Trong phòng ngủ–
Lúc Lâm Thần đang tắm trong phòng tắm, Vân Khởi liền nằm trên giường xem thỏ tai cụp.
Khác với thế giới cũ, thỏ tai cụp ở thế giới này có nhiều màu sắc hơn. Trước đây, Vân Khởi chưa từng thấy thỏ tai cụp có màu hồng hoặc màu xanh lam, trừ khi đó là do con người nhuộm.
Dĩ nhiên, Vân Khởi thích nhất vẫn là màu trắng tinh khiết, nhưng không biết Hề Nhi thích màu nào.
Cô mở phần bình luận bên dưới, thấy bài viết được yêu thích nhất là về thỏ tai cụp màu hồng, nghe nói là hiền lành dễ gần nhất. Nhưng thứ làm cho Vân Khởi bất ngờ là màu thỏ tai cụp bị đánh giá thấp nhất lại là thỏ trắng – màu mà cô thích nhất.
Khác với thế giới cũ, loài thỏ tai cụp màu trắng ở đây lại rất nhát người.
“Nuôi nửa năm rồi mà vẫn không cho bế, suốt ngày chỉ thích trốn dưới ghế sofa, mà cứ cố kéo nó ra thì nó cắn tôiヽ(‘⌒メ)ノ!”
“Siêu dữ! Vừa nhát vừa dữ, gặp người là trốn, nhưng khi không có ai thì suốt ngày bắt nạt mèo nhà tôi (▼皿▼#)!”
Từ những biểu tượng cảm xúc sống động, có thể thấy người chủ viết những dòng này là bức xúc cỡ nào.
Vân Khởi tiếp tục xem những bình luận dưới các màu sắc khác của thỏ cụp tai, tất cả đều khá tốt.
“Màu nào mới đẹp nhỉ?” Alpha băn khoăn, đúng lúc Omega đi ngang qua nghe thấy.
“Đó là gì vậy?” Lâm Thần vừa tắm xong, thấy Alpha cứ chăm chăm nhìn điện thoại mà không để ý gì đến mình, cũng không nhìn đến một cái, làm cho Lâm Thần cảm thấy có chút bực bội cùng tò mò.
Nàng buồn bực, hôm nay mình cố tình mặc một set đồ ngủ làm tôn dáng, trước khi ra khỏi phòng tắm còn đứng trước gương điều chỉnh biểu cảm cùng tư thái. Vậy mà lúc ra tới ngoài, đối phương vậy mà chẳng hề chú ý đến, thậm chí còn không nhận ra nàng bước ra ngoài lúc nào!!!
Lâm Thần cảm thấy vừa rồi mình đứng trước gương điều chỉnh biểu cảm cùng tư thái lâu như vậy thật ngốc nghếch.
Ngoài cảm giác buồn bực, nàng còn tò mò về nội dung trên điện thoại của Vân Khởi. Hiếm khi thấy Alpha tập trung vào điện thoại đến vậy, nàng muốn xem điều gì đã thu hút sự chú ý của đối phương, đến mức nàng (một Omega đáng yêu như vậy) cũng bị bỏ qua.
Về sức hấp dẫn của mình đối với Alpha, ở chung với nhau lâu ngày như vậy, Lâm Thần đã vô cùng tự tin. Đối phương luôn có thể đỏ mặt chỉ vì một câu nói hoặc một hành động của mình.
Lướt qua màn hình, nàng thấy hình ảnh một con lại một con thỏ tai cụp, bị người bán trêu đùa trong một không gian nhỏ, trông vô cùng dễ thương.
Cho nên vừa rồi là Alpha đang nghiêm túc chọn quà cho Hề Nhi? Lâm Thần liền tha thứ cho sự thờ ơ của Vân Khởi lúc nãy.
Alpha không phòng bị, đến khi bạn đời lên tiếng mới nhận ra.
‘Thì ra mình đã quen với sự hiện diện của Lâm Thần rồi.’ Vân Khởi nghĩ, bằng khả năng cảm nhận đã được tăng cường nhờ thuốc trong thương thành, lẽ ra cô phải nhận ra khi Omega tiến lại gần. Nhưng vì người đó là Lâm Thần, cơ thể cô đã quen với sự hiện diện của người này, vậy nên không phát ra cảnh báo cho đến khi Omega đến sát bên tai nói chuyện.
Cảm giác thứ hai chính là hương thơm từ cơ thể nàng, cô không biết đó là mùi tự nhiên của Lâm Thần, là mùi sữa tắm sau khi tắm hay chỉ mình cô mới có thể ngửi thấy?
Hương thơm nhẹ nhàng của hoa bách hợp luôn có một ma lực có thể làm người ta tâm tình vui sướng.
“Không liên quan đến cô.” Ngoài miệng thì nói vậy nhưng Alpha lại nhường chỗ để bạn đời có thể nằm xuống, đồng thời còn nghiêng màn hình điện thoại về phía Omega một chút.
“Hề Nhi thích màu trắng.” Như thể không nghe thấy câu nói vừa rồi, Lâm Thần tự nhiên đưa ra ý kiến.
Trong lòng Lâm Hề, việc này không phải là cô bé tự nuôi thỏ mà là giúp mẫu thân (người yêu thỏ nhưng ngại nuôi) chăm sóc chúng. Vì vậy, cô bé đã nói với mẹ cô bé thích màu trắng nhất, cũng là màu mẫu thân thích.
“Màu trắng thì không được.”
‘Mình muốn chọn một con khó nuôi, dễ bị bệnh, để sau này mình có lý do trách phạt Lâm Hề. Thỏ trắng lại vừa nhát vừa dữ, nhìn là biết khó nuôi rồi.’ Vân Khởi giải thích với hệ thống trong đầu. Trẻ con đôi khi không kiểm soát được lực, cô sợ Hề Nhi sẽ bị thỏ trắng cắn hoặc làm tổn thương lúc cố bắt nó.
Dù rất thích màu trắng, nhưng nhà đã có một con cú tuyết màu trắng rồi, con thỏ thì có thể chọn màu khác, chọn một con hiền lành hơn, phù hợp để chơi với trẻ con.
“Ngài chờ một chút.” Nói xong Omega liền ra khỏi phòng.
Vừa ra đến cửa, Lâm Thần chợt nhớ ra mình đang mặc một bộ đồ ngủ kiểu dáng gợi cảm, quyến rũ, tôn dáng, liền vội vàng quay lại phòng ngủ, khoác thêm một chiếc áo ngoài rồi mới đi ra lần nữa.
Vừa rồi Lâm Thần còn ngoan ngoãn nằm bên cạnh mình, vậy mà giờ đã chạy mất, chỉ còn lại hơi ấm cùng mùi hương hoa bách hợp nhè nhẹ ở vị trí của nàng vừa nằm.
Lúc Lâm Thần đứng dậy, Vân Khởi theo bản năng muốn giữ nàng lại, không để nàng đi, nhưng lý trí đã ngăn cô lại lúc cô chuẩn bị giơ tay lên.
Gần đây Lâm Thần ngày càng gần gũi với cô hơn, hai người sống với nhau như một cặp vợ vợ bình thường, đôi khi làm cho cô quên mất vai trò của mình trong cơ thể này, vô tình đối xử với Lâm Thần bằng tình cảm thật trong lòng mình.
Cô cảm thấy gần đây mình đã mắc rất nhiều sơ hở, nhưng không hiểu sao hệ thống lại ít khi cảnh báo, hoặc có thể nói là gần đây hệ thống rất ít xuất hiện, như thể đang bận rộn điều gì đó. Nghĩ đến chuyện này, Vân Khởi bật cười, cảm thấy mình nghĩ quá nhiều. Có thể là hệ thống lại xem một bộ phim đau lòng nào đó, tự nhốt mình trong phòng rồi khóc rống không muốn ra ngoài.
Trước đây cũng xảy ra chuyện tương tự. Trong giai đoạn mới xuyên qua, hệ thống im lặng suốt ba ngày, làm cho Vân Khởi lo lắng hệ thống đã rời đi mà cô không hay biết gì. Khi cô gọi vài lần, hệ thống mới xuất hiện, giọng điệu như có chút nức nở, trách móc cô vì đã gọi làm cho cảm xúc của nó bị phá vỡ.
Lúc Lâm Thần còn ở trong phòng tắm, Vân Khởi còn có thể tập trung chọn thỏ tai cụp trên điện thoại, nhưng lúc Omega bị xen vào, cô đã quen với không khí có Omega nằm bên cạnh. Giờ omega đã rời đi, cầm điện thoại trong tay cô không tự chủ mà dõi mắt về phía cánh cửa Omega đã để lại một khe hở.
Đi lâu vậy rồi, sao còn chưa quay lại?
Rõ ràng nàng ấy nói là “chờ một chút”, nhưng đã chờ bao lâu rồi?
Vân Khởi không lo lắng Lâm Thần đã quay về phòng ngủ của mình, vì Omega vào buổi tối sẽ luôn rúc vào người cô. Cô cảm thấy Omega sẽ ngủ ngon hơn khi có mình bên cạnh.
Nghĩ đến chuyện này, mặt Vân Khởi lại lập tức ửng đỏ. Không biết từ lúc nào cô đã vô thức cảm thấy mình đã chiếm một vị trí quan trọng trong lòng Lâm Thần, cô tin tưởng suy nghĩ đó mà không cần lý do.
Thính giác nhạy bén giúp cô nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, dường như không chỉ có một mình Lâm Thần?
Vân Khởi rút lại ánh mắt đang dán chặt vào cửa, giả vờ chăm chú nhìn điện thoại như vừa nãy, nhưng đôi tai lại vểnh lên cao, rõ ràng là rất chú ý đến những gì đang diễn ra bên ngoài.
Tiếng bước chân dừng lại bên ngoài cửa, không lâu sau, từ khe cửa xuất hiện một bé thỏ lớn, một bé thỏ con cùng một con cú tuyết tròn trĩnh.
……
Lâm Thần vừa ra ngoài để mang Hề Nhi vào phòng, một nhà các nàng, ba mẹ con chưa từng ngủ chung với nhau.
Vừa nhìn thấy Vân Khởi đang nghiêm túc chọn thỏ tai cụp cho Hề Nhi, trong đầu nàng liền hiện lên một hình ảnh: Alpha cầm điện thoại, nàng ôm Hề Nhi, ba người cùng nhau chọn thành viên mới cho gia đình.
Nhưng lúc nàng chuẩn bị mang Hề Nhi vào phòng, con cú tuyết lại không đồng ý. Nó không muốn ở một mình trong căn phòng trống lạnh lẽo, mặc dù với lớp lông dày nó sẽ không bị lạnh, nhưng cái lạnh đó là sự lạnh lẽo trong tâm hồn của nó.
“Gù gù!!!” Con cũng là một em bé mà!
Xét về độ tuổi, con cú tuyết nhỏ này vẫn chỉ là một con non, cần có bạn đồng hành hoặc chim mẹ ở bên để có thể ngủ yên. Trong mắt con cú tuyết nhỏ, chim mẹ tương đương với cha mẹ của con người.
Lâm Hề chính là bạn đồng hành của nó, Vân Khởi cùng Lâm Thần chính là cha mẹ của nó.
“Được rồi.” Con cú tuyết cũng là một thành viên trong gia đình, nó cũng có quyền chọn thành viên mới, cho dù lúc phát hiện ra chuyện này ở phòng ngủ nó có thể không hợp tác lắm.
Nghĩ đến cảnh một lát nữa con cú tuyết sẽ tức giận rồi quấy phá, Lâm Thần lại thấy thú vị hơn.
Nàng thích cuộc sống hiện tại, ấm áp và hạnh phúc.
Chỉ là….. có vài việc nàng phải làm, nàng dự đoán lúc đó Alpha sẽ tức giận, nhưng miễn là chị ấy không bỏ chạy, nàng tin tưởng mình sẽ có ngày hâm nóng lại trái tim Alpha.
Trước khi bị phát hiện, nàng sẽ cố gắng che giấu thân phận khác của mình, đợi đến lúc biến cố trôi qua xong, nàng có thể lo cho Alpha một cuộc sống như bây giờ. Hy vọng rằng lúc đó Vân Khởi sẽ không quá tức giận.
Lâm Hề, người đang thay đồ ngủ hình thỏ, có chút nghi hoặc nhìn nhìn mẹ mình đang mỉm cười nhưng bỗng nhiên im lặng, cô bé cũng dừng động tác thay đồ.
Con cú tuyết thấy vậy, nhẹ nhàng mổ một cái vào Lâm Thần bên cạnh.
Lâm Thần nhìn thấy con gái cùng con cú tuyết đứng yên nhìn mình, khuôn mặt lại nở một nụ cười nhẹ.
“Mau lên, mẫu thân sẽ đợi đến sốt ruột đó.” Những ngày hạnh phúc như thế này không biết còn kéo dài được bao lâu, vậy nên nàng phải tận hưởng nhiều hơn, lưu giữ chúng thật kỹ trong đầu để sau này khi mệt mỏi có thể lấy ra hồi tưởng, cũng sẽ được sưởi ấm bởi sự ấm áp tràn đầy trong đó, một lần nữa hồi phục lại tinh thần chiến đấu.
Nàng sẽ không để Alpha rời đi.
“Mẹ thấy con có đáng yêu không?” Lâm Hề hỏi, hơi lo lắng nhìn mẹ với đôi tai thỏ trên đầu.
“Không có gì đáng yêu hơn Hề Nhi của mẹ.” Lâm Thần ôm con gái đang lo lắng của mình vào lòng. “Trong lòng mẹ và mẫu thân con, con chính là bé thỏ con đáng yêu nhất trên thế gian.”
Một khung cảnh ấm áp, nhưng có một con cú tuyết không hiểu tình cảm lại cố chen vào, muốn chui vào lòng Lâm Thần cùng Lâm Hề.
……
Nhìn vào gương mặt vô cảm của Vân Khởi, Lâm Hề có chút sợ không dám bước vào, đứng ở cửa, bị bàn tay của mẹ đẩy đẩy từ phía sau. Cuối cùng, cô bé vẫn nghe theo trái tim mình mà bước vào.
“Em mang Hề Nhi đến đây để con bé tự chọn, như vậy ngài cũng không cần phải phân vân nữa.” Lâm Thần dắt tay con gái. “Vừa nãy mẫu thân vì muốn chọn một con thỏ con cho con mà đã phân vân mãi đấy.”
“Gù gù!!” Lâm Hề rất vui khi nghe lời mẹ nói, nhưng con cú tuyết lại vô cùng tức giận.
“Ta chỉ tùy ý lướt qua thôi.” Alpha phản bác, nhưng giọng điệu lại không mạnh mẽ lắm.
Lâm Thần đưa Lâm Hề lên giường, cùng với con cú tuyết đang nhõng nhẽo, không chịu tự bay lên mà đòi Lâm Thần phải bế lên.
Cũng giống như vừa rồi, dù miệng không nói đồng ý, nhưng cô vẫn nghiêng màn hình về phía Lâm Thần cùng Lâm Hề.
Do đang mang thai cho nên nàng không thể ôm Hề Nhi được, cảnh tượng mà nàng tưởng tượng lúc nãy trong đầu không thể thực hiện được, chỉ có thể để Hề Nhi nằm giữa hai người. Nhưng không sao, sau này sẽ còn cơ hội, phải không?
Ít nhất thì Lâm Thần hy vọng sau này sẽ có nhiều cơ hội như vậy.
Lúc trước, khi ở phòng ngủ của Lâm Hề, Lâm Thần đã nói với cô bé là Vân Khởi không thích màu trắng, vì vậy trong lòng Lâm Hề liền không muốn chọn con thỏ tai cụp màu trắng.
Mỗi con thỏ đều rất đáng yêu, Lâm Hề có chút phân vân, rồi nhìn thấy con gấu bông màu hồng mà mẫu thân tặng cho mẹ.
Lâm Thần đặt con gấu này ở vị trí đối diện ở cuối giường.
Lâm Hề cảm thấy mình đã có câu trả lời, con thỏ tai cụp màu hồng trong lòng con gấu bông màu hồng nhất định sẽ dễ thương gấp đôi, siêu cấp đáng yêu.
“Con thích con thỏ màu hồng này.” Lâm Hề chỉ chỉ vào bức hình trên màn hình điện thoại Vân Khởi.
“Vậy thì chọn nó đi.” Alpha nói một cách bất cần, dường như không muốn tiếp tục chọn lựa nữa.
“Lâm Hề tự chọn đấy, đến lúc nuôi không được hoặc nuôi bệnh thì có thể nói là do con bé không quan tâm.” Dù hệ thống ít nói, Vân Khởi vẫn theo thói quen giải thích một câu.
Trong thời gian đó, tiếng kêu của con cú tuyết vang lên không ngừng, nhưng đều bị nhẫn tâm phớt lờ.
Chọn thỏ xong có thể tắt đèn đi ngủ rồi.
Vì Vân Khởi không nói gì, Lâm Thần cũng không kêu Lâm Hề về phòng riêng của mình. Thế là, ba người trong gia đình ngủ chung trong một phòng, thêm một con cú tuyết nhỏ đáng yêu nữa.
– ————–
Tác giả có lời muốn nói:
Mấy chị trong chung cư nuôi mèo hôm nay đều dẫn mấy con mèo ra ngoài tụ tập, không có mèo mà tôi cũng bị lôi theo để tham gia náo nhiệt rồi. (/ω\)
– ————–
Editor: hứa up 5 chương cho đã. Sáng up 1 là còn 4. Xong vô phòng đánh 1 giấc 6h chiều mới dậy 🤡🤡🤡