Lâm Thần cảm thấy hôm nay Alpha nhà mình có gì đó khác khác, nhưng cụ thể khác ở chỗ nào thì nàng không nghĩ ra được.
Ví dụ như bây giờ, Alpha ôm nàng bế xuống đến chỗ rồi nhưng vẫn chưa chịu buông tay, giống như là muốn vừa ôm nàng vừa đút nàng ăn. Tuy rằng vòng tay của Alpha thực ấm áp, nhưng nàng vẫn không quen bị ôm đút ăn trước mặt quản gia cùng những người hầu khác.
Có lẽ lần sau có thể đề nghị ăn trong phòng ngủ, chỉ có nàng và Vân Khởi, nếu Vân Khởi hồi phục như cũ, sau bữa ăn còn có thể làm thêm một số hoạt động tiêu hóa.
“Em có thể bắt đầu ăn chưa?” Omega nhìn bạn đời của mình, còn vặn vẹo người một chút, ý tứ rất rõ ràng, nàng không muốn bị ôm rồi đút ăn.
“Ta chỉ là đang suy nghĩ thôi.” Alpha bình thản buông tay, để Omega trở lại vị trí của mình, như thể người vừa ngớ ngẩn không chịu buông tay không phải là cô.
Có lẽ vì hiểu được lòng mình, Vân Khởi cảm thấy hôm nay Lâm Thần đặc biệt quyến rũ, ôm trong lòng mềm mại, thơm tho, làm cho cô không nỡ buông tay cho nên khi ngồi xuống vị trí cô vẫn ôm Lâm Thần trong lòng.
Cho đến khi Lâm Thần lên tiếng, cô mới ý thức được hành động của mình có bao nhiêu không ổn.
【Cặn bã giá trị -30.】
‘???”
【Cảm ơn sự giúp đỡ của quản gia thân yêu của chúng ta.】
Vân Khởi quay đầu, phát hiện quản gia đang nhìn họ cười cười.
Thấy ánh mắt của đại công, quản gia liền ngừng cười, trở lại dáng vẻ nghiêm nghị như cũ.
Lúc còn trẻ, quản gia cùng từng thích một cô gái dịu dàng, tiểu Omega đó, nàng như mặt trời đã dùng sự ấm áp của mình làm tan chảy vẻ ngoài lạnh lùng của bà, làm cho quản gia không thể chống lại sự gần gũi của cô ấy.
Nhưng cuộc đời không như ý, mặt trời nhỏ đó cuối cùng vì bệnh mà qua đời, quản gia lại một lần nữa đóng cửa trái tim, dành cả đời mình phục vụ cho gia đình đại công.
Có lẽ vì cả đời này sẽ không có con, quản gia coi Vân Khởi, người mà bà đã chăm sóc từ nhỏ, như con của mình. Sự kháng cự cùng ghét bỏ của Vân Khởi đối với Lâm Thần, trong mắt bà giống như bản thân bà ngày xưa.
Lúc đó bà cũng kháng cự Omega tự nhiên tiếp cận mình, cảm thấy đối phương quá nhẹ dạ, quá tùy tiện. Nhưng trong sự gần gũi của đối phương, bà đã quăng mũ cởi giáp, động lòng.
Đoạn chuyện cũ này chỉ có lão công tước cùng lão phu nhân và một số người hầu lớn tuổi biết, bởi vì Omega dũng cảm, lớn mật đó đã theo đuổi đến tận đại công phủ.
Vân Khởi cũng không biết chuyện cũ này nên cô vẫn luôn tiếc cho quản gia không tìm được bạn đời. Cô cảm thấy nếu quản gia kết hôn, chắc chắn sẽ là một mẫu thân cùng một người bạn đời tuyệt vời.
Cô mới đến thế giới này vài ngày cũng đã rất tôn kính vị lão nhân nghiêm nghị này. Cô không nghĩ việc không kết hôn có gì sai, chỉ là đau lòng quản gia vẫn luôn cô độc một mình. Mỗi năm vào dịp Tết, trong phủ sẽ cho người hầu nghỉ vài ngày, chỉ có quản gia là luôn ở lại phủ. Nguyên chủ trong những ngày này sẽ chạy đến nhà bá phụ, trong phủ chỉ có Lâm Thần cùng Lâm Hề ở lại với lão nhân này.
……
Thức ăn trên bàn tương đối thanh đạm để phù hợp với khẩu vị của phụ nữ mang thai.
Món ăn gần Vân Khởi nhất là ngô tổ ong, không biết tại sao, cô cảm thấy Lâm Thần sẽ rất thích món này, nhưng Omega ngồi bên kia khả năng sẽ gặp khó khăn khi gắp món này.
“Món này là để cho người ăn sao?” Alpha ăn một chút ngô tổ ong trước mặt, nhăn nhăn mặt, món này quá khó ăn, cô nhìn thoáng qua các món ăn được bày biện trên bàn, đúng lúc trước mặt Omega có một món rất hợp khẩu vị của cô cho nên liền đổi vị trí hai món ăn.
“Món này ai bày?” Đại công tức giận hỏi.
Một lúc sau, một cô gái trẻ được đưa đến trước mặt cô.
“Món này về sau này đừng bày trước mặt ta nữa.” Đại công bảo cô gái nhớ kỹ cách bày biện món ăn trên bàn, “Ta mong đây là lần cuối cùng, và chỉ có thể là lần cuối cùng.”
Cô gái run rẩy nhận lời, chuyện những hình phạt trước đây của đại công đối với người hầu, lúc dì dẫn cô vào cũng đã nói qua, bây giờ cô bị đưa đến, tất cả những lời dì nói đều hiện lên trong đầu cô như một thước phim tua đi tua lại. Cô nghĩ ít nhất mình sẽ bị đánh đòn nhưng lại thấy đại công tuy tức giận nhưng không cũng nói ra hình phạt cụ thể làm cho cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nỗi sợ dần dần tan biến.
Có lẽ vì mới đến cho nên hình ảnh đại công tàn nhẫn trong lời đồn của những người hầu kia dần phai nhạt trong ký ức, vẻ đẹp của đại công dưới hình dáng Omega trở nên mềm mại hơn nhiều, sự khó chịu trên khuôn mặt cô trong mắt cô gái cũng tượng trưng cho sự quý phái của quý tộc.
Nghĩ đến việc đại công từ một Alpha trở thành Omega, trong lòng có chút uất ức là điều khó tránh khỏi, cô không khỏi cảm thấy thương xót, cho nên lúc này đại công nóng nảy cũng là bình thường. Cô cảm thấy lời đồn mà những người hầu khác nói với cô chỉ là bị vẻ ngoài ngụy trang của người phụ nữ trước mắt lừa dối.
Dì trước đây đã kể với cô về chuyện đại công mất cha mẹ khi mới bảy tuổi, lúc đó cô ấy hẳn là rất bất lực! Một đứa trẻ nhỏ như vậy mà cha mẹ đã không còn, để lại mình kế thừa quyền lực ngập trời, xung quanh toàn là những “người thân” mắt xanh rình rập, muốn chia phần.
Cô gái chưa từng thấy cách đại công và người thân tương tác, nhưng trên TV không phải đều hành xử như vậy sao? Càng giàu có, quan hệ huyết thống càng mỏng manh.
Đại công chẳng qua là để giữ tài sản của mình, buộc phải giả vờ hung dữ mà thôi.
Vân Khởi nhìn người hầu đang quỳ trước mặt, có chút nghi ngờ, đối phương từ run rẩy khi mới đến giờ lại nhìn cô với ánh mắt thương xót, thương xót? Cô không nhìn nhầm chứ.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Omega đang quỳ đã thay đổi nhiều như vậy?
“Nghe đại công nói chưa? Nếu còn lần sau, ngươi không cần đến nữa, mang theo cả dì của ngươi rời đi.” Lâm Thần nhàn nhạt nói, ánh mắt nhìn vào thức ăn trước mặt, một cái dư quang cũng không ném cho người hầu đang quỳ.
“Lần này tha cho ngươi, coi như làm phước cho con ta, lui xuống đi.” Thấy cô gái không động đậy, Lâm Thần bổ sung thêm một câu, rồi tiếp tục ăn.
Ngô tổ ong ngọt ngào, lần đầu tiên nàng đến đại công phủ đã yêu thích hương vị này, sau khi về nhà mẹ cô cũng tìm người làm món tương tự, nhưng không thể nào ngon bằng ở đây.
Lâm Thần biết cô gái trẻ này là người hầu cũ trong phủ đưa vào trước khi Vân Khởi gặp chuyện, chưa làm được hai tháng, vẫn luôn giúp việc trong bếp. Khi phủ tăng hoặc giảm người, quản gia đều nói với nàng một tiếng, xem nàng như nữ chủ nhân thứ hai của đại công phủ.
Omega trẻ đẹp thích mơ mộng, nàng có thể hiểu, nhưng khi đối tượng mơ mộng là Vân Khởi thì nàng liền không thể chịu đựng được.
Có lẽ Alpha có chút nghi ngờ về sự thay đổi của cô gái trước mặt, bất quá cũng không đoán ra suy nghĩ trong lòng cô gái, nhưng với tư cách là Omega, nàng nhìn thấy rất rõ.
Khi còn ở trường, nàng đã nghe các bạn bàn tán về Vân Khởi, mất cha mẹ từ nhỏ, tính tình nóng nảy, vẻ ngoài xinh đẹp, thân phận đại công, bốn yếu tố này dễ kích thích tâm lý cứu rỗi của Omega, ảo tưởng chính mình là ánh sáng xuất hiện trong cuộc đời đối phương, giải cứu Alpha khỏi địa ngục tự dằn vặt.
Họ còn thích thêm thắt cho Vân Khởi, chẳng hạn như nghĩ rằng việc gia đình lão công tước đi nghỉ trong rừng là do Vân Khởi đề xuất, cho nên sau khi lão công tước cùng phu nhân qua đời, Vân Khởi mới chọn cách mất trí nhớ trong sự tự trách cùng đau khổ, nhưng vì tình cảm trong tiềm thức, cô vẫn luôn gặp ác mộng vào ban đêm, tự dằn vặt, tra tấn chính mình. Vậy nên mới càng trở nên nóng nảy, buông thả, mỗi ngày đều lảng vảng bên các Omega khác nhau, cùng bạn bè chơi bời lêu lổng khắp nơi.
Mặc dù sau khi lớn lên nàng cũng không tiếp xúc nhiều với Vân Khởi, hoặc là nói bị đối phương đơn phương từ chối tiếp xúc, nhưng với Vân Khởi mà nàng biết từ nhỏ, nàng nghĩ đối phương không yếu đuối đến mức từ bỏ bản thân vì những chuyện này, chọn cách tự mình sa đọa.
Vân Khởi nhìn Lâm Thần, đây là lần đầu tiên cô thấy Lâm Thần như vậy, lạnh lùng, cao cao tại thượng, lại ngoài ý muốn làm cô càng thêm rung động, muốn xé toạc vỏ bọc hiện tại của nàng ấy, làm nàng ấy đến khóc, giống như những lần trước.
Thấy bạn đời không tức giận vì mình xen vào thậm chí còn nhìn mình say đắm, Lâm Thần cảm thấy cơn giận do người hầu kia gây ra cũng giảm đi phần nào.
Cô gái cũng không di chuyển, cô nhớ dì đã nói với mình đại công không thích phu nhân, dặn cô mọi việc đều phải nghe theo lệnh của đại công.
“Đi xuống đi.” Đối với chuyện người hầu kia làm cho Lâm Thần khó chịu, đại công vô cùng xung sướng, nói với người hầu kia giọng cũng nhẹ nhàng hơn, thậm chí còn dịu dàng nhìn cô gái trẻ, cô gái nghe xong liền đỏ mặt rời đi.
Cô vừa nói, cô gái liền đi, tạo nên sự tương phản rõ rệt với việc Lâm Thần nói xong mà không có gì xảy ra, càng thêm châm biếm.
Lúc cô gái còn ở nguyên vị trí chưa rời đi Alpha còn cười, làm cho cô gái càng thêm tự tin vào hành động của mình, cô nghĩ mình vừa làm đúng.
Cô gái thậm chí nghĩ rằng những người hầu khác nhìn sai người, rõ ràng phu nhân mới là người hung dữ nhất.
“Đợi ta hồi phục liền đem cô ta cùng người đưa cô ta vào đuổi ra ngoài hết.” Đại công nói với quản gia bên cạnh, cô biết một số lão người hầu trong phủ sẽ đưa người mới vào, cô cũng không nghĩ đến việc quản những chuyện như này, nhưng cô không ngờ có người đưa vào một người ngu ngốc như vậy.
Cô gái trẻ đẹp có thể nổi bật ở bên ngoài nhưng trước mặt đại công đã quen với chuyện nhìn mỹ nhân, lại có vẻ thô kệch.
Đại công xác thật là không thích Lâm Thần, điều này cô chưa bao giờ giấu giếm, nhưng cô không thích người khác tự ý đoán tâm lý và hành vi của mình, huống chi bây giờ Lâm Thần đang mang thai, còn có thể là một Alpha, dù không thích mẹ của đứa trẻ, nhưng con của cô, một Alpha, không phải là thứ mà một người hầu nhỏ bé có thể coi thường.
“Vâng.” Khi cô gái vừa phớt lờ lời của Lâm Thần, sắc mặt của quản gia đã có chút khác lạ, người hầu phạm lỗi, trong lòng bà cảm thấy chính là bà phạm lỗi, chuyện này làm cho bà cảm thấy xấu hổ trước Vân Khởi cùng Lâm Thần.
‘Alpha cặn bã cũng có thể vui buồn thất thường, vừa rồi còn dịu dàng với Omega trẻ tuổi, quay đầu lại đã bảo quản gia đuổi cô ta đi, thật cặn bã.’
【Giá trị cặn bã +20.】
Nghe câu trả lời hài lòng, Vân Khởi cũng không nói gì thêm với hệ thống.
“Nhớ bịt miệng bọn họ lại, ta không muốn nghe bất kỳ tin đồn nào sau khi họ ra ngoài.” Đại công bổ sung thêm vài câu.
“Vâng.” Bịt miệng là sở trường của quản gia, phạm lỗi một lần là đủ. Nếu còn lần nữa, bà cảm thấy mình liền có thể nghỉ việc, dù đại công không nói, bà cũng không có mặt mũi ở lại.
“Món này ngon.” Omega mềm mại nói với bạn đời, dùng đũa chỉ vào món ăn cách đó không xa.
“Không tự gắp được à?” Alpha nhìn thoáng qua Omega với vẻ chán ghét, thật kiêu kỳ!
Cô cũng không định giúp.
“Con gái của ngài vừa nói với em là muốn ăn.”
Alpha chỉ có thể bất đắc dĩ giúp bạn đời kiêu kỳ gắp thức ăn, không phải cô muốn giúp nàng, mà là vì con gái chưa chào đời, đợi con gái ra đời rồi cô sẽ không quan tâm đến nàng nữa.
– ————–
Tác giả có lời muốn nói:
*tác giả nói cái gì đó về ma/kinh dị. Bây giờ là 11h rưỡi đêm, editor ko dám dịch (〒﹏〒) Đợi mai ngủ dậy rồi bổ sung sau.