Game kinh dị giáng lâm.
Trước khi bước vào trò chơi kinh dị này, cuộc sống của tôi có thể tóm gọn trong mấy chữ: bố không thương, mẹ không yêu, ngày ngày ăn củ cải luộc chấm muối vừng, lúc nào cũng có thể bị ăn đòn, vừa bị trầm cảm vừa phải dậy sớm nấu cơm cho cả nhà.
Nhưng sau khi vào game, mọi thứ đã thay đổi:
– Ngồi trên vòng xoay ngựa gỗ, hồn ma bị thiêu c.h.ế.t hát ru tôi nghe.
– Ngồi trên vòng quay mặt trời, cặp đôi ma biểu diễn vũ điệu tình yêu cho tôi xem.
– Cả cái nhà ma mà người ta đồn vào là c.h.ế.t chắc, tôi và đồng đội lại dạo chơi ung dung như đi chợ.
Người chơi khác đều kinh ngạc: “Chẳng lẽ trò chơi này là do nhà cô phát triển à?!”
1.
[Chào mừng bạn đến với phó bản Công Viên Giải Trí Ác Mộng.]
[Nhiệm vụ: Sống sót và chơi 3 trò chơi.]
[Số lượng người chơi: 20.]
[Độ khó: S.]
[Chúc các người chơi sớm c.h.ế.t sớm siêu thoát nhé, hi hi.]
Đại sảnh hệ thống.
Ngay khi phòng livestream được mở, một lượng lớn người chơi đã ồ ạt kéo vào.
Có người kinh ngạc thốt lên: [Không phải Lục Nghênh Nam vừa mới kết thúc trò chơi sao? Sao lại vào phó bản mới nhanh thế?]
Sau khi người chơi hoàn thành phó bản, họ sẽ có ba tháng nghỉ ngơi.
Trừ những người chơi chuyên nghiệp, hầu hết mọi người đều sẽ kéo dài đến tận phút cuối.
Dù sao, chẳng ai lại muốn vội vã đi tìm cái c.h.ế.t cả.
[Cuồng quá thể, phó bản đầu tiên là do cô ta may mắn thôi, cô ta không nghĩ rằng mình có thể may mắn mãi được chứ?]
[Lần này cô ta chắc chắn tiêu đời rồi. Công Viên Giải Trí Ác Mộng là phó bản tử thần, hiện tại vẫn chưa có ai sống quá ba tiếng đồng hồ.]
Trong khi bình luận đang sôi nổi thì tôi, người đang là trung tâm của cuộc thảo luận, lại cúi gằm mặt đầy ngượng ngùng.
Lúc này, tôi đang đứng cùng mười chín người chơi khác trước cổng công viên, chuẩn bị soát vé.
Hành lang xếp hàng chưa đầy năm mét lại chen chúc hai mươi người, cơ thể của mọi người đều dính sát vào nhau, khiến tôi cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Nhanh vào đi, lề mề nữa là tao ăn thịt mày bây giờ.”
Người nói là nhân viên soát vé, hắn túm lấy cổ áo người chơi đứng đầu tiên, ném anh ta bay xa ba mét.
Đội ngũ người chơi vốn đã bất an càng thêm náo động:
“Tôi không vào, tôi muốn về nhà!”
Thậm chí có người còn chen ra khỏi hàng, chạy về hướng ngược lại với công viên.
Tôi muốn gọi anh ta lại nhưng mới chỉ kịp phát ra một âm tiết, nhân viên soát vé đã tóm được anh ta, cắn phập một cái, lấy mất đầu anh ta.
“Ngu ngốc.”
Một giọng nam khinh miệt vang lên từ phía sau.
Tôi hơi tò mò nhưng không quay đầu lại.
“Lục Nghênh Nam.”
Anh ta đột nhiên gọi tên tôi, đồng thời, một bàn tay đặt lên vai tôi, ép tôi xoay người lại.
Đây là một người đàn ông vô cùng đẹp trai, lông mày rậm, mắt sáng, đẹp trai hơn cả minh tinh trên tivi.
Nhưng tôi không quen anh ta.
Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của tôi, anh ta cười: “Anh là Diệp Khinh Mặc, trưởng nhóm công lược của công hội Bình Minh.”
Bình luận lập tức sôi trào: [Trời ơi! Diệp Thần!]
[Quả nhiên là Diệp Thần, đã bắt đầu khiêu chiến phó bản cấp S rồi sao?]
[Người ở trên kia, rảnh rỗi thì đọc tin tức nhiều vào, Diệp Thần đã phá đảo ba phó bản cấp S rồi!]
[Lục Nghênh Nam may mắn thật đấy, được đại thần dẫn đội, cứ nằm im hưởng thụ là được rồi.]
“Chào anh.” Tôi vô thức nắm chặt gấu quần.
Quá ngại ngùng, tôi vẫn không quen anh ta.
“Phụt.”
Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii
Một tiếng cười khẽ vang lên từ phía sau.
Tôi quay đầu lại, nhìn thấy một chiếc cổ thon dài trắng nõn, ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt của cô gái này.
Cô ấy có khuôn mặt vuông vắn nhỏ nhắn, ngũ quan không sắc sảo lắm, nhìn riêng lẻ thì không quá ấn tượng nhưng khi kết hợp lại thì rất xinh.
Khuôn mặt mang nét ngọt ngào nhưng khi kết hợp với chiều cao gần 1m85 và phong cách ăn mặc cool ngầu, lại toát lên vẻ mạnh mẽ.
“Tổ trưởng Diệp, cô bé này có biết anh đâu, anh ba năm nay đúng là sống uổng phí rồi.”
Cô gái xinh đẹp vừa trêu chọc xong, liền mỉm cười tự giới thiệu: “Chào em Nghênh Nam, chị là Tần Giác, phó hội trưởng công hội Thiên Khải.”
Bình luận lại bùng nổ: [Tần Thần cũng ở đây nữa!]
[Đồng khung lịch sử! Hai cao thủ hàng đầu của hai công hội đỉnh cấp lại gặp nhau trong cùng một phó bản cấp S!]
[Trùng hợp thế, chẳng lẽ mấy đại thần dùng đạo cụ rồi?]
Mỗi lần người chơi bước vào phó bản đều là ngẫu nhiên nhưng trong hệ thống cửa hàng có một đạo cụ gọi là thẻ chỉ định phó bản, sau khi sử dụng, có thể tự mình chọn phó bản muốn tham gia.
Thứ này giá quá cao, người chơi bình thường không kham nổi, thường chỉ được các công hội lớn sử dụng khi tổ đội.
“Nghênh Nam, lần này chị đến đây là vì em đấy.”
Tần Giác cười tủm tỉm, cúi người nhìn chằm chằm vào tôi, khiến má tôi nóng bừng.
Bốn chữ “vì em mà đến” với ngữ điệu đầy ẩn ý, cứ văng vẳng bên tai tôi, như có một chiếc lông vũ nhẹ nhàng cọ vào trái tim, ngứa ngáy.
Diệp Khinh Mặc không chịu thua kém nói: “Ai mà chẳng vậy, thiết bị định vị người chơi cộng thêm thẻ chỉ định phó bản, 2000 điểm tích lũy cứ thế ra đi. Lục Nghênh Nam, cái giá để gặp em đúng là đắt đỏ.”
Tôi theo bản năng muốn xin lỗi nhưng chưa kịp mở miệng, Tần Giác đã phản bác: “Mới có 2000 điểm tích lũy thôi mà, tổ trưởng Diệp đã nghèo đến mức này rồi sao? Xem ra đãi ngộ của công hội Bình Minh không tốt lắm, hay là sang Thiên Khải của chúng tôi đi!”
Hai người căng thẳng với nhau, sắp sửa cãi nhau đến nơi thì giọng nói hung dữ của nhân viên soát vé vang lên: “Lấy vé ra, cho mày ba giây.”
Tần Giác thu lại vẻ mặt, đưa vé cho hắn rồi đi vào trong chờ tôi.