Mấy ngày cậu từ miền bắc trở vào nam đều thấy sắc trời tan thành mây đen u ám.
Tấm biển màu đỏ trắng trước cửa hàng thức ăn nhanh chiếu rọi lên người cậu đang diện một cây toàn đen, áo khoác, quần, giày, thậm chí cả chiếc ô lớn của cậu đều là màu đen.
Một thiếu niên mặc áo khoác nâu ngồi trong cửa hàng nhìn thấy cậu, mắt sáng rỡ, vẫy tay chào cậu qua tấm kính.
Đợi thiếu niên áo đen đẩy cửa bước vào.
Thiếu niên áo nâu hét lớn: “Mạnh Trạch.”
“Vương Huy, đã lâu không gặp.”
Thiếu niên tên Mạnh Trạch học cấp hai ở thành phố này, sau kỳ thi tuyển sinh cấp ba, cậu chuyển ra bắc.
Vương Huy là người bạn cùng lớp khá thân của cậu, cũng không phải ba năm họ mới gặp lại mà đã từng gặp nhau một lần vào kỳ nghỉ hè năm ngoái.
Vương Huy nhìn Mạnh Trạch từ trên xuống dưới: “Có phải do thời tiết hay không mà tôi thấy cậu so với năm ngoái càng…”
Càng gì cơ?
Vương Huy suy nghĩ giây lát: “Càng trầm tĩnh hơn.”
Có thể là nói đùa, có thể là nói thật, vậy mà Mạnh Trạch lại gật đầu: “Đúng là do thời tiết.”
“Hôm nay như đã hứa, tôi mời cậu.” Vương Huy mua hai suất hamburger, lấy ba gói tương cà, vừa ngồi xuống liền xé ra, hai tay thoăn thoắt bóp đầy tương cà lên khoai tây chiên, “Cậu chuyển trường đột ngột như vậy, có phải là có chuyện gì không?”
“Bố mẹ chuyển công tác.”
“Ồ, chỉ còn nửa học kỳ thôi.” Việc đăng ký thi đại học đã diễn ra vào cuối năm ngoái, Vương Huy nói: “Học bạ của cậu vẫn chưa được chuyển đến phải không?”
“Không chuyển được, tháng Sáu phải quay lại trường cũ để thi đại học.”
“Chuyển trường vào thời điểm này đúng là khá rắc rối, nhưng sau này chúng ta có thể gặp nhau thường xuyên hơn.” Vương Huy cười hỏi: “Cậu chuyển đến trường nào?”
“Trung học phổ thông Nham Nguy.”
“Hả?” Vương Huy vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, “Thật trùng hợp, tôi học trường Nham Nguy này, cậu học lớp nào?”
“Vẫn đang đợi sắp xếp.” Mạnh Trạch cuối cùng cũng lấy được một miếng khoai tây chiên không dính tương cà, cho vào miệng nhai giòn tan.
“Tôi học lớp 5, học sinh đứng đầu khối 12 là ở lớp tôi. Nếu cậu có thể vào lớp 5 thì tốt quá, tốt nhất là đừng vào lớp 7. Mặc dù Nham Nguy không chia lớp Nhanh và lớp Chậm, nhưng mà lớp 7 có rất nhiều yêu ma quỷ quái.” Vương Huy giơ ngón tay út mũm mĩm lên, “Rất nhiều học sinh đội sổ đều học lớp 7.”
“Tôi không quan tâm.” Cậu không đến mức sẽ vào lớp 7 đâu.
Ông trời thích trêu ngươi, không phải sao?
Ngày đầu tiên đến trường, Mạnh Trạch đến trước cửa lớp.
“Em học sinh.” Cô chủ nhiệm mỉm cười, “Vào đi em.”
Dòng chữ “Lớp 7 khối 12” được ánh bình minh chiếu rõ từng chữ.
Cô chủ nhiệm đứng trên bục giảng: “Các em.”
Khoảng mười giây sau, lớp học trở nên yên tĩnh.
“Hôm nay lớp chúng ta có một học sinh mới.” Cô chủ nhiệm quay đầu nói, “Mời em hãy tự giới thiệu về mình.”
“Tôi tên Mạnh Trạch.” Giọng cậu lạnh lùng giống như nhiệt độ hôm nay vậy.
Cô chủ nhiệm đợi khoảng mười giây vẫn không thấy cậu nói tiếp, cô lại nói với cả lớp những lời như hãy giúp đỡ lẫn nhau và cùng nhau tiến bộ, khi ánh mắt dời đến bên cửa sổ thì nụ cười của cô chợt tắt: “Lý Minh Lan đâu?”
Không ai trả lời.
Ba chữ Lý Minh Lan giống như một cây kim đâm vào thần kinh của Mạnh Trạch, tuy nhiên, cách phát âm của “Li Ming Lan” không có gì đặc biệt, có rất nhiều người trùng tên.
Lớp học lúc này còn ba chỗ trống.
Cô chủ nhiệm lại hỏi: “Hồ Hàn Nhiên đâu?”
Lại không ai trả lời.
Kỳ nghỉ đông đã kết thúc, những người đến muộn vẫn đến muộn.
Cô chủ nhiệm thầm thở dài: “Mạnh Trạch, tạm thời em ngồi hàng cuối cùng cạnh cửa sổ.”
Đột nhiên, một nam sinh thì thầm: “Ngai vàng.”
Cô chủ nhiệm bất giác ho hai tiếng.
Đến nay, nhà trường đã đuổi học bốn học sinh ngồi hàng cuối cạnh cửa sổ.
Cả lớp gọi đùa chỗ đó là “ngai vàng”.
Thật ra đều có thể là do con người tạo ra, ví dụ như trong lớp này, những học sinh thường hay trốn học bằng cửa sau đều ngồi ở ba hàng cuối lớp, tất nhiên sẽ có nhiều vấn đề hơn và có khả năng bị đuổi học cao.
Cô chủ nhiệm đã xem hồ sơ của Mạnh Trạch, đây là một học sinh vô cùng ưu tú.
Cậu ngồi trên “ngai vàng”, vừa khéo xóa bỏ mê tín phong kiến.
*
Tiếng chuông vào tiết một vang lên, Lý Minh Lan vừa chạy đến dưới lầu.
Cô leo cầu thang từng hai bậc một, lên đến tầng ba thì khom lưng từ từ chậm rãi đi dọc theo bức tường dưới cửa sổ lớp học đến cửa sau lớp 12/7.
Hóa ra tiết đầu tiên là tiết Toán.
Trong lớp chỉ còn trống chỗ của cô, ngay cả “vua đi muộn” Hồ Hàn Nhiên cũng đến sớm hơn cô?
Hơn nữa, cô còn phát hiện ra một nam sinh đang ngồi trên “ngai vàng” phía sau mình.
Thầy Quách vừa viết xong công thức lên bảng, quay lại thì thấy cái đầu ló ra từ cửa sau, thầy Quách phụ trách môn Toán của bốn lớp nhưng đến lớp 7 thầy không cần danh sách cũng có thể gọi tên chính xác tên người đó: “Lý Minh Lan.”
Lý Minh Lan đứng thẳng người: “Có.”
Thầy Quách chỉ vào đồng hồ trên tường: “Bây giờ là mấy giờ rồi?”
Lý Minh Lan mặt không biến sắc: “Thưa thầy, sáng nay em đi giúp người làm niềm vui.”
Cả lớp cười ồ.
Thầy Quách hất râu trừng mắt: “Có phải em muốn lên báo không?”
Lí Minh Lan: “Báo cáo thầy, làm việc tốt mà không để lại tên, lên báo thì chẳng có gì vui.”
Người hỏi người đáp, rất là trôi chảy.
Bỏ đi, thầy Quách không muốn lãng phí thời gian lên lớp: “Vào chỗ ngồi đi.”
Càng đến gần “ngai vàng”, Lý Minh Lan càng cảm thấy nam sinh này rất quen, cô đi vòng qua cậu, quay đầu nhìn lại.
Đối phương ngước mắt lên.
Chính xác là đã từng gặp.
*
Năm ngoái, bài thi cuối kỳ lớp 11 được phát cho cả lớp.
Bài thi Toán của Lý Minh Lan vô cùng bắt mắt, khắp nơi đều là dấu “×”, chỉ có dòng cuối cùng mới lộ ra hai dấu chấm hỏi “??” bé tí.
Cô lập tức gấp bài thi lại: “Toán là môn học khiến người ta tuyệt vọng.”
Hồ Hàn Nhiên hưng phấn xông tới hỏi: “Ngày mai nghỉ hè rồi, Lý Minh Lan, cậu có kế hoạch gì không?”
“Còn sống.” Lý Minh Lan trả lời.
Tính ngày thì hôm nay anh trai cô sẽ về.
Anh trai hơn cô mười tuổi, đã lập gia đình và chuyển ra ngoài sống, nhưng cuối tuần sẽ về ăn cơm.
Quả nhiên, vừa về đến nhà, cô đã thấy anh trai đang ngồi trên sofa đọc báo.
“Anh.” Lý Minh Lan nhìn quanh, “Chị dâu đâu?”
Lý Húc Bân cất tờ báo đi: “Cô ấy phải đi công tác mấy ngày, bố mẹ đi du lịch, em ở nhà một mình, anh không yên tâm.”
“Em đã trưởng thành rồi, anh làm việc của mình đi, không cần lo cho em đâu.”
“Em thi cuối kỳ thế nào?” Cách nói chuyện của Lý Húc Bân nghe như giọng điệu của phụ huynh.
Lý Minh Lan: “…”
Từ cách ậm ừ của em gái, Lý Húc Bân đoán ra được: “Thi không tốt à?”
Tốt để làm gì? Cô nở một nụ cười trong trẻo, vừa hồn nhiên vừa ngây thơ.
Sắc mặt Lý Húc Bân tối sầm.
Lý Minh Lan khuyên nhủ: “Anh à, anh chưa đến ba mươi, ngày nào cũng bày ra bộ mặt từng trải, coi chừng có nếp nhăn đó.”
“Đừng đánh trống lãng, kể anh nghe về kỳ thi cuối kỳ.”
Không thoát được, Lý Minh Lan đành phải mang bài thi từng môn ra.
Lý Húc Bân bị em gái chọc giận từ bé đến lớn, lúc này đối mặt với bài thi của em gái, phải mất rất lâu anh mới bình tĩnh lại: “Ngày nào em cũng đi học, học được gì thế hả?”
Từ khoảng cách ba bốn mét, Lý Minh Lan nhìn thấy trên trán anh trai nổi gân xanh, cô ngoan ngoãn nghe giáo huấn, không dám phản bác.
Anh cô tính tình chững chạc kiên định, cô từng nghi ngờ một trong hai người được nhặt từ thùng rác về, nhưng hai anh em nét mặt giống nhau nên cô chỉ có thể giải thích là mình bị đột biến gen.
Cô lại nói: “Anh ơi, anh đừng giận, có bài báo viết thanh niên bị huyết áp cao rất đáng sợ.”
“Sớm muộn gì cũng bị em chọc cho tức chết.” Lý Húc Bân tuy rất bực mình nhưng anh vẫn phải lo lắng cho việc học của em gái.
Khi em gái được phân vào lớp Văn Lý, Lý Húc Bân phân tích, điểm số hai môn Văn và Lý của em gái rất đồng đều, nguyện vọng thi đại học khối tự nhiên tương đối rộng, anh bàn với bố mẹ để em gái đăng ký vào lớp Vật lý.
Lý Húc Bân nhớ lại quá khứ của em gái.
Nhà họ Lý mấy đời đều có một họa sĩ nổi tiếng, tuy nhiên ông nội, bố và Lý Húc Bân đều không có năng khiếu nghệ thuật, chỉ có Lý Minh Lan từ nhỏ đã yêu thích hội họa và thường vẽ thế giới đầy màu sắc bằng bút màu nước.
Lúc nhỏ, cô từng đoạt giải thưởng.
Lớn lên, cô rất lười biếng.
Cô sắp lên lớp 12, nếu tiếp tục quậy phá như thế này thì đừng nói là đại học mà ngay cả cao đẳng cũng chưa chắc đã đậu.
Lý Húc Bân quen một giáo viên mỹ thuật có mở lớp học hè toàn tuyển học sinh có ý định học mỹ thuật.
Anh liên hệ rồi ngày hôm sau cùng em gái đến thăm giáo viên mỹ thuật.
Trên đường đi, Lý Húc Bân nói: “Một người bạn cấp ba của em từng học lớp của giáo viên này. Theo lời kể của cậu ấy, giáo viên này thường hướng dẫn những người đang lạc lối trên con đường nghệ thuật.”
Nhưng Lý Minh Lan không hề lạc lối trong nghệ thuật, cô đang ở trong mê cung của kỳ thi đại học.
Lý Húc Bân động viên em gái: “Hồi bé em rất thích vẽ tranh và vẽ rất đẹp.”
“Chuyện từ đời nào, em quên hết rồi.” Lý Minh Lan mỉm cười nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.
“Chỉ khi lên cấp hai em mới ngày càng lười biếng, anh nhớ hồi bé em còn từng đoạt giải nữa.”
“Ồ.” Cô vẫn cười.
Chính vì Lý Húc Bân không giỏi hội họa nên anh càng hiểu rằng một số môn học đòi hỏi phải có năng khiếu: “Em có năng khiếu nghệ thuật, nhưng bản chất lại lười biếng nên tự liên lụy chính bản thân mình. Trước đó, bố mẹ cân nhắc để em phát triển theo lĩnh vực nghệ thuật, anh thấy rất khả thi. Giáo viên mỹ thuật này từng làm giám khảo cho kỳ thi mỹ thuật toàn quốc và có quy trình thi riêng. Bây giờ thời gian eo hẹp quá, chúng ta chỉ có thể nước tới chân mới nhảy thôi, em hãy cố gắng vượt qua kỳ thi mỹ thuật toàn quốc.”
Thế là Lý Minh Lan đã đăng ký lớp học hè.
*
Hôm khai giảng lớp học hè, Lý Húc Bân vội đến công ty họp, anh đưa em gái đến phòng trưng bày và dặn dò: “Trong khi học lớp mỹ thuật, em đừng quên bài vở cấp ba.”
“Em biết rồi.” Lý Minh Lan đeo balo lên: “Anh, em vào lớp đây.”
Phòng trưng bày được xây kiểu góc cạnh, mái nghiêng dựng đứng, bay thẳng lên trời, mang ý nghĩa đẹp đẽ.
Lý Minh Lan thích màu sắc sặc sỡ, nhưng đã rất lâu rồi cô không vẽ, không biết liệu mình còn cầm cọ vẽ được hay không.
Cô đến sớm quá, giáo viên vẫn chưa đến.
Lý Minh Lan đi vào lớp, treo túi đựng bút lên giá vẽ, xem như chiếm được vị trí nghe giảng ở hàng ghế đầu, cô đeo tai nghe, vừa nghe nhạc vừa đi ra ngoài.
Vừa nghe xong một bài hát.
Cô gái mặc váy hoa trước mặt đi tới: “Này, có trai đẹp.”
Lý Minh Lan thích ngoại hình xinh đẹp, nghe thấy lời này, cô lập tức tháo một bên tai nghe, lúc này bên tai nghe còn lại vang lên tiếng chuông gió giòn tan – đây là bài hát “Hộp sắt bán đảo” trong album mới của Châu Kiệt Luân.
Cúng với tiếng chuông gió, cô nhìn thấy một thiếu niên đang cúi đầu nghịch điện thoại.
Điện thoại của cô cùng loại với cậu, cô thường hay giống cậu, ấn ngón tay rất nhanh, cô đoán cậu đang chơi trò rắn săn mồi.
Tư thế của cậu rất đẹp, nghiêng đầu tựa vào lan can, hệt như một bức tranh có tỷ lệ phù hợp.
Có người đi ngang qua bên cạnh thiếu niên.
Thiếu niên không ngẩng đầu lên mà chỉ bước đi.
Cô gái mặc váy hoa đứng bên cạnh cậu nhưng không dám lên tiếng nữa.
Chỉ có Lý Minh Lan bước tới.
Thiếu niên chơi xong một ván game, ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt chẳng kiêng dè của cô.
Cô thản nhiên mỉm cười.
Mặt cậu lạnh đi.
Lý Minh Lan huýt sáo trêu chọc.
Tiếng huýt sáo inh ỏi, truyền đến tai thiếu niên, cậu quay người bỏ đi.
Là một anh chàng đẹp trai, mang vẻ lạnh lùng khác hẳn với mùa hè năm nay.
*
Bụng Lý Minh Lan trống rỗng, cô xuống dưới lầu mua đồ ăn sáng.
Dưới tầng một phòng trưng bày có một quán cà phê nằm ở phía bắc, vừa mới khai trương tháng trước, lúc ấy Lý Minh Lan đã xếp hàng và giành được một phiếu giảm giá phiên bản giới hạn.
Trên phiếu giảm giá có vẽ hai ly cà phê, một ly đang bốc hơi, một ly đá lạnh, giảm giá rất mạnh, giá của hai ly cộng lại còn rẻ hơn một ly bình thường, trên phiếu ghi rõ điều kiện sử dụng, phải mua hai ly một lạnh một nóng, hạn sử dụng của phiếu giảm giá này là hôm nay.
Lý Minh Lan chỉ có một mình.
Có điều, thiếu niên vừa rồi cũng đang ở quán cà phê.
Giữa mùa hè nóng nực, chiếc áo phông trắng tinh của cậu thấm đẫm mồ hôi, để lộ nước da trắng sáng.
Cậu nói với nhân viên quán: “Cà phê Ireland.”
Cà phê Ireland à, phải uống nóng rồi, Lý Minh Lan mỉm cười chào hỏi: “Hi.”
Thiếu niên khẽ liếc nhìn sang, như thể không dừng lại dù chỉ nửa giây.
Cô chỉ vào mình: “Chúng ta gặp nhau rồi, lúc nãy ở ngoài lớp học.”
Thiếu niên xem lướt qua các loại cà phê trên quầy phục vụ.
Lý Minh Lan kẹp phiếu giảm giá vào tiền mặt đưa cho nhân viên quán: “Thêm một ly mocha đá.”
Nhân viên mỉm cười nhận lấy phiếu giảm giá: “Hai người đi chung à?”
Thiếu niên lắc đầu.
Lý Minh Lan cười với cậu: “Tôi mời cậu.” Sở dĩ cô mời là chỉ để dùng phiếu giảm giá này.
Thiếu niên lại muốn nói gì đó.
Lý Minh Lan cướp lời: “Không cần cảm ơn.”
Thiếu niên không trả lời.
Cô cười: “Đúng rồi, tôi cũng là học sinh lớp mỹ thuật, tôi tên Lý Minh Lan.”
Thiếu niên nói với nhân viên phục vụ: “Cà phê Ireland, tính tiền.”
Giọng điệu rất lạnh lùng, là âm thanh phát ra từ những viên đá chuyển động trong ly.
Thư Ngố dịch
Nguồn: Tấn Giang