống như những nhân vật phản diện xuất hiện trong mấy chương đầu của cuốn tiểu thuyết, dựa vào gia thế để bắt nạt nhân vật chính không có bối cảnh.’ Vân Khởi cảm thán với hệ thống.
【 Trước đây ngươi cũng nên như vậy.】
【 Cặn bã giá trị +30.】
Không cần hệ thống nói vì sao tăng điểm cặn bã giá trị Vân Khởi cũng biết là từ Không Doanh, người đang nhìn mình đầy căm phẫn từ xa.
Sau đó, Vân Khởi thấy một Alpha mặc quân phục đi về phía Không Doanh, có lẽ là dẫn cô ta đi thay quần áo, hắn còn nhìn Vân Khởi một cái.
Vân Khởi không nhận ra người mặc quân phục đó, nhưng cô cũng không ngạc nhiên khi hắn không thích mình. Những người trong quân đội đều không thích nguyên chủ, trong cốt truyện cũng có, họ đã bất mãn với đại công kiêu ngạo này từ lâu, hơn nữa lúc gặp mặt còn tìm cách gây khó dễ cho nguyên chủ.
……
“Chị, chị vẫn không thể tha thứ cho chị Không sao?”
Một nhân viên phục vụ nói với Vân Khởi là Lâm Thần đang không khỏe trong phòng nghỉ, Vân Khởi nghĩ đến việc Lâm Thần đang mang thai nên liền đi phòng nghỉ tìm nàng. Nhưng lại ngoài ý muốn gặp được Lâm Dao Dao đến tìm Lâm Thần, còn nghe thấy câu nói này.
Cô dừng bước, lẳng lặng mà đứng ngoài cửa.
“Xin lỗi, chị thật sự không nhớ rõ.” Giọng nói của Lâm Thần thực lạnh lùng.
“Hay là chị vẫn không hài lòng vì trước đây chị Không đã tỏ tình với em? Lúc đó em đã từ chối cô ấy rồi, em chỉ coi cô ấy như chị gái thân thiết, em thật sự không biết chị thích cô ấy.” Lâm Dao Dao vẫn đang giải thích.
“Đủ rồi, chị đã nói là chị chưa bao giờ thích cô ấy.”
“Cho nên chị vẫn còn nhớ rõ cô ấy.” Lâm Dao Dao cười cười nhìn Lâm Thần.
Vân Khởi nhận ra có lẽ mình là bị Lâm Dao Dao dẫn đến đây.
“Sau khi thấy thư tình của chị, em đã từ chối chị Không, em cũng không biết tại sao chị ấy lại hiểu lầm rằng chị ép buộc em. Sau đó em cũng giải thích với chị ấy rằng em từ chối vì chính bản thân em chứ không phải vì chị. Từ lúc đó chị ấy cũng luôn hối hận về hành động của mình. Vài ngày trước chị ấy tìm đến, nói muốn gặp chị để xin lỗi vì hành động bồng bột lúc đó nên em mới đưa chị ấy đến.”
“Chuyện thư tình em là người rõ hơn ai hết.” Trong giọng nói của Lâm Thần mang theo giận dữ.
Phụ nữ mang thai không nên tức giận, cảm xúc quá lớn không tốt cho cơ thể nên Vân Khởi liền đẩy cửa bước vào.
“Ta rất chán ghét những omega tự cho mình thông minh.” Đại công nhìn Lâm Dao Dao với vẻ ghét bỏ, cô cũng thích một số hành động của Omega tranh giành tình cảm với nhau, nhưng khi vượt quá giới hạn, coi mình như công cụ khiến cho cô không thể nào vui vẻ được.
Trước đây Lâm Dao Dao rất biết chừng mực, biết khi nào nên làm nũng, khi nào nên làm những động tác nhỏ, nhưng gần đây càng ngày càng vượt quá giới hạn, giống như mẫu thân ngu ngốc của cô ấy.
“Em…” Lâm Dao Dao không ngờ phản ứng của Vân Khởi lại khác với suy nghĩ của mình, chẳng phải đại công nên tức giận hỏi Lâm Thần Alpha đó là ai, cùng nàng đã xảy ra chuyện gì sao?
Cô biết đại công không thích chị gái mình, ít nhất là trước đây không thích, gần đây không biết vì sao đại công lại biểu hiện có chút kỳ quái, nhưng hẳn là còn chưa đến mức thích.
Cô cũng biết đại công không thích omega làm những việc vượt quá giới hạn, nhưng chẳng phải cô ấy đang giúp đại công nhận rõ con người của Lâm Thần sao?
Nhưng là cô ta cũng không tiếp tục dây dưa, ánh mắt của đại công càng ngày càng khó chịu, Lâm Dao Dao biết giải thích lúc này chỉ làm tăng thêm sự ghét bỏ của đại công, dù sao những lời Lâm Thần nói đại công cũng đã nghe thấy, cái gai cũng đã được cắm vào.
Sau đó cô liền rời khỏi phòng nghỉ. Lâm Thần không biết Vân Khởi đã nghe được bao nhiêu, có lẽ là từ đầu, nghe hết tất cả; hoặc có lẽ vừa mới đến, chưa nghe thấy gì.
Nàng càng ngày càng thêm chán ghét Lâm Dao Dao và Không Doanh, hận mình lúc đó mù quáng coi sói là thỏ.
“Về nhà em sẽ giải thích với ngài, em thật sự không có quan hệ gì với Alpha đó.” Lâm Thần bước đến chui vào lòng Vân Khởi, cọ cọ vào lòng Vân Khởi.
“Ai quan tâm chứ?” Đại công có chút trào phúng nói, “Ta chỉ đến xem cô đã sẵn sàng chưa? Nhuận Nhuận sắp ra rồi.”
Chờ Lâm Thần buông tay, đại công liền đi ra ngoài.
Không thể không thừa nhận sau khi Lâm Thần nói câu đó, lòng Vân Khởi cũng được bình tĩnh lại.