Sắp tan trường, Tôn Cảnh đến trước cửa lớp 7, hất cằm với Lý Minh Lan rồi bỏ đi.
Cái quái gì vậy? Lý Minh Lan không nghĩ rằng mình và Tôn Cảnh có ám hiệu liên lạc, cô cũng không hiểu hắn có ý gì.
Tan học, cô và Chu Phác Ngọc cùng nhau xuống lầu.
Tôn Cảnh tựa người vào bồn hoa, đồng phục của hắn chỉ có một chiếc áo đen, vạt áo bị thổi bay, toàn thân bị gió cuốn.
Lý Minh Lan đang đi đến căng tin thì bị hắn gọi lại: “Lý Minh Lan.”
“Cái gì?” Cô lười biếng nói.
Tôn Cảnh nhìn Chu Phác Ngọc.
Khả năng quan sát lời nói và cảm xúc của Chu Phác Ngọc rất mạnh, cô nàng bắt chước con cua, bước ngang hai bước: “Hai người nói chuyện đi, tôi đi ăn đây.”
Tôn Cảnh đón gió, nhếch môi với Lý Minh Lan: “Đi thôi, bữa trưa này tính cho tôi.”
Tôn Cảnh và Lý Minh Lan đều là những nhân vật nổi tiếng ở Nham Nguy, hai người cùng nhau rời đi, trông rất nghênh ngang.
Một nam sinh không biết học lớp nào hỏi: “Tôn Cảnh và Lý Minh Lan…”
Một người khác lập tức tiếp lời: “Không nghe thấy gì về họ à?”
“Cậu nắm bắt tin tức không được nhạy nhỉ?”
“Họ bắt đầu từ khi nào?”
Mạnh Trạch không nghe được câu trả lời vì cuộc thảo luận giữa hai người đã bị gián đoạn bởi tiếng ồn của các học sinh khác.
Cậu cố tình đi về hướng hoàn toàn trái ngược với Lý Minh Lan.
Giống như một biểu tượng của sự đối lập.
*
Tôn Cảnh và Lý Minh Lan đi lối cổng phụ, lại đến nhà hàng hải sản.
Hắn chỉ mời một mình cô, để ý lần trước cô bị gió thổi lạnh nên lần này hắn chọn chỗ ngồi trong nhà, hắn tựa lưng vào ghế, ngón trỏ tay phải gõ nhẹ vào hộp thuốc lá, nhìn về phía Lý Minh Lan.
Lý Minh Lan quay đầu lại, cô cũng không phải hố sâu không đáy, không chịu nổi ánh mắt sâu xa như vậy của Tôn lão đại.
Tôn Cảnh muốn nói lại thôi, thiếu đi phong cách nhanh nhẹn trước giờ.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng lên món, bưng ra một đĩa tôm luộc.
Lý Minh Lan lập tức cầm đũa lên: “Tôn lão đại, tôi ăn được chưa?”
“Ừm.” Tôn Cảnh không giống như đến để ăn trưa, lấy từ trong hộp thuốc ra một điếu thuốc.
Lý Minh Lan cố ý ho hai tiếng.
Hắn lại đặt điếu thuốc xuống: “Lý Minh Lan, tôi có việc gấp.” Hắn mò tìm bật lửa, ấn xuống, ngọn lửa xuất hiện, hắn lại buông ra, đóng chặt nắp bật lửa, không châm thuốc.
Lý Minh Lan gắp một con tôm vào bát mình: “Chuyện gì?”
“Tôi cần một bức thư tình.”
Còn tưởng là chuyện đại sự gì: “Đi hỏi đi.”
“Không ai biết viết.”
Cô nghi ngờ: “Không có ai đuổi theo anh à? Một người cũng không có?”
“Không ai có gan cả.” Hắn cười như không cười.
Không hẳn là người khác không có gan, có lẽ là vì biết mình không thể chinh phục được hắn, Lý Minh Lan chậm rãi bóc tôm: “Anh cần thư tình để làm gì?”
“Tôi có cách dùng của riêng mình.” Tôn Cảnh nghịch chiếc bật lửa kim loại màu bạc, xoay thật khéo léo.
Tốc độ nhanh đến mức trong mắt Lý Minh Lan chiếc bật lửa dường như mọc một cái đuôi mềm mại, cô mỉm cười: “Cũng không phải anh không biết tôi viết văn thường xuyên lạc đề.”
Tôn Cảnh suy nghĩ: “Có thể sao chép mấy đoạn trong sách được không?”
“A, hôm nay anh thật may mắn.” Lý Minh Lan tám trăm năm cũng sẽ không sao chép thư tình, nhưng hôm nay lại rất trùng hợp, lông mày cô cong cong, “Tôi tình cờ biết một bài thơ tình.”
Tôn Cảnh nhướng một bên lông mày.
Lý Minh Lan: “Shakespeare, chiều nay anh đến, tôi sẽ đưa tờ báo English Weekly cho anh.”
“Tiếng Anh? Không hiểu.” Tôn Cảnh nhìn thấy tiếng Anh là đau đầu, chữ trên báo lại còn nhỏ, dày đặc chi chít, giống như xem trò giải ô chữ vậy.
“Thì tra từ điển.” Cô không thèm đọc cho Tôn Cảnh nghe đâu, hắn cũng không phải Mạnh Trạch.
Ăn xong, phục vụ mang trái cây và kẹo cao su ra, Lý Minh Lan bốc một miếng, cho vào miệng nhai mấy cái: “Tôn lão đại, tôi đi trước đây.”
Cô bắt chước dáng đi của Tôn Cảnh, bộ dạng nghênh ngang, vừa đi vừa thổi kẹo cao su, thầm nghĩ phim xã hội đen Hồng Kông cũng chỉ thế là cùng.
Cô bắt gặp một bóng người từ xa, nhìn cậu rời khỏi đám đông và đi về hướng hẻo lánh.
Lý Minh Lan chưa bao giờ sợ những lời nói lạnh lùng của Mạnh Trạch, cô thích trêu chọc cho cậu cau mày, nhưng cậu vẫn im lặng, tựa hồ không có năng lực phản kháng.
*
Mạnh Trạch ăn cơm một mình, rồi lại một mình dạo quanh khuôn viên trường, cậu đi vào khu rừng nhỏ.
Trong rừng không có đường đi, lại yên tĩnh vì xung quanh có rất ít người.
Đứng trước thiên nhiên, con người đặc biệt thẳng thắn, trên mặt Mạnh Trạch là vẻ thư thái hiếm có, đây là khoảng thời gian buổi chiều cậu rất hưởng thụ.
Nhưng cậu đã bị làm phiền bởi một tiếng “bụp”.
Giọng nói khẽ, khoảng cách gần, nhà trường vẫn chưa có kế hoạch khai phá nơi này, đối phương cũng là lẻn vào đây.
Thế giới cô độc của Mạnh Trạch bị phá hủy, cậu còn có cảm giác không vui vì bị xâm chiếm lãnh thổ, đang định rời đi.
Sau đó lại thêm một tiếng “bụp” nữa.
Có người gọi tên cậu: “Mạnh Trạch.” Âm cuối ẩn chứa tiếng cười.
Ngoài Lý Minh Lan còn có thể là ai?
Cô đang nhai kẹo cao su, hai âm thanh vừa rồi là tiếng bong bóng kẹo cao su vỡ, cô hỏi: “Cậu đang làm gì ở đây thế?”
Cô không biết mình theo đến đây từ khi nào, Mạnh Trạch cũng không muốn có sự giao lưu không cần thiết với cô.
Cô chu môi, lại thổi một quả bong bóng thật to.
Cậu đợi bong bóng vỡ, đập vào mặt cô.
Song, không có.
Cô hút bong bóng trở lại, cong môi cười với cậu.
Ánh sáng loang lổ, lúc này nếu Mạnh Trạch có máy ảnh trong tay, có thể cậu sẽ bấm chụp, đây là xuất phát từ sở thích chụp ảnh.
Đường nét trên khuôn mặt của Lý Minh Lan không phải kiểu diễm lệ mà trái lại vui tươi ngọt ngào, khi cười có thể giả làm thiên thần, nhưng khi đối diện với cậu, dường như cô luôn có vài phần lả lơi.
Ánh nắng chiếu sáng bộ đồng phục màu xanh trắng, trông cô giống như một nàng tiên giáng trần.
Chỉ là giống thôi.
Không phải Mạnh Trạch không biết Lý Minh Lan thật sự phiền đến nhường nào.
Cậu rời khỏi khu rừng nhỏ.
Cậu xem Lý Minh Lan như không khí, không khí nhẹ nhàng cũng có thể khuấy động cơn gió bên tai cậu, tựa như gió táp mưa sa.
Mạnh Trạch đi vào lớp, đeo tai nghe vào.
Nhạc rock sôi động chói tai, thế giới ngược lại rất yên tĩnh.
Tiết học cuối cùng hôm nay, giáo viên chủ nhiệm yêu cầu cả lớp tự học viết.
Lý Minh Lan giống như người nhàn rỗi, nhìn ngó xung quanh, sau đó quay đầu xem bài văn của Mạnh Trạch.
Cậu không viết chữ nào.
Cô thở dài: “Ồ! Chúng ta đều giống nhau.”
Điểm khác biệt là cậu không muốn viết, còn cô thì không biết viết.
Tiếng thở dài của Lý Minh Lan dường như phát ra từ đan điền, cực dễ lây lan.
Phùng Thiên Lãng thở dài theo cô: “Khi nào chúng ta mới có một người bạn cùng lớp suy nghĩ nhạy bén ngồi ở hàng sau chỉ điểm cho tôi không lầm đường lạc lối đây.”
Chu Phác Ngọc thay ngòi bút, ném ngòi bút cũ ra bàn sau: “Cậu cố gắng thi đạt thứ hạng tốt rồi nói cô dời chỗ ngồi của mình lên phía trước.”
Phùng Thiên Lãng sờ đầu: “Tôi cao quá, ngồi phía trước sẽ che khuất tầm nhìn của người phía sau, xem ra cao tới một mét tám sớm cũng không phải chuyện tốt.”
Mạnh Trạch nghiêng người về phía bạn cùng bàn: “Thi tốt thì có thể xin đổi chỗ?”
“Cậu vẫn chưa biết quy củ của lớp 7 chúng ta phải không? Tất cả những hộ quan hệ của lớp mình đều được sắp xếp ở đây.” Ngón tay Phùng Thiên Lãng gõ ba cái, ám chỉ đang nói đến ba hàng cuối, cậu ta lại chỉ về phía trước, “Lớp trưởng, lớp phó, cán sự bộ môn chẳng phải đều ngồi mấy hàng đầu sao?”
Lý Minh Lan lại quay đầu: “Mạnh Trạch, cậu muốn đổi chỗ sao?”
Mạnh Trạch có thể sảng khoái cho cô một câu trả lời: Đúng.
Nhưng cậu lười nói, đã là tiết cuối rồi nên cậu thu dọn cặp sách đi về sớm.
Chu Phác Ngọc kinh ngạc, nói với Lý Minh Lan: “Học sinh mới chuyển trường này còn kiêu ngạo hơn cậu.”
“Đến tiết của cô chủ nhiệm mà cũng dám về sớm, sớm muộn gì cũng sẽ lại đến phòng giáo viên.” Lý Minh Lan cầm bút viết câu đầu tiên của bài văn.
[Chúng ta không muốn bị thời gian nô dịch…]
Sau đó, một người trốn tiết khác lại đến, Tôn Cảnh đứng ngoài cửa sổ lớp 7, hất cằm theo thói quen.
Lý Minh Lan cầm tờ báo đi ra ngoài: “Đây, cái này.”
Trong mắt Tôn Cảnh chỉ nhìn thấy chữ tiếng Anh: “Quả nhiên đau đầu.”
Cô cười: “Thơ tình tiếng Anh lãng mạn lắm.”
Hắn nhận lấy.
*
Lần trước trốn tiết Mạnh Trạch đã có một trải nghiệm rất tệ, hôm nay cậu không trực tiếp về nhà mà đi đến quán nước trước cổng trường ngồi rất lâu.
Cậu gọi một ly trà sữa nóng ngọt nhiều.
Vị giác của cậu đánh giá ly nước này không ngon.
Không phải vị ngọt nào cũng hoàn hảo như Tuyết Mị Nương hôm ấy.
Quá ngọt thì vừa chạm răng là ngấy.
Quá nhạt thì lại không làm mất đi vị đắng trên đầu lưỡi của cậu.
Mạnh Trạch ngồi thêm mười phút sau khi tan học, đoán rằng lúc này mọi thứ đã hoàn hảo rồi mới về nhà.
Vừa về đến nhà, cậu nhận được tin nhắn từ ông chủ cửa hàng đồ cũ: [Cuốn tạp chí đó có hàng rồi, chỉ còn hai cuốn.]
Hàm ý là hối Mạnh Trạch mua càng sớm càng tốt.
Đây có thể là nghệ thuật bán hàng, nhưng tạp chí được phát hành vào mùa hè năm ngoái, việc thu hồi không hề dễ dàng.
Mạnh Trạch không cất cả cặp lại đi ra ngoài.
Cái bóng ông chủ cửa hàng đồ cũ nhìn thấy hôm nay vừa đến trước tấm rèm là đi vào ngay.
Ông chủ đã từng gặp rất nhiều thiếu niên như thế này, trước lạ sau quen, tốc độ trưởng thành đáng kinh ngạc.
Ông chủ lấy từ trong chồng ra một cuốn tạp chí, tùy ý lật giở: “Có phải cuốn này không?” Trang ông lật đến tình cờ là người mẫu mặc áo sơ mi trắng.
Vì cuốn này mới hơn cuốn của Vương Huy một chút nên chiếc áo sơ mi trông trắng hơn.
Ông chủ nói: “Cậu đến sớm đấy, nếu không hai ngày nữa sẽ lại hết hàng. Không biết tại sao, nhưng tạp chí kỳ này rất đắt hàng.”
Mạnh Trạch nhận lấy: “Cảm ơn ông chủ.”
*
Trời đã tối hẳn.
Bố mẹ công việc bận rộn, tăng ca đến tám chín giờ là chuyện bình thường.
Mạnh Trạch ghé một quán ăn nhanh ở ngoài tiểu khu ăn cơm rồi mới lên nhà.
Ông Mạnh đã về, lại đang đeo tạp dề bận rộn trong bếp, nghe thấy tiếng mở cửa thì bước ra hỏi: “Hôm nay tan học muộn thế à?”
Ông Mạnh cảm thấy tự học buổi tối cũng là cơ hội tốt để ganh đua, nhưng con trai ông chưa bao giờ tham gia tiết tự học buổi tối.
Nhưng lúc này lại nghe con trai nói: “Giáo viên phân tích đề trong tiết tự học buổi tối nên con ở lại thêm một lát”.
Chỉ cần liên quan đến việc học, ông Mạnh đều tán thành.
Mạnh Trạch trở về phòng, đóng cửa lại, mở cặp ra liền nhìn thấy cuốn tạp chí.
Nó có kích thước tương đương tờ giấy thi, nhưng nhờ có bìa da cứng nên đứng thẳng thớm.
Đối với nhiếp ảnh, Mạnh Trạch không có quá nhiều lý thuyết cứng nhắc, cậu thích cảm nhận “vẻ đẹp” trong trạng thái thoải mái, nửa người dựa vào giường, bật đèn bàn lên.
Trong tạp chí, thứ thu hút sự chú ý đều là người đẹp mặc bikini, cô người mẫu kia dù ở trang này mặc áo sơ mi cột hai vạt áo thì đến trang sau vẫn xuất hiện trong trang phục bikini.
Sau khi xem hết cuốn tạp chí, Mạnh Trạch vẫn quay lại trang người mẫu mặc áo sơ mi.
Từ “đẹp” cũng rất đa dạng, có xinh tươi duyên dáng một cách trực quan, cũng có đẹp kiểu khi có khi không một cách khó nói.
Ánh mắt cậu dừng lại ở chiếc áo sơ mi trắng.
Chỉ nhìn khuôn mặt này thì giống Lý Minh Lan đến bảy mươi phần trăm.
Cậu nhớ đến cảnh hôm nay Lý Minh Lan đi vào rừng cây, thiên nhiên có thể khiến một người ồn ào trông khác hẳn, tất cả đều là do ánh sáng.
Ánh sáng từ chiếc đèn bàn chiếu xuống, tạo nên từng tia phản quang trên cuốn tạp chí.
Cậu lật trang này sang trái sang phải.
Ánh sáng từ đèn bàn chiếu xuống gáy cô người mẫu, hướng nghiêng về phía cằm.
Ánh sáng tách biệt khuôn mặt và cơ thể của người mẫu, cậu tùy ý uốn cong các góc trang, do góc độ mà hai trang hợp nhất thành một, mặt bên của người mẫu vừa vặn kết hợp với thân hình tuyệt đẹp đã cởi áo sơ mi của trang sau.
Tay Mạnh Trạch cứng đờ.
Thoạt nhìn giống như Lý Minh Lan đang mặc bikini.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Ông Mạnh gọi: “Mạnh Trạch, bố rửa trái cây rồi, ra ăn đi con.”
Mạnh Trạch đóng cuốn tạp chí lại, nhanh chóng nhét vào trong chăn, lấy bài thi trong cặp ra, trải lên bàn rồi mới đi mở cửa: “Bố.”
Lông mày bên trái của ông Mạnh nhướng lên: “Đang làm bài tập về nhà?”
“Vâng ạ.” Mạnh Trạch dựa vào cửa.
Ông Mạnh đi vào, đặt đĩa trái cây vào góc bàn để nước từ đĩa trái cây không bắn lên bài thi: “Đây là dâu tây đồng nghiệp tặng, tươi lắm.”
Mạnh Trạch gật đầu.
“Đúng rồi, còn một chuyện nữa…” Ông Mạnh mở miệng muốn nói, nhưng lại thôi: “Tạm thời bây giờ bố sẽ không nói cho con biết.”
Ông Mạnh không thấy trên mặt con trai mình có chút tò mò nào, liền sờ mũi: “Mấy hôm nay mẹ con về rất muộn, bố cũng tạm thời giấu bà ấy, đợi bà ấy hết bận rồi cho bà ấy một bất ngờ lớn luôn.”
Nếu đã nhắc đến mẹ thì Mạnh Trạch cũng đã giấu một chuyện rất bất ngờ đối với bố.
“Con rảnh thì ăn thử dâu tây đi, còn nữa, chú ý kết hợp giữa học hành và nghỉ ngơi.” Ông Mạnh đóng cửa lại.
Mạnh Trạch vén chăn lên, đang định cất tạp chí vào ngăn tủ thì nhìn thấy tập đề thi đại học các năm trước lớn hơn cả khổ A4 ở trên bàn.
Cậu để cuốn tạp chí ở dưới tập đề thi.
Đề thi thật ở trên, nên thi đại học quan trọng hơn.
Thư Ngố dịch
Nguồn: Tấn Giang