Tống Duệ Nguyệt lúc này mới vui vẻ nhận lấy con thỏ và gà rừng, sau đó bất ngờ hỏi: “Đồng chí Tiếu, lần sau nếu anh săn được thú rừng, lại ăn ngán thì bán cho tôi nhé!” Tiếu Hàn Ngọc:… “Được, được thôi.” Anh ta cũng không ngờ chỉ vài câu khách sáo của mình, người phụ nữ này lại coi là thật. Thời buổi này, ăn một bữa thịt khó khăn đến thế nào, sao có thể ăn thịt đến ngán được?
Nhưng như vậy thì sau này anh ta không cần phải tìm tý do khác để đến đây nưa. Tống Duệ Nguyệt tiễn Tiếu Hàn Ngọc đi, tại gọi Hà Bảo Trụ đến, hỏi thăm tình hình làm việc của họ vào buổi sáng, Hà Bảo Trụ nói buổi sáng đã chặt được hơn một mẫu mía, ước tính buổi chiều tại có thể làm thêm như vậy. Nói xong, tại đến gần nhỏ giọng nói: “Tống trí thức, Trần tri thức kia sau khi cô đi, còn cố ý đến đây muốn lty gián chúng tôi, cuối cùng bị anh Thiết Đầu dọa chạy mất.”
Tống Duệ Nguyệt:… Bỗng nhiên rất tò mò Trần Ý lại làm trò gì.
Hà Bảo Trụ thấy cô vẻ mặt tò mò, liền bắt đầu kể lại chuyện xảy ra vào buổi sáng một cách đầy màu sắc.
Trần Ý thấy cô đi rồi, liền chạy đến đây: “Bọn ngốc các người, đều bị Tống Duệ Nguyệt lợi dụng rồi, cô ta dùng sắc đẹp của mình quyến rũ các người thay cô ta kiếm công điểm, các người cũng không nghĩ xem, mình làm việc quần quật cả ngày, cuối cùng một nửa công điểm đều vào đầu Tống Duệ Nguyệt. Còn nữa, các người tưởng cô ta sẽ coi trọng đám người lười biếng các người sao? Các người chính là bùn nhão không trát tường được, sau này cô ta sẽ gả cho đoàn trưởng làm phu nhân đoàn trưởng, các người à! Đều bị cô ta đùa giỡn rồi.”
Tống Duệ Nguyệt:???
DTV
“Sau đó thì sao?”
Hà Bảo Trụ thấy cô nghe xong những lời này mà không có chút tức giận nào, lại tiếp tục nói: “Anh Thiết Đầu liền nói không bằng cô làm vợ tôi, tôi sẽ giúp cô làm việc, kiếm công điểm thế nào? Trần tri thức thấy anh Thiết Đầu liền sợ hãi kêu lên một tiếng rồi chạy mất. Tôi thấy Trần tri thức này có vẻ hơi không thông minh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com – .]
Nói xong, còn chỉ vào đầu mình.
Tống Duệ Nguyệt:… Muốn cười và rất đồng tình nhưng phải nhịn.”Những người như tôi chỉ lười thôi, chứ không ngốc. Sao cô ta lại ngu ngốc đến mức nghĩ rằng chúng tôi sẽ tin những lời nhảm nhí mà cô ta nói. Mỗi ngày chúng tôi kiếm được 10 công điểm, đều là tận mắt thấy kế toán Hà ghi chép đàng hoàng vào sổ. Huống hồ, chúng tôi làm việc chăm chỉ như vậy, mặc dù cũng phải thừa nhận là vì Tống trí thức cô không chỉ xinh đẹp, mà còn hơi hung dữ…”
Tống Duệ Nguyệt:… Vế sau này thì không cần thiết lắm nhỉ?
Hà Bảo Trụ thấy cô nhướng mày, vội vàng nói: “Chúng tôi đã thảo luận, nhất trí cho rằng Tống trí thức cô rất hiểu chúng tôi, hơn nữa, theo cô làm việc, chúng tôi cảm thấy có hy vọng, có động lực. Sao cô ta lại cho rằng cô dùng sắc đẹp để quyến rũ chúng tôi chứ? Thật là có bệnh…”Anh ta còn có một câu nữa không dám nói, nếu cô quất một roi, ai còn dám nói không?”
Tốt lắm, bây giờ các anh ngày càng tiến bộ rồi, không chỉ có thể nhận ra sự khiêu khích của kẻ thù, mà tư tưởng cũng ngày càng tích cực tiến bộ, quả nhiên tôi không nhìn nhầm các anh. Hai hộp bánh này, anh cầm về chia cho mọi người, tôi mời các anh ăn.”
Nói xong, cô lấy từ trong giỏ ra một hộp kẹo lạc, một hộp bánh vừng.Hà Bảo Trụ chưa từng ăn những thứ này cho nên vui vẻ nhận lấy, cảm ơn rồi lại chạy đi làm việc.Bây giờ anh ta vô hình chung đã trở thành người đứng đầu trong số hơn mười người, vì vậy rất đắc ý, làm gì cũng đặc biệt có sức lực.
Tống Duệ Nguyệt mới đẩy xe đạp chuẩn bị về thì thấy Lục Kim An vẫn đứng đó với khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm nghị không nói gì.”Sao thế? Bánh vừa rồi thím để lại cho cháu một hộp mà.” Cô còn tưởng là thằng bé không vui vì cô tặng đồ ăn cho người khác.Lục Kim An vẫn tiếp tục bĩu môi không nói gì.
Tống Duệ Nguyệt thấy thằng bé này hơi vô lý, không định chiều nó nữa, cúi xuống bế nó lên đặt lên xe đạp, rồi về nhà.