Vì đây là một chuyến đi chơi, đội ngũ lại có một người chưa thành niên là Hề Nhi cho nên tốc độ di chuyển của mọi người cũng không nhanh.
Lâm Thần đang đi thì dừng lại, Liên An Tinh cũng dừng theo.
“Sao vậy?” Cô có chút nghi hoặc nhìn Lâm Thần, sau đó liền phát hiện có một người đang chạy lại gần.
Vân Khởi tuy là đang đi phía trước nhưng cũng luôn để ý tình hình phía sau. Lúc thấy Lâm Thần đột nhiên dừng lại, cô có chút lo lắng không biết Lâm Thần có khó chịu không, bản năng khiến cô chạy lại gần.
Từ lúc Lâm Thần bắt đầu nói chuyện, Vân Khởi đã cảm thấy nàng ấy không được khỏe. Dù Lâm Thần vẫn cười, nhưng có lẽ vì ở bên nhau lâu nên Vân Khởi rất hiểu tâm trạng của nàng qua cách nói chuyện, qua ngữ khí. Trực giác cho cô biết rằng, lúc này Omega không được vui vẻ cho lắm.
Lâm Thần nắm lấy tay Vân Khởi, đem thân thể tựa vào người cô.
“Không thoải mái sao?” Thanh âm Alpha vững vàng, cúi đầu đến gần bạn đời hỏi.
“Ta chỉ lo cho đứa con Alpha của ta gặp chuyện gì thôi.” Theo thói quen cho nên Vân Khởi vẫn giải thích cho Tiểu Tra.
“Có hơi mệt.” Lâm Thần nhỏ giọng nói, giống như là vì Liên An Tinh đứng bên cạnh cho nên nàng mới ngượng ngùng, không dám nũng nịu với Alpha nhà mình.
“Có chuyện gì sao?” Mục Mộ cũng bước tới.
Omega vùi mình trong vòng tay bạn đời, tay còn níu níu lấy áo Alpha.
“Lâm Thần có chút mệt rồi.” Vân Khởi ôm Lâm Thần, che đi ánh nhìn của Mục Mộ.
“Vậy chúng ta nghỉ một lát nhé. Cảnh ở đây cũng rất đẹp, còn có thể ngồi dưới gốc cây kia, tầm nhìn ở đó là tốt nhất.” Mục Mộ chỉ vào một chỗ gần đó.
Trong công viên Walden, đây là nơi cô ấy thích nhất, vì ở đây, cô đã gặp được người mình yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, người mà cô nhất kiến chung tình, người làm cho cô muốn bảo vệ suốt đời.
Lâm Thần cũng nhớ, lúc nhà nàng xảy ra chuyện, nàng tìm đến Vân Khởi nhưng lại bị đuổi ra, rồi sau đó chính là chạy đến đây để trộm khóc.
Lúc nhỏ ngồi đây nàng cảm thấy trong lòng tràn ngập tủi thân cùng buồn bã; nhưng bây giờ khi ngồi lại cũng ở chỗ này, khoảng trống bên cạnh nàng đã được lấp đầy.
Vừa rồi chỉ là có hơi mệt, muốn dừng lại một lát, nhưng Vân Khởi lại lập tức chạy đến ngay. Cũng không biết do dây thần kinh nào sai khiến, nàng lại muốn làm nũng với Alpha nhà mình, có lẽ vì nhìn Vân Khởi quan tâm Liên An Tinh mà cảm thấy bất an, vậy nên mới muốn thể hiện cho Liên An Tinh thấy Vân Khởi quan tâm nàng đến mức nào.
Lâm Thần cảm thấy mình càng ngày càng trẻ con, nhưng bây giờ tạm thời nàng còn chưa muốn thay đổi, vì nàng thích cảm giác được Alpha nuông chiều.
“Nhìn đủ rồi chứ?” Alpha có chút khó chịu nhìn Liên An Tinh, người vẫn nhìn luôn nhìn chằm chằm về phía mình, “Hay là tôi nhớ nhầm, chẳng phải Liên tiểu thư đến đây cùng Mục Mộ sao?”
Vân Khởi chỉ chỉ về phía Mục Mộ bên kia, không nói gì thêm nhưng ý tứ rất rõ ràng: Liên An Tinh nên quay trở lại ngồi vào chỗ của mình.
Liên An Tinh hẳn là nên ở bên Mục Mộ, thể hiện sự thân mật với cô ta chứ không phải quấy rầy cô và Lâm Thần, Vân Khởi nghĩ.
Lần này cô chấp nhận đi cùng Mục Mộ là vì muốn Lâm Thần thấy cảnh Mục Mộ cùng Liên An Tinh thân cận, quan tâm nhau, từ đó tạo ra hiểu lầm hai người họ đang yêu nhau.
Giọng Alpha có chút gay gắt, thậm chí còn có phần cay nghiệt. Dù Liên An Tinh là người có tính cách tự nhiên phóng khoáng cũng bị chọc giận.
Cô ấy có chút tức giận nghĩ Lâm Thần quả thật giống như báo chí mô tả, vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, còn Vân Khởi cũng đúng như lời đồn, hung dữ, rất hung dữ. Ban đầu cô còn bị vẻ ngoài giả tạo của Vân Khởi lừa, tưởng rằng cô ấy là người miệng dao găm tâm đậu hủ.
Bất quá dù sao Vân Khởi đối xử với Lâm Thần cũng rất tốt. Liên An Tinh nghĩ, tự nhiên bỗng dưng lại nhớ đến cặp chị em ở công viên giải trí mà mình từng gặp, sau đó cô đã cố tình đến đó để gặp lại họ, nhưng chưa lần nào gặp được.
Đặt mình vào vị trí của Lâm Thần, nàng hẳn là rất thích một Alpha như Vân Khởi đi, sự thiên vị vô điều kiện là điều mà các Omega không thể cưỡng lại. Hơn nữa vừa rồi lúc Lâm Thần dừng lại, Vân Khởi ở phía trước vậy mà đã chạy đến rất nhanh, hẳn là cô ấy vẫn luôn để ý Lâm Thần.
“Ta cảm giác có vẻ đại công rất thích Lâm Thần, những tin đồn trước đây chỉ là tin vịt bịa đặt mà thôi.” Liên An Tinh ghé sát vào Mục Mộ nói nhỏ.
Cô có chút hâm mộ Lâm Thần, cô cũng muốn trở thành người đặc biệt của Alpha bên cạnh mình, được nhận sự thiên vị độc nhất vô nhị từ cô ấy.
Đợi một hồi lâu cũng không thấy trả lời, Liên An Tinh nhìn sang Mục Mộ. Alpha có vẻ mặt khó hiểu, không rõ đang vui hay buồn, nhưng Liên An Tinh lại là người đã âm thầm để ý đến cô ấy từ lâu, cho nên hẳn là biết biểu hiện này cho thấy tâm trạng của Alpha không tốt.
“Sao thế?” Liên An Tinh đẩy đẩy Mục Mộ.
“Không có gì.” Mục Mộ cười an ủi, Liên An Tinh cũng liền không suy nghĩ thêm.
Alpha cười thật là đẹp mắt, An Tinh thầm reo lên trong lòng, đúng là kẻ đầu đất.
Bên quân đội, bạn bè của Mục Mộ đều nhận ra cô thích Mục Mộ, cũng đã tạo nhiều cơ hội cho hai người, ai cũng hiểu nhưng chính là Mục Mộ lại không hiểu, không biết cô ấy là thật sự ngốc hay là giả vờ ngốc nữa.
……
“Mẹ không sao, chỉ tại gần đây ít vận động, đi lâu nên có chút mất sức thôi.” Sau khi Liên An Tinh rời đi, Lâm Thần từ trong vòng tay của Vân Khởi ngồi dậy, xoa xoa đầu Hề Nhi đang lo lắng nhìn mình.
“Vậy mẹ phải tập thể dục nhiều hơn, Hề Nhi còn chưa mệt mà.” Lâm Hề bà cụ non nghiêm nghị giáo dục mẹ mình.
“Biết rồi, sau này mẹ sẽ nghe lời Hề Nhi.” Lâm Thần bẹo má con gái, cũng không nghĩ tới có ngày mình lại bị con gái dạy bảo như vậy.
“Quan hệ của bọn họ có vẻ tốt đấy.” Vân Khởi liếc nhìn về phía Mục Mộ, nhỏ giọng nói.
Lâm Thần cũng nhìn qua, vừa lúc nhìn thấy Liên An Tinh đang thì thầm với Mục Mộ, thoạt nhìn có vẻ rất thân mật.
Chuyện này làm cho nàng có chút vui mừng, nếu Liên An Tinh cùng Mục Mộ ở bên nhau, vậy thì nàng sẽ không phải lo lắng về chuyện người thứ ba này kia.
Nhưng tại sao Alpha lại để ý đến những chuyện này?
Trong trí nhớ hình như Vân Khởi chưa bao giờ quan tâm đến tình cảm của các Omega khác, ngay cả trong khoảng thời gian bất bình thường trước đây, lúc chị ấy để ý đến ai thì chỉ đến gặp họ trực tiếp, cũng chẳng bận tâm họ đang ở bên Alpha nào.
Hình như đây là lần đầu tiên Vân Khởi quan tâm đến tình cảm của một Omega khác ngoài nàng.
Nghĩ đến chuyện này, nụ cười trên mặt Lâm Thần dần phai nhạt.
Nàng nhận thức được, để biết một Alpha có thích một Omega hay không, không thể chỉ nhìn vào thái độ của Alpha với Omega đó vào một khoảnh khắc nào đó, mà phải xem sự quan tâm của Alpha đối với Omega ấy. Dù vừa rồi Vân Khởi nói với Liên An Tinh bằng giọng điệu không tốt, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Liên An Tinh, ánh mắt chị ấy cũng có chút lưu luyến, bây giờ lại vô thức quan tâm đến mối quan hệ giữa Liên An Tinh cùng Mục Mộ.
Có lẽ Vân Khởi bị Liên An Tinh thu hút mà không tự ý thức được, cho nên mới để ý đến những chuyện này.
“Không vui sao?” Vân Khởi hỏi.
Cô không hiểu tại sao khi thấy Mục Mộ cùng Liên An Tinh thân mật, Lâm Thần lại không vui. Hay là dưới sự tác động của cốt truyện cho nên bây giờ Lâm Thần đã bắt đầu có tình cảm đặc biệt với Mục Mộ, vậy nên mới không vui khi thấy cảnh đó?
Vân Khởi tự nhận mình không phải là người nhạy cảm, thế giới cũ có nhiều chuyện cô không để tâm. Dù biết một số bạn bè kết thân với mình chỉ vì muốn tiếp cận ông nội, cô cũng giả vờ không biết, vì đối với cô mấy chuyện đó không quan trọng. Những người bạn đó mang lại cho cô sự thuận tiện, cô cũng đáp lại họ những gì họ cần, hai bên coi như trao đổi ngang giá.
Những những cái tiểu tâm tư của đám bạn kia, cô cũng chẳng hứng thú để suy đoán.
Nhưng nếu đối phương là Lâm Thần, cô luôn suy nghĩ đến rất nhiều chuyện, suy nghĩ cứ không ngừng mở rộng, cái này làm cho cô cảm thấy thực buồn rầu.
“Không có gì mà.” Lâm Thần nhào vào lòng Vân Khởi, cọ cọ.
Suy nghĩ vừa rồi làm cho nàng thực khó chịu, bây giờ chỉ có vòng tay ấm áp của Alpha mới có thể giúp cho nàng cảm thấy yên tâm phần nào.
Ít nhất là hiện tại, vòng tay này chỉ thuộc về một mình nàng, cũng chưa bị người khác làm vấy bẩn.
Vân Khởi điều chỉnh lại tư thế ngồi một chút, để Lâm Thần nằm thoải mái hơn.
“Em muốn về nhà rồi.” Lâm Thần dựa vào bên cạnh Vân Khởi, nói nhỏ, “Em nhớ giường ở nhà, nhớ con gấu bông bên cạnh giường, nhớ con cú tuyết nhỏ.”
“Không chơi thêm chút nữa à?” Từ sáng xuất phát, đến giờ mới chỉ mấy tiếng còn chưa tới trưa. Vân Khởi nhớ rõ Lâm Thần rất thích nơi này mà.
“Em bé nói con buồn ngủ rồi.” Nàng cũng buồn ngủ rồi, muốn về nhà nằm trên giường, được Alpha ôm.
“Được rồi.” Alpha nói xong, liền bước đến chỗ Mục Mộ, dùng giọng điệu cao ngạo tuyên bố mình chuẩn bị rời đi, hoàn toàn phớt lờ ánh mắt của Mục Mộ cùng Liên An Tinh sao khi nghe thấy.
Liên An Tinh cố giữ lại còn Mục Mộ thì không nói gì, chỉ dùng mắt lo lắng nhìn Lâm Thần.
Cô cũng nhận ra từ đầu Lâm Thần có chút không ổn, nhưng cô nghĩ ở nhà Lâm Thần cũng vậy, cho nên cô càng bất mãn khi Vân Khởi mang Lâm Thần đang không khoẻ đi chơi.
Omega mà không khoẻ thì nên ở nhà nghỉ ngơi, chứ không phải vì mình muốn chơi mà kéo nàng ấy ra ngoài.
“Cô ấy không tốt với Lâm Thần, cô ấy không thực sự thích Lâm Thần.” Mục Mộ trong lòng phản bác, đáp lại câu hỏi vừa rồi của Liên An Tinh.
Nếu không có Liên An Tinh và Vân Khởi, chỉ có cô và Lâm Thần hai người mà nói, thật ra cô rất muốn hỏi, hỏi Omega liệu có còn nhớ nơi này không, nhớ cô gái từng bắt đom đóm cho nàng, nhớ lời hứa hẹn khi đó của nàng không.