Từ mấy câu nói vu vơ của Trình Trí, tôi mới biết được vừa xảy ra chuyện gì.
Tin xấu: Chuyện tôi tìm nam thần đã lan khắp mạng xã hội.
Tin tốt: Chưa ai biết tôi là ai.
Tin xấu hơn: Giang Từ đang livestream và đang trên đường đến nhà tôi!
Mở phòng phát sóng của Giang Từ, khung cảnh hiện lên tối mờ.
Anh nắm chặt vô lăng, mặt mày căng thẳng.
Bình luận nhảy loạn trên màn hình.
【Tim đập tay run, Giang Từ sắp đi tìm bạn gái cũ rồi.】
【Phải đặt tiêu đề là: Chia tay xong, bạn gái cũ chiếm luôn tài khoản game. Lần này tôi sẽ đòi lại tất cả!】
【Tôi không hóng chuyện đâu, chỉ muốn Giang ca hỏi giùm bạn gái cũ rằng nam thần giá 8888 tệ đặt ở đâu thế.】
Giang Từ tập trung lái xe, chẳng đáp lại câu nào, nhưng dân mạng thì đang vô cùng phấn khích.
Người hóng chuyện kéo vào ngày càng đông, số người xem livestream tăng vọt.
Tôi còn đang do dự có nên thu dọn đồ rồi chạy trốn không thì tiếng động cơ vang lên dưới lầu.
Mở cửa sổ nhìn xuống, đúng là xe của Giang Từ
Nhanh vậy á?!
Tôi vội tắt đèn, giả vờ không có ai ở nhà.
Không lâu sau, tiếng vặn cửa vang lên bên ngoài.
May mà tôi khóa cửa trước rồi.
Nhìn khuôn mặt điển trai của Giang Từ trong màn hình, vẻ mặt đầy giận dữ, lòng tôi bỗng dâng lên chút đắc ý.
Nhưng ngay giây tiếp theo…
“Trình Chiêu Chiêu! Mở cửa!”
Điện thoại lại nhảy thông báo.
Trình Trí:
【Chị! Thật sự là chị sao?!】
“|ʘᗝʘ|”
5.
“Không phải!”
Anh ta điên à?
Kéo một đám người ầm ĩ lên mạng thế này, rốt cuộc muốn làm gì chứ?
Tôi đeo khẩu trang, mạnh tay kéo cửa ra.
Bàn tay Giang Từ đang đập cửa suýt vỗ thẳng vào mặt tôi.
Anh ngớ ra rút tay lại, sau đó nhét cả hai tay vào túi quần, giả bộ thản nhiên.
“Hóa ra em ở nhà!”
Bình luận trên livestream sôi trào:
【Giang ca, khí thế của anh đâu? Lấy ra mau!】
【Đừng sợ! Cứng rắn lên!】
【Tôi hiểu rồi, hóa ra mở livestream là để tụi tôi cổ vũ cho anh hả!】
【Đổi góc máy đi, để chúng tôi nhìn xem bạn gái cũ của Giang ca là thần thánh phương nào.】
Tôi liếc xuống cái vali to đùng bên cạnh anh, trên đó là một con gấu bông hình chim cánh cụt ngồi ngay ngắn.
Gì đây? Định kéo cả “gia đình” vào à?
Hai tay tôi chống hông:
“Gõ gì mà gõ, nửa đêm nửa hôm, không sợ làm phiền hàng xóm à?”
Giang Từ mấp máy môi, ngắc ngứ:
“Em đổi mật khẩu tài khoản game của anh đúng không?”
“Đúng, thì sao?”
Hắn nắm chặt tay, nghiến răng:
“Đổi thì đổi, nhưng chơi game đàng hoàng không được à? Sao còn phải đi tìm nam thần?”
Tôi lạnh mặt:
“Em thích!”
Giang Từ vò đầu bứt tóc, trông như đang tìm chỗ để trút giận nhưng không biết đánh vào đâu.
“Còn gì nữa không? Không thì về đi.”
Tôi làm bộ đóng cửa, Giang Từ ngay lập tức lao vào trong, mặt như muốn đánh cược lần cuối.
“Nam thần thì có gì hay ho? Anh thua kém chỗ nào? Anh không đẹp trai bằng hắn sao? Anh không biết cách làm em vui à? Anh không có cơ bụng sao? Nếu hắn làm được, thì anh cũng làm được!”
Nói xong, anh mở vali, lôi đống quần áo ra nhét hết vào tủ, động tác cứ như chuẩn bị đóng quân lâu dài.
Tôi khoanh tay đứng nhìn anh chạy qua chạy lại giữa phòng khách và phòng ngủ, giả vờ hỏi:
“Anh chắc là mình làm được chứ?”
“Được!”
Tôi: “Được gì?”
“Gì cũng được!”
Anh nói chắc nịch, vẻ mặt đầy tự tin.
Tôi cắn một miếng táo, lạnh lùng nói:
“Vậy thì đi tắm đi.”
Giang Từ khựng lại, lôi một bộ đồ ngủ ra khỏi vali.
“Đừng mang đồ!”
6.
【Ôi trời ơi, đây là thứ mà tôi không phải trả tiền để xem sao?】
【Không có hình ảnh chi tiết mà đã thế này rồi, không biết nếu có thì sao nhỉ.】
【Từ giờ streamer cứ theo phong cách này, tôi tình nguyện không “xem chùa”!】
Bình luận trên màn hình điên cuồng chiếm sóng, thêm hàng loạt hiệu ứng quà tặng bay ngang dọc.
Đúng lúc khán giả đang hưng phấn đến cực điểm, tôi đứng ngoài khung hình bình thản lên tiếng:
“Hôm nay đến đây thôi, chúc mọi người ngủ ngon.”
Rồi tôi không chút do dự tắt livestream.
Quay đầu nhìn chằm chằm vào cánh cửa kính mờ của phòng tắm, tôi tiếp tục thong thả gặm táo.
Cuối cùng tiếng vòi nước cũng ngừng.
Tôi ném hạt táo chuẩn xác vào thùng rác, lau miệng, mắt không rời khỏi cửa phòng tắm.
Giang Từ chậm rãi bước ra, trên người quấn chiếc khăn tắm nhỏ màu hồng của tôi.
Chiếc khăn ngắn cũn cỡn, chẳng che nổi cả đùi.
Những giọt nước chưa lau khô theo chuyển động của anh trượt qua eo, xuống bụng, cuối cùng bị khăn thấm hút hết.
Bị tôi nhìn chằm chằm không chớp mắt, tai anh đỏ ửng.
“Sao nào?”
Ánh mắt anh không ngừng né tránh, quyết không nhìn tôi.
Tôi xoa cằm:
“Chỉ nhìn thì không thấy được gì, phải sờ mới biết.”
Giang Từ khựng lại, im lặng một lúc rồi hít sâu, như quyết tâm xông pha trận mạc.
“Sờ đi!”
Tôi lập tức lao tới, đẩy anh vào tường.
Đầu tiên, tôi bóp eo anh.
Thành thật mà nói, khi đàn ông không gồng mình tạo dáng, cơ bụng chẳng cứng lắm, một cái nhấn là lún ngay.
Giang Từ nín thở, không dám động đậy.
Sau đó, tay tôi trượt lên ngực, lướt qua rồi cau mày: “To hơn rồi.”
Sờ đủ bên trên, ánh mắt tôi lại hướng xuống mông anh.
Ngón tay móc lấy mép khăn tắm định luồn vào trong, nhưng bị bàn tay to của anh chặn lại.
“Được rồi, muộn rồi… ngủ đi.”
Tôi tối mặt, trợn mắt nhìn anh, rồi nhảy lên giường, móc điện thoại ra.
Trên màn hình là video một chàng trai cơ bụng săn chắc, tay cắn mép áo, mắt lấp lửng như câu hồn người khác: “Chị ơi~”
Tôi cười tít mắt, đầy vẻ thoả mãn.
Giang Từ đứng bên giường, liếc qua màn hình, mặt lập tức tối sầm.
“Trình Chiêu Chiêu, em quá đáng lắm rồi!”
Tôi không thèm ngẩng đầu, liên tục lướt màn hình, thỉnh thoảng còn phóng to hình để nhìn kỹ hơn.
“Ai quá đáng với ai chứ?”
Giang Từ đi qua đi lại bên giường, làm tư tưởng một hồi rồi nằm phịch xuống.
“Tới đi!”
Tôi dừng tay, ngẩng đầu nhìn anh.
Anh ngửa mặt, nhắm mắt, hô lớn: “Làm đi!”
Như thể sắp bị đưa lên đài hành quyết.
Tôi lạnh lùng nhìn anh, ánh mắt quét qua một lượt từ trên xuống dưới, rồi nhàn nhạt phán:
“Cũng thường thôi, em thấy xem video còn hay hơn.”
“…”
Nửa đêm, Giang Từ bật dậy, đấm thùm thụp vào giường.
Tôi tức mình đạp anh xuống đất:
“Không ngủ thì cút!”
7.
Mới sáng sớm, tôi đđã bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa.
Nhân viên giao hàng đứng chắn trước cửa, kéo theo mấy xe đầy hàng hóa.
“Đơn hàng của cô đã đến.”
Đơn hàng gì chứ? Đó là hơn chục thùng lớn nhỏ đủ kích cỡ.
Anh ta giúp tôi mở thùng, lắp ráp cẩn thận. Trong chốc lát, đủ loại thiết bị tập gym đã chiếm trọn căn phòng.
Tôi gọi cho Giang Từ
“Anh đang ở đâu?”
Đầu dây bên kia, giọng hạ thấp: “Đi làm, đang họp đây.”
Tôi suýt quên mất, anh bây giờ còn phải đi làm.
Trước đây mọi người gọi anh là “Giang thiếu gia,” sau này anh giải nghệ, về tiếp quản công ty của bố, rồi đổi thành “Tổng Giám đốc Giang.”
Thật đúng là khác khác xưa rồi.
Tôi đá văng chiếc tạ nằm chắn lối, rồi kê giá vẽ ra bên cửa sổ.
Trong điện thoại, Trình Trí vẫn không ngừng truy hỏi:
“Chị, rốt cuộc chị quen Giang Từ thế nào? Sao không nói với em?”
“Anh ấy thật sự là bạn trai cũ của chị à? Không đúng, là bạn trai đúng không?”
“Chị có thể cho em gặp anh ấy không? Em chỉ muốn xin chữ ký thôi!”
Tôi chống cằm, hồi tưởng lại lần đầu gặp Giang Từ
Tôi luôn biết mình không được thông minh lắm.
Nói cho hay thì gọi là phản ứng chậm, nói khó nghe thì là hơi ngốc.
Hồi nhỏ, thành tích của tôi rất tệ.
Mỗi lần thím Lý ở nhà bên cạnh lớn tiếng khoe con trai mình lại đứng nhất lớp, mẹ tôi chỉ cười nhạt vài tiếng, rồi quay sang bảo tôi:
“Đừng học theo nhà nó, ngày nào cũng chỉ biết vùi đầu vào sách vở. Học giỏi không phải là tất cả.”
Sau này, vô tình nghe giáo viên khen tôi có năng khiếu vẽ, mẹ liền hỏi tôi có thích không.
Khi nhận được câu trả lời khẳng định, bà lập tức đăng ký cho tôi vào lớp học vẽ.
Lên cấp ba, thành tích của tôi đội sổ.
Giáo viên chủ nhiệm ý nhị nhắc mẹ tôi nên cho tôi đi học thêm.
Mẹ tôi chẳng bận tâm, chỉ nói:
“Trên lớp còn dạy không được, học thêm thì dạy được sao? Chiêu Chiêu đã quyết định thi năng khiếu rồi. Điểm văn hóa của nó bây giờ cũng đủ.”
Nhà tôi không giàu có gì, nhưng bố mẹ chưa bao giờ tiếc tiền đầu tư cho tôi.
Học mỹ thuật đúng là tốn kém thật.
Lên đại học, để giảm bớt gánh nặng tài chính, tôi tranh thủ làm thêm khi rảnh.
Hồi đó tôi làm nhân viên quảng bá cho một tiệm bánh mì.
Buổi tối, tôi thường mang bánh ngọt bán không hết cho những chú mèo, chó hoang gần đó.
Hôm ấy, tôi ngồi xổm trên bậc thềm ven đường, lột bỏ lớp socola trên cùng của chiếc bánh, cho một chú chó vàng mới tới.
Nó đang ăn ngon lành thì đột nhiên ngẩng đầu sủa về phía sau tôi.
Quay lại, tôi thấy một chàng trai cao ráo đứng đó, ánh mắt dán chặt vào chiếc bánh trên tay tôi.
Tôi giật mình, trốn ra sau lưng chú chó vàng.
Anh ta ngượng ngùng liếc nhìn tôi một cái, rồi lúng túng quay lưng đi.
“Đợi đã!”
Không biết lấy đâu ra can đảm, tôi chạy vào tiệm, mang ra chiếc bánh cuối cùng.
“Anh… anh muốn… ăn không? Không bán hết, vứt đi… tiếc lắm.”
Thật ra, đó là bữa khuya tôi định để lại cho mình.
Chàng trai hơi sững người, nhìn tôi một lúc rồi nhận lấy:
“Cảm ơn. Sau này có tiền, nhất định sẽ trả lại cho em.”
Giang Từ vì theo đuổi sự nghiệp game thủ chuyên nghiệp mà cãi nhau với bố, bỏ nhà ra đi, bị cắt hết tiền tiêu vặt.
Anh thường xuyên ngồi trong tiệm net đối diện, nhận cày game thuê để kiếm sống qua ngày.
Buổi tối, trước cửa tiệm bánh của tôi thường xuất hiện vài chú chó hoang bẩn thỉu, và một cậu thiếu niên.
Có những ngày, tiệm bán đắt hàng, hết sạch bánh.
Tôi sẽ tự bỏ tiền mua một chiếc, giả vờ là hàng tồn kho.
Giang Từ không bao giờ ăn chùa của tôi.
Anh luôn đưa tôi về tận cổng trường trước khi rời đi.
Một buổi tối nọ, tôi gặp bạn cùng lớp.
Cô ấy tò mò nhìn Giang Từ, rồi buột miệng hỏi:
“Chiêu Chiêu, đây là bạn trai cậu à? Đẹp trai thật đấy.”
Tôi theo phản xạ nhìn Giang Từ
Tôi không thừa nhận, anh cũng không phủ nhận.
Tất cả như diễn ra một cách tự nhiên.