Chu Dương:… Hỏi hay, lân sau đừng hỏi nữa. Nhưng mà, trẻ con mà, tính tò mò rất nặng, nhất định phải hỏi cho ra nhẽ.
“Chú Dương, sao chú không nói gì thế? Yêu thẩm nói, người ta phải học thông minh lên, ăn một lần khuy thì không thể ngã hai lần vào cùng một cái hố, chú xem cháu bị lừa một lần, bây giò thấy người xấu là cháu chạy thật xa, Yêu thẩm nói cháu thế này là thông minh. Vậy sao chú lại bị người ta lừa? Bị người ta lừa có vui không? Lừa chú là ai thế? Sao người ta lại lừa chú thế….” Chu Dương đầu óc ong ong, mặt đây oán niệm nhìn bà lão nhà mình. Bà Chu ném cho anh ta một chữ: “Đáng.”
DTV
Tống Duệ Nguyệt nhận lấy bát mì từ tay bà Chu, cô ngồi xuống húp một miếng rồi nhìn Chu Dương: “Anh cũng phải tỉnh táo tên chứ, người ta tối muộn đến tìm anh sao anh không nói sợ? Đến lúc về thì tại sợ? Anh không sợ người ta cho anh vào tròng à?” Chu Dương ngẩn ra: “Không, không đâu? Tối qua không phải không có chuyện gì sao?”
Tống Duệ Nguyệt cười tủm tỉm hỏi: “Vậy ý anh là có hơi tiếc vì hôm qua không xảy ra chuyện gì à?”
Chỉ cần anh ta dám, hôm nay cô sẽ cho anh ta biết tại sao hoa lại đỏ như vậy.
“Không, không!!!” Chu Dương nhìn nụ cười của cô có chút rợn người, theo bản năng nhảy dựng lên, đứng thật xa.
Tống Duệ Nguyệt lúc này mới không để ý đến anh ta nữa.
Ăn cơm xong, Chu Dương như có ma đuổi đằng sau, chạy mất.
Tống Duệ Nguyệt vừa ăn xong thì Chu Văn Phi lại đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com – .]
Đi xe đạp, trên trán còn lấm tấm mồ hôi.
Tống Duệ Nguyệt thấy ông mặt mày hớn hở, nói: “Ồ, chú Chu, chú sao thế? Sáng sớm đã có chuyện vui à!”
Chu Văn Phi cười hì hì: “Không phải tôi, là cô đấy, vừa nãy tôi mới đến văn phòng thì nhận được điện thoại của đại đội trưởng bên cô, nói là sáng nay nhận được hai đơn hàng lớn từ Kinh thành, cần 30 vạn cân kẹo, tiền đặt cọc đã chuyển rồi. Còn nói, nhận được mấy đơn hàng từ các tỉnh khác nhưng nói là phải đến xưởng xem xét rồi mới quyết định đặt bao nhiêu hàng. Ông ấy bảo cô mau về đi.”
Tống Duệ Nguyệt:… Chậc, phải nói là không nên nói, bà mẹ chồng tương lai của cô đúng là quá tuyệt vời.Những đơn hàng từ các tỉnh khác chắc là do những lời tuyên truyền cô làm trên tàu hỏa có hiệu quả rồi.
Phải nói là không nói, cô thực sự phải may cho bà mẹ chồng tương lai nhiều quần áo thời trang mới được.”Ôi chao, Tiểu Nguyệt này, chuyện này không được rồi, vậy thì cháu cứ về sớm đi, đơn hàng ở Chương Thành này thì thôi vậy.” Bà Chu nói xong, lại giải thích một câu: “Không phải bà giục cháu về, chỉ là sợ cháu ở đây không an toàn.”
Tống Duệ Nguyệt sao có thể không biết nỗi lo lắng của bà Chu, cười nói: “Bà Chu, đơn hàng ở Kinh thành thì cháu muốn, đơn hàng ở Chương Thành cháu cũng muốn nhưng mà… đơn hàng ở Chương Thành này thì phải đổi cách khác thôi.”
Cô bây giờ cũng không vội, đơn hàng ở Chương Thành này, cô phải xử lý xong hai tên khốn nạn kia đã rồi tính tiếp.”Cháu phải nhanh chóng gọi điện về xưởng, bảo họ nhanh chóng tuyển người, ôi… cũng không biết có thể tuyển được bao nhiêu người.”Nói xong, cô liền đẩy xe đạp ra khỏi cửa. Đến bưu điện, người xếp hàng gọi điện thoại không ít, đến lượt cô, đã hơn một tiếng trôi qua, sau khi gọi điện xong, mới reo hai tiếng, Tằng A Ngưu đã bắt máy.
“Trưởng xưởng Tống, cô chờ một chút, Nguyên Văn ở bên cạnh, để nó nói chuyện với cô.” Tằng A Ngưu người này vẫn phân biệt được nặng nhẹ.Tằng Nguyên Văn nghe điện thoại, liền báo cáo hết tình hình gần đây của xưởng, sau đó lại bắt đầu lo lắng: “Trưởng xưởng, bây giờ trong xưởng chúng ta chỉ có mấy người, bây giờ đột nhiên có nhiều đơn hàng như vậy, có phải nên tuyển thêm người không!”
“Tuyển đi, điều kiện vẫn phải theo như tôi nói mà tuyển, nhớ là không được thiên vị, đội chúng ta tuyển không đủ thì sang mấy đội bên cạnh tuyển cũng không sao, đơn hàng ở Chương Thành này thì các anh cứ tạm gác sang một bên, trước tiên cứ sản xuất đơn hàng ở Kinh thành đã, về phần công nhân thì tuyển thêm 20 người! Tuyển xong thì trước tiên tiến hành đào tạo nhân viên, sau đó để những nhân viên trước đó hướng dẫn họ từ từ làm quen….”