Hai tay cậu luồn qua khe cánh tay của cô bắt lấy bầu v* vừa đau vừa ngứa kia, ép chặt cô vào trong lòng mình, sau đó duy trì tư thế này
bắt đầu cắm rút một trận, khắp người Thi Thanh vừa đau vừa ngứa vừa nóng vừa tê, nửa thân dưới
có thể nhúc nhích kia không chỉ đong đưa, cô còn hòng muốn thoát khỏi sự tấn công của chày thịt kia, nhưng có thế nào
cũng không thoát được, mỗi lần chỉ còn một chút xíu, chày thịt lại cắm sâu vào trong người cô, cơ thể đáng chết này đã nhanh chóng bị khoái cảm chi phối, ngay cả cảm giác đau đớn cũng yếu đi nhiều, cô lại
bắt đầu đong đưa cơ thể, lần này cô muốn giảm bớt cảm giác tê dại mãnh liệt tăng vọt kia, nhưng mỗi lần lên đỉnh Thi Thanh thực sự không còn chút sức nào nữa.
Cánh tay cô bị kẹp tê cả lên, đừng nhắc tới chuyện bị cắn, lối đi bị cắm vào nữa, cơn tê dại này đã tới cực hạn nhưng
dường như cậu vẫn chưa tận hứng.
Thi Thanh không ngờ cậu say rượu lại có thể điên
cuồng thế này, cô cứ tưởng rằng hai lần là đã đủ nhiều rồi, đều đã qua hai tiếng đồng hồ, chắc cậu cũng nên tỉnh rượu rồi, hoặc là mệt rồi. Nhưng có đâu, cô lại bị ấn lên bàn trà giã một trận nữa, sau khi làm xong cô còn bị đưa vào trong bốn tắm dập một lần, cô đã bị đâm cho khóc rồi, cậu còn nói dáng vẻ cô khó rất đẹp, cực kỳ gợi đòn.
Cuối cùng cô cũng không biết mình ngất đi hay là ngủ mất nữa. Cô chỉ biết lúc tỉnh lại, khắp người đau đớn, địu má nó đau quá.
Mà cô vẫn còn bị ôm chặt, dường như đối phương đã coi
cô thành gối ôm. Cô thử nhúc nhích, nhưng chẳng thể nào giãy nổi, còn khiến hai chân cậu kẹp chặt hơn.
Thi Thanh: “…”
Tại sao thằng chó này say rượu mà còn có mặt mũi ngủ say như thế? “Dậy đi!”
Một tiếng hét to, khiến Ninh Cẩn giật mình thảng thốt, khi cậu nhìn thấy gương mặt sị ra kia của Thi Thanh, cậu hoang mang, ngây ra
rõ lâu, ký ức ngày hôm qua mới vọt lên đầu. Thế mà không phải là mơ?!
Chết mẹ rồi.
Ninh Cẩn ngồi phắt dậy, kéo tấm chăn che kín hai người ra, sau đó cậu nhìn thấy trên người Thi Thanh toàn là vết
xanh tím đỏ, mức độ dày đặc có thể nói là như ngược đãi rồi, nhất là đầu v* hồng phấn non mềm kia, lúc này đã sưng húp cả lên.
Bỗng chốc Ninh Cẩn cảm thấy răng miệng mình chua lòm, cậu dè dặt hỏi: “Đây không phải là mơ à?”
“Cậu còn tưởng là mơ?” Thi Thanh chống người dậy, làm ra động tác khoanh tay dưới ngực, động tác này khiến bầu v* của cô cộm lên trên, nhìn rất to, mà đầu v* sưng đỏ kia càng chói, nó là sự hiện
diện cho việc rốt cuộc tối qua cô đã bị ngược đãi như thế nào.
“Anh xin lỗi.” Ninh Cẩn đổi thành tư thế ngồi quỳ, đầu rục xuống, giọng điệu đáng thương, “Anh còn tưởng nằm
mơ thấy chị, lúc đó mới….Sau này sẽ không thế nữa đâu, chị đừng giận nhé được không?” Nói xong cậu
ngẩng đầu nhìn Thi Thanh, ánh mắt kia đáng thương chết đi được.
Thi Thanh: “Thế nhưng tối qua cậu không như này đâu, không ngờ cậu lại thích kiểu này đấy.”
Ninh Cẩn mím chặt môi, nhất thời không tìm được đáp án chuẩn xác, tóm lại là cậu cảm thấy sắp chết rồi.
“Tôi đói rồi.” Thi Thanh mói.
“Anh đi nấu cơm cho chị ngay đây!” Ninh Cẩn vội vàng chạy đi.
Cậu nấu cơm xong bưng vào trong phòng cho cô ăn, cô còn chưa
mặc quần áo, Ninh Cẩn nhỏ giọng nói: “Chị mặc quần áo đi, nếu không anh lại….”
“Không mặc, sẽ cọ đến chỗ đau.” Thi Thanh hầm hừ nói, “Hôm nay cậu đừng động vào tôi đấy, nếu không tôi không biết bản thân
mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.”
Điển hình cho nhìn nhưng không cho ăn.
Ninh Cẩn đau khổ ừ một tiếng, thấy sau khi cô ăn xong tâm trạng đã khá hơn chút, lại bắt đầu thương xót hỏi: “Có phải rất đau không, muốn bôi chút thuốc không?”
“Muốn.” Thi Thanh gật đầu, không cách nào, nó đau thật.
Cậu lấy tuýp thuốc đưa cho Thi Thanh, Thi Thanh bôi ngay trước mặt cậu, khung cảnh quá đỗi kiều diễm, khiến dương v*t vốn đã khô nóng
cứng bật dậy luôn, nhưng giờ cậu không
dám đụng vào Thi Thanh, chỉ đành chạy vào phòng vệ sinh dùng tay giải quyết.
Cả một ngày nay, Ninh Cẩn dùng đủ các
cách để dỗ Thi Thanh, Thi Thanh không nói gì, chỉ trần truồng đi qua đi lại trước mặt cậu, khiến cậu phải chạy vào phòng vệ sinh mấy lần, cuối cùng Thi Thanh phát hiện như này quá dễ dãi cho
cậu, cô không cho phép cậu vào phòng vệ sinh nữa, vì vậy dưới ánh mắt của Thi Thanh Ninh Cẩn chỉ có thể đỏ mặt tuốt lấy dương v*t, hô hấp nặng nề của cậu vang vọng trong căn phòng yên tĩnh, Thi Thanh không nói một lời nhìn chằm chằm, khẩn trương quá mức khiến cậu bắn sớm hơn một chút, mặt càng đỏ hơn: “Đây…Đây chỉ là ngoài ý muốn thôi.”
“Hừ.” Thi Thanh phì cười một tiếng.
Ninh Cẩn sắp khóc đến nơi rồi: “Chị đừng như vậy.”
Thi Thanh lại làm ra động tác khoanh tay dưới ngực quen thuộc, hất cằm lên hỏi: “Nếu cậu đã thích làm như vậy, tại sao không nói cho tôi biết?”
“Anh sợ chị không thích.”
“Tôi từng nói rồi, cậu muốn thì phải nói với tôi, đều có thể bàn bạc với nhau.” Thi Thanh lại hừ thêm một tiếng.
“Vậy giờ anh nói còn kịp không?” “Hừ.”
Ninh Cẩn sầu khổ, dứt khoát đi tới trước mặt cô, quỳ rạp dưới chân cô, ngẩng đầu lên nhìn cô nói: “Đừng giận
nữa được không, chị muốn phạt anh thế nào cũng được hết, đừng tức giận hại thân.”
“Chỉ cậu miệng ngọt.” Thi Thanh buông tay ra sờ lên cằm cậu, nở nụ cười mang ý xấu nói “Giờ tôi đang thèm ch*ch, cậu còn được không?”
Ninh Cẩn đã cứng cứng mềm mềm, bắn liên tục mấy lần: “…”
Cuối cùng cậu cũng hiểu được rồi, đây là tuyệt chiêu cuối cùng của Thi Thanh.
Cậu không nói một lời, cúi đầu tách chân cô ra, vạch khu rừng rậm, ngón tay trượt qua âm môi của cô, xoa bóp mấy cái, khe huyệt đã rỉ ra dòng nước trong suốt, cậu cúi đầu dùng răng khẽ cắn lên â.m đế mềm mại kia.
“Ư….”
Bỗng nhiên Thi Thanh bật cười, ấn đầu cậu lại: “Tôi nói đùa đấy….”