Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 54



Chương 54

Không phải vì chuyện của nhà họ Từ mà là vì thằng ở rể Lâm Chính.

Anh ta thật sự không thể nào chấp nhận nổi, làm sao một thằng ăn bám vô dụng như anh lại trở thành thần y thiếu niên trong miệng của cụ Tần kia chứ?

Giả đúng không?

Anh ta gọi điện cho cụ Tần để hỏi cho rõ ràng, nhưng cụ Tần lại không hề đoái hoài đến anh ta.

Lần này đến chữa bệnh chẳng phải là vì nhân tình của người bố Mã Hải của anh ta ư, nếu như không có mối nhân tình này, sao cụ Tần lại chạy đến đây?

Bây giờ cụ Tần không nói, Mã Phong cũng không biết rốt cuộc cái thằng Lâm Chính ấy là như thế nào.

“Thôi đi! Nói đến nói lui thì chẳng qua cũng chỉ là bác sĩ không chuyên thôi! Thằng quỷ nghèo kiết xác!”, Mã Phong phun nước miếng, ánh mắt anh ta chợt trở nên gian xảo: “Mình đường đường là Mã Phong, một trong số bốn cậu chủ trong Giang thành, còn sợ cái thằng vô dụng nghèo túng này sao? Nếu như mình không đụng đến Tô Nhu được thì tên của mình sẽ viết ngược lại luôn cho xem!”

Sau khi nói dứt lời, Mã Phong bèn cầm điện thoại lên, không biết lại gọi điện cho ai.

Nhà họ Từ hết sức vui mừng, không ngờ cụ Tần dùng đơn thuốc mà Lâm Chính viết lại có thể cứu sống Từ Diệu Niên.

Tham Khảo Thêm:  Chương 90

Nhà họ Từ vô cùng biết ơn anh.

Sau khi Tần Bách Tùng rời khỏi đó, Từ Nam Đống lập tức dặn dò Từ Thiên phải chăm sóc cho Lâm Chính chu đáo.

Dù gì một người được Lâm Bách Tùng gọi là thầy, làm sao có thể là người tầm thường cho được.

Lâm Chính không hề biết gì về chuyện này, sáng ngày hôm sau, anh thay sang bộ đồ sạch sẽ khác, lần theo địa chỉ mà Tô Nhu đã nói, tìm đến tiệm thuốc ở trung tâm thành phố.

Anh không hề quen thuộc với nơi này, nhưng bây giờ anh vẫn phải ở lại Giang thành.

Dù gì…thời cơ vẫn còn chưa chín muồi.

Tam Thảo Đường nằm ở khu vực trung tâm Giang thành, cách con đường phồn hoa nhất trong thành phố không xa lắm, chỉ cần đi vài phút là đến mấy trung tâm mua sắm lớn ở xung quanh, nhưng con đường nơi Tam Thảo Đường tọa lạc lại không phồn hoa cho mấy.

Dù gì con đường này vừa nhỏ hẹp lại vừa cũ kỹ, hơn nữa đầu đường lại thông với làng đô thị, bởi thế rất ít người qua lại nơi này.

Cô gái đón tiếp Lâm Chính chừng hơn hai mươi tuổi.

Cô ta đeo mắt kính, trông có vẻ rất tao nhã, làn da trắng ngần, tóc ngắn ngang tai, nhưng điều khiến cho anh bất ngờ là vóc dáng của cô ta, nóng bỏng vô cùng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 89: Người chết sống lại

Cong trước vểnh sau, dù chỉ mặc áo blu trắng cũng khó lòng che nổi cảnh tượng đồ sộ như thế.

Câu nói gương mặt thiên sứ dáng người ác quỷ là để chỉ cô ta đúng không?

“Anh là Lâm Chính à?”, cô gái ấy đẩy mắt kính, lông mày hơi nhướng lên, vẻ chán ghét thoáng hiện lên trong mắt.

Rõ ràng cô ta cảm nhận được ánh mắt của Lâm Chính.

Hừ, đàn ông ai cũng thế cả!

“Lạc Thiên, chào cô”, Lâm Chính mỉm cười chìa tay ra, nhưng đối phương lại phớt lờ anh.

“Vốn dĩ tiệm thuốc của chúng tôi không tuyển nhân viên, nhưng nếu như bạn học cũ nhờ vả thế thì tôi cũng không tiện từ chối, anh có giấy phép hành nghề chứ?”

“Không có”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.