Tuyết Mị Nương - Giá Oản Chúc

Chương 61



Hai ngày sau, thầy dạy vẽ gọi điện lại nói: “Bức tranh của em gái cậu biến mất rồi.”

Lý Húc Bân thấy khó tin: “Sao lại biến mất được?”

“Sau khi thi xong, các thầy cô chấm bài xong thì chất đống các tác phẩm ở phòng vẽ.” Thầy dạy vẽ giải thích, “Lúc đó tất cả điểm số đều đã được nhập vào hệ thống điện tử, có thể đã sơ suất trong khâu bảo quản. Theo quy định trước đây, những bức tranh này đều phải được thu lại để lưu trữ, bây giờ…”

Thầy dạy vẽ thở dài: “Không còn cách nào khác.”

Đến giai đoạn đăng ký nguyện vọng, nhà họ Lý mỗi người một việc.

Lý Húc Bân đi liên hệ với Học viện Mỹ thuật.

Bố Lý tìm hiểu các trung tâm du học, để lại đường lui cuối cùng.

Mẹ Lý nói: “Minh Lan, ở nhà ru rú một mình cũng chẳng nghĩ ra được gì, chi bằng ra ngoài trao đổi với thầy cô và bạn bè, biết đâu họ lại có cách hay.”

Bố Lý đưa máy tính xách tay cho con gái: “Đừng có làm lộn xộn tài liệu của bố.”

Lý Minh Lan ngoan ngoãn gật đầu: “Bố, con chỉ tải QQ về để nói chuyện với các bạn thôi.”

Đã nửa tháng trời cô không lên mạng, vừa lên, tin nhắn nhóm hiện lên ào ào.

Các bạn hỏi thăm điểm số, sau đó lại hỏi về việc đăng ký nguyện vọng, xen lẫn một vài câu chuyện phiếm.

Điền Tân: “Tin mới nhất, Điêu Khôn bị bắt vào đồn cảnh sát rồi.”

Trịnh Khắc Siêu gửi một biểu tượng cảm xúc coi như hưởng ứng.

Tào Vận Thịnh: “Điền Tân, dù sao cũng là bạn học, đừng có nói kháy nữa.”

Điền Tân: “Kết cục của Điêu Khôn là do cậu ta tự chuốc lấy, tôi chỉ kể lại chuyện của cậu ta, thế mà gọi là nói kháy sao?”

Tào Vận Thịnh là người bạn duy nhất còn lại của Điêu Khôn, cậu ta bị cô lập, đánh máy không nhanh bằng Điền Tân, ấp úng hồi lâu mới gõ được vài chữ: “Lần này Điêu Khôn bị oan.”

Điền Tân liên tục gửi vài biểu tượng cảm xúc lớn, đẩy tin nhắn của Tào Vận Thịnh lên trên.

Phùng Thiên Lãng: “Ngành nào ít người học vậy?” Trong khi người khác chọn ngành hot, cậu ta lại làm ngược lại, chọn ngành ít người học, dễ trúng tuyển hơn.

Lớp trưởng đề nghị: “Sau khi thi đại học xong, lớp mình vẫn chưa tổ chức họp lớp, lớp 6 đã ăn với nhau ba bữa rồi, hay là ngày mai chúng ta hẹn nhau đi? Mọi người tiện thể trao đổi về ngành học đại học luôn.”

Lý Minh Lan gõ chữ: “Hưởng ứng lời kêu gọi của lớp trưởng.”

Lớp phó cũng đồng tình.

Trong nhóm ồn ào náo nhiệt, không ai để ý đến màn đối đáp nhỏ giữa Điền Tân và Tào Vận Thịnh.

Lý Minh Lan chống cằm, có vài bạn điểm thấp hơn cô, cô sẽ đi nghe xem họ định làm gì.

Cùng lúc đó, Mạnh Trạch nhận được điện thoại của Vương Huy.

Tiếng than thở của Vương Huy vừa nặng nề vừa ngốc nghếch, chẳng khác gì tiếng lợn kêu: “Mạnh Trạch, tôi lật tung cả cuốn “Hướng dẫn đăng ký nguyện vọng” rồi mà vẫn không biết phải làm sao, trưa mai cậu ra ngoài một chuyến, giúp tôi giải sầu đi.”

Trước kỳ thi đại học, Vương Huy cứ khăng khăng nói muốn đăng ký ngành nhiếp ảnh, đến lúc này lại đổi ý.

Cậu ta bất lực giải thích: “Tôi không qua được cửa ải của bố tôi, không còn cách nào khác, Mạnh Trạch, lâu rồi chúng ta không gặp, ra ngoài để tôi xem cậu béo lên hay gầy đi.”

Mạnh Trạch: “Cậu có yêu thích ngành nào không? Để tôi phân tích cho cậu.”

Vương Huy: “Đợi đấy, bạn thân của tôi, mai gặp.”

Lớp 7 họp lớp, Lý Minh Lan muốn Mạnh Trạch cùng tham gia cho vui.

Không ngờ, cậu và cô đều đã có hẹn.

Hai ngày rồi chưa gặp nhau, đã ra ngoài rồi thì cô định buổi sáng sẽ đến chỗ cậu.

Cửa hàng tiện lợi buôn bán phải tùy cơ ứng biến, hiện đang là mùa thi đại học nóng bỏng, cửa sổ trong cửa hàng treo đầy những sticker hoạt hình chúc may mắn.

Lý Minh Lan không tín Phật.

Nhưng sticker quá sặc sỡ, ý nghĩa tốt đẹp, cô không nhịn được mua vài cái.

Lý Minh Lan gần như coi nhà của Mạnh Trạch là nhà của mình, lên lầu, cô dùng chìa khóa mở cửa, thay dép, còn chưa thấy người đâu, cô đã gọi: “Mạnh Trạch, trưa nay cậu định ăn ở đâu?”

Ánh nắng chói chang, Mạnh Trạch mặc áo ngắn tay, dựa vào góc ban công hút thuốc, nghe thấy tiếng cô, cậu dập tắt điếu thuốc: “Cửa hàng đồ ăn nhanh nào cũng được.”

Lý Minh Lan đặt cặp sách xuống, ngồi xuống ghế sofa, nhấc một chân gác lên tay vịn, tư thế ngồi chẳng ra làm sao.

Chiếc cặp sách mini vang lên tiếng tin nhắn điện thoại.

Là Chu Phác Ngọc, cô ấy về nhà bà ngoại đã lên lại, biết lớp 7 có họp lớp, cô ấy cũng muốn đi.

Lý Minh Lan hỏi thăm về kỳ thi.

Chu Phác Ngọc: “Phát huy bình thường thôi, điểm giống hệt với bài thi thử lần ba, còn cậu?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 2081

Lý Minh Lan cảm thấy mình cũng phát huy bình thường: “Tớ cũng vậy, nhưng là so với bài thi thử lần một.”

Lớp trưởng sống ở ngoại ô, phải đi xe buýt rất xa mới đến được, cậu ấy hẹn giờ họp lớp lúc 1 giờ 30 chiều.

Còn sớm, Chu Phác Ngọc rủ Lý Minh Lan đi dạo phố, sắp lên đại học rồi, không phải lúc nào cũng mặc đồng phục nữa, cô ấy muốn mua cho mình vài bộ quần áo thường ngày.

Hai người hẹn giờ.

Lý Minh Lan đặt điện thoại xuống.

Mạnh Trạch đang nói chuyện điện thoại, chủ đề không thể tách rời khỏi kỳ thi đại học, vài phút sau, cậu bưng gạt tàn thuốc hình con heo nhỏ vào.

Lý Minh Lan nghiêng đầu: “Mạnh Trạch, đây là lần đầu tiên cậu nhận được nhiều cuộc gọi như vậy đúng không?”

Cậu đặt gạt tàn và điện thoại lên bàn trà: “Vài trường đại học gọi đến, nhưng tôi đã chọn xong nguyện vọng rồi.”

“Ồ.” Bạn trai của cô bây giờ là người được săn đón.

Còn cô, chỉ có thể dùng sticker cầu may.

Lý Minh Lan ngồi dậy, bóc sticker, cầm điện thoại trên bàn trà lên, cẩn thận dán bốn chữ “Thi đâu trúng đó” lên.

Đương nhiên, bây giờ đã quá muộn rồi.

Hoa văn của sticker khá đẹp, coi như đồ trang trí vậy.

Cô lại dán thêm một hình nắm đấm nhỏ đang cố gắng ở góc.

Chiếc điện thoại trở nên sặc sỡ.

Lý Minh Lan rất hài lòng, đặt điện thoại xuống: “Đúng rồi, Mạnh Trạch, dạo này cậu có lên mạng không?”

“Không đến quán net.” Bố Mạnh Trạc từng nói, đợi cậu tốt nghiệp cấp ba sẽ mua cho cậu một chiếc máy tính.

Gia đình tan vỡ, những lời thề non hẹn biển đều sụp đổ, lời hứa nào cũng thành mây khói.

“Nhóm lớp mình nhộn nhịp lắm.” Lý Minh Lan nhớ ra một chuyện, “Đúng rồi, Điền Tân nói Điêu Khôn bị bắt vào đồn cảnh sát rồi.”

Mạnh Trạch giao chuyện của Điêu Khôn cho bố xong thì không hỏi han gì nữa. Cậu không ngờ bố mình lại đưa người ta vào đồn cảnh sát.

Điêu Khôn tự làm tự chịu, không liên quan đến Mạnh Trạch. Mạnh Trạch nghe xong thì thôi, hỏi: “1 giờ 30 các cậu mới ăn trưa, có muốn ăn chút gì lót dạ không?”

“Lớp mình đi ăn buffet.” Lý Minh Lan duỗi người, “Tiếc thật, Mạnh Trạch, cậu có hẹn rồi, nếu không thì đi cùng tớ, ăn thả ga luôn.”

“Cậu cẩn thận dạ dày đấy, đừng ăn uống vô độ.”

“Mạnh Trạch, cậu không đi thật à?”

“Vương Huy vì chuyện nguyện vọng mà rối bời.”

“Sao cậu không hỏi tớ?” Lý Minh Lan ôm lấy cánh tay Mạnh Trạch, áp vào ngực mình.

“Ngoài Học viện Mỹ thuật ra, cậu còn muốn đến trường nào khác không?”

Cô lắc đầu: “Năm ngoái lúc thi năng khiếu mỹ thuật tớ không được khỏe lắm, thành tích khá tệ, hơn nữa tớ chỉ đăng ký thi năng khiếu của một trường mỹ thuật, không có lựa chọn nào khác.”

Mạnh Trạch gật đầu, lấy một xấp tiền từ trong ngăn kéo ra, hào phóng ném lên bàn trà: “Nuôi cậu.”

Lý Minh Lan càng ôm chặt cậu không buông: “Mạnh Trạch, Mạnh Trạch, cậu nuôi tớ cả đời đi.”

“Cả đời cậu cũng không nổi tiếng được sao?”

“Nhỡ đâu thì sao?” Chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.

“Chỉ có thể tiếp tục nuôi thôi.”

Lý Minh Lan không ngồi lâu, nói: “Mạnh Trạch, tớ đi trước đây, tớ hẹn Chu Phác Ngọc đi trung tâm thương mại.”

Cô đeo chiếc cặp sách mini lên, cầm chiếc điện thoại dán đầy sticker lòe loẹt: “Tớ đi đây, đừng nhớ tớ quá nhé.”

Ở trạm xe buýt có hai tuyến xe đều đến trung tâm thương mại, vừa hay có một chiếc đến.

Lý Minh Lan lên xe. Ngồi một lúc, cô mới nhớ ra, trạm dừng của tuyến xe buýt này là ở cổng bắc trung tâm thương mại.

Vừa hay, cổng bắc có vài thương hiệu quần áo dành cho thiếu nữ, cô nghĩ sẽ hẹn gặp Chu Phác Ngọc ở cổng bắc.

Đầu ngón tay Lý Minh Lan khẽ xoa lên dòng chữ “Thi đâu trúng đó”, lật điện thoại lại, một lúc sau, cô không phát hiện ra điều gì bất thường, cho đến khi nhấn phím mở khóa.

Điện thoại của cô và Mạnh Trạch là mẫu của mùa xuân năm ngoái, điện thoại Nokia ba chống, hai chiếc cùng màu, độ mới cũ cũng gần như nhau.

Vừa nãy, cả hai chiếc điện thoại đều đặt trên bàn trà, cô tiện tay cầm lấy chiếc gần hơn, tưởng là của mình.

Không ngờ, cô lại cầm nhầm.

Điện thoại của Lý Minh Lan không đặt mật khẩu, chỉ cần nhấn nút mở khóa là được.

Điện thoại của Mạnh Trạch lại có mật khẩu.

Thế này thì gay go rồi, nếu cậu không xem điện thoại, chắc cả ngày cũng không phát hiện ra hai người bị tráo điện thoại.

Điện thoại lại đổ chuông.

Mã vùng đến từ phía bắc, có thể là chúc mừng chàng trai thủ khoa.

Lý Minh Lan không dám nghe máy.

Đến trạm tiếp theo, cô xuống xe, đến một cửa hàng tạp hóa hỏi: “Ông chủ, cho cháu mượn điện thoại gọi một cuộc được không?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 39: Chịu Đánh Chịu Mắng Nhưng Vẫn Không Thay Lòng Đổi Dạ?

Ông chủ dựng bảng giá cước điện thoại lên.

Cô cầm điện thoại lên, bấm số của mình.

Khoảnh khắc chuông điện thoại vang lên, Mạnh Trạch biết mình cầm nhầm điện thoại, bài hát này: “Dưới chân cầu trước cửa nhà, một đàn vịt bơi qua…” rõ ràng là sở thích của cô bạn gái trẻ con nhà cậu.

Số gọi đến là điện thoại bàn địa phương, cậu không nghe máy.

Lý Minh Lan đặt điện thoại xuống: “Ông chủ, không gọi được.”

Ông chủ xua tay: “Không tính tiền.”

Cô đi ra khỏi cửa hàng chưa được bao xa thì nhạc chuông mặc định vang lên. Cô thở phào nhẹ nhõm, có bạn trai thông minh đúng là tốt, không cần cô nghĩ cách, cậu đã gọi lại rồi.

Lý Minh Lan nghe máy: “A lô.”

Mạnh Trạch: “Đến đâu rồi?”

“Qua sáu trạm xe buýt rồi.” Lý Minh Lan định nói sẽ mang trả lại, nhưng lại đổi ý, “Mạnh Trạch, trong điện thoại cậu có gì mờ ám không?”

“Không có.” Cậu ngồi xuống ghế sofa, lắc lắc bao thuốc lá, hết thuốc rồi.

“Hôm nay tớ dùng điện thoại của cậu, cậu có sợ không?”

“Không sợ.”

“Mật khẩu là gì? Tớ kiểm tra.”

“Ngày tháng sinh nhật.”

“Mật khẩu quê mùa quá.”

“Hơn cái kiểu không đặt mật khẩu của cậu thì đỡ quê mùa hơn một chút chứ.”

“Thật à? Tớ kiểm tra điện thoại của cậu thật đấy nhé.”

“Tùy ý.”

Sao lại thoải mái thế? “Vậy… tớ không mang điện thoại đến trả cho cậu nữa, trời nóng thế này, tớ lười chạy đi chạy lại.”

“Tùy ý.” Mạnh Trạch ném bao thuốc lá, lấy kẹo cao su ra, “Tôi không nghe máy của cậu, kẻo lại phát hiện ra những thứ mờ ám của cậu.”

“Tớ không có nhé!” Dừng một chút, Lý Minh Lan lại nói, “Số điện thoại có chú thích bắt đầu bằng “Lý gia đáng yêu” thì cậu đừng nghe máy.”

“Ừ.”

“Cậu nhắn tin cho Chu Phác Ngọc, bảo cậu ấy đến cổng bắc đợi tớ, cậu ấy nhắn tin lại vào điện thoại tớ, cậu nhất định phải đọc ngay, sau đó chuyển tiếp cho tớ.”

“Ừ.”

“Trước mắt là vậy đã.”

“Ừ.”

Hai người cúp máy.

Mạnh Trạch thật sự rất hào phóng.

Lý Minh Lan nhớ lại, ngược lại là cô cứ như kẻ thần kinh, cô bấm mật khẩu điện thoại.

Giao diện điện thoại của cậu khá đơn giản, hình nền là màu trắng trơn.

Lịch sử cuộc gọi cơ bản là số điện thoại mã vùng phía bắc, hoặc là số chưa lưu trong danh bạ.

Hộp thư đến toàn là tin nhắn chúc mừng, người gửi có người có tên, có người cũng chưa lưu trong danh bạ.

Trong đó có một người tên là “Dương Mạn”, tên có bộ “nữ”, chắc chắn là con gái rồi.

Nếu xét trên cả nước thì trường cấp ba mà Mạnh Trạch từng học cũng được xếp hạng khá cao, bạn học của cậu không phải hạng tầm thường.

Họ sẽ nói gì với nhau?

Ngón tay Lý Minh Lan đặt trên nút xác nhận, mãi không ấn xuống.

Sự xóc nảy của xe buýt như là ý trời, ngón tay cô vô tình ấn xuống.

Quả nhiên, Dương Mạn là một cô gái tài giỏi. Người có thể hẹn gặp Mạnh Trạch ở cùng trường đại học chắc chắn là người xuất chúng.

Ngược lại, bạn gái Lý Minh Lan, việc có thể vào đại học hay không vẫn còn là một ẩn số.

Cô khóa điện thoại, nhìn bầu trời xanh, rồi lại nhìn xuống thảm cỏ xanh mướt.

Cô đưa ngón trỏ và ngón cái ra, đo khoảng cách giữa trời và đất.

Ngắn ngủi như từng khoảnh khắc.

Nếu cô không vào được đại học, liệu cô có nhất định phải ra nước ngoài không?

Nếu cô ra nước ngoài, cô và Mạnh Trạch cách xa nhau như vậy, sẽ không chỉ là khoảng cách giữa trời cao và cỏ dại nữa.

Vương Huy và Mạnh Trạch vẫn hẹn gặp nhau ở quán đồ ăn nhanh mà hai người đã gặp nhau vào kỳ nghỉ đông. Thậm chí, chỗ ngồi của Vương Huy cũng giống như lúc đó.

Vương Huy nhìn thấy Mạnh Trạch ngoài cửa kính, vẫy tay: “Mạnh Trạch, ở đây.”

Lúc đó Mạnh Trạch ngồi ở đây, lần đầu tiên nghe Vương Huy kể về những “yêu ma quỷ quái” của lớp 7.

“Lần này tôi coi như là đã phát huy một cách phi thường, đạt được trình độ chưa từng có.” Vương Huy vừa nhai khoai tây chiên vừa nói, “Nhưng bố tôi lại thấy ngành nhiếp ảnh không có tương lai, cứ ép tôi học kỹ thuật.”

Mạnh Trạch nhìn khoai tây chiên dính đầy tương cà, lười nhúc nhích: “Bố cậu là chủ thầu xây dựng, cậu học kỹ thuật coi như nối nghiệp cha.”

“Tôi chỉ sợ sau này ra trường không tìm được việc làm, sẽ bị bố tôi tóm về công ty của ông ấy ngay lập tức.” Vương Huy lại cầm một miếng khoai tây chiên lên, nhai “rộp rộp” giòn tan, “Mạnh Trạch, ngoài nhiếp ảnh, tôi còn muốn học truyền thông, làm phóng viên, săn tin tức nóng hổi.”

Mạnh Trạch: “Cậu nghe lời bố cậu làm chủ thầu xây dựng thì hơn. Sau này tôi mua nhà, cậu giảm giá cho tôi.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 36

Vương Huy: “Chủ thầu xây dựng. Thô tục, sao cậu lại nghĩ giống bố tôi thế?”

“Sở thích và công việc là hai chuyện khác nhau, biết đâu cậu lại chán ghét nhiếp ảnh.” Mạnh Trạch nói, “Nếu cậu muốn kiếm cơm trong giới nhiếp ảnh, thì phải có bản lĩnh leo lên đỉnh cao của kim tự tháp. Nếu không, lời bố cậu nói không sai, nhiếp ảnh nghèo ba đời.”

Vương Huy cảm thấy khoai tây chiên không còn giòn nữa: “Mạnh Trạch, lời thật mất lòng, bây giờ tôi nghe không vui đâu.”

“Muốn nghe hay không thì tùy.”

Điện thoại của Vương Huy đổ chuông, cậu ta nói trước một câu: “Tôi không nghe cậu, tôi nghe cô ấy.”

Cô ấy, chính là Lý Nghi Gia.

Vương Huy: “Lý Nghi Gia, đúng rồi, mình đang ăn trưa với Mạnh Trạch, nếu cậu rảnh thì qua đây luôn đi.”

Đóng nắp điện thoại lại, Vương Huy lại cảm thấy khoai tây chiên này thơm ngon vô cùng: “Trùng hợp thật, lát nữa Lý Nghi Gia sẽ đến.”

“Lát nữa” đến rất nhanh.

Chưa đầy mười phút, bóng dáng Lý Nghi Gia đã xuất hiện bên ngoài cửa kính.

Cô ấy chạy đến, vẫn còn thở hổn hển, đi đến bên cạnh Vương Huy ngồi xuống.

Vương Huy kích động, nhường chỗ cho cô ấy, khiến cánh tay của cậu ta phải áp sát vào kính.

Lý Nghi Gia cười: “Mình đi cùng mẹ, ở ngay gần đây, vừa nghe thấy hai người ở đây, mình liền đến ngay.”

Vương Huy hỏi: “Lý Nghi Gia, cậu có muốn gọi một suất không?”

Lý Nghi Gia cười một tiếng, cầm một miếng khoai tây chiên lên: “Thôi, dạo này mình hơi bị nhiệt miệng, không dám ăn nhiều.”

Lúc này Vương Huy mới chú ý, miếng khoai tây chiên mà Lý Nghi Gia cầm lên… không dính tương cà.

Vương Huy thầm nghĩ, khẩu vị của nam học bá và nữ học bá đều giống nhau sao?

Lý Nghi Gia nhìn Mạnh Trạch.

Trời nóng như vậy, chỉ có cậu mặc áo khoác mỏng dài tay.

Cô ấy bắt đầu nói chuyện với Vương Huy về thành tích của các bạn lớp 5.

Vương Huy nhận được không ít tin nhắn, thao thao bất tuyệt: “Dù sao thì năm nay trường Trung học Nham Nguy của chúng ta cũng coi như không tệ.”

Vương Huy giơ ngón tay cái với Lý Nghi Gia: “Lý Nghi Gia, cậu là người đứng đầu toàn trường Trung học Nham Nguy của chúng ta.”

Lý Nghi Gia cười khiêm tốn, hỏi: “Mạnh Trạch, năm nay cậu thi thế nào?”

Vương Huy cảm thấy khó chịu.

Chẳng phải trước đó Lý Nghi Gia đã hỏi câu này trên QQ rồi sao? Cậu ta cũng đã trả lời rồi mà.

Mạnh Trạch nói điểm số của mình, bình thản như thường.

Đôi mắt Lý Nghi Gia sáng như sao: “Mạnh Trạch, chúc mừng cậu, cậu vẫn đăng ký vào trường ở phía bắc chứ?”

Mạnh Trạch gật đầu.

Vương Huy ho một tiếng: “Lý Nghi Gia, cậu đã suy nghĩ kỹ về nguyện vọng của mình chưa?”

“Bố mẹ mình thấy mình không thích nghi được với khí hậu miền bắc.” Lý Nghi Gia liếc nhìn Mạnh Trạch, “Nhưng mà, mình muốn đến miền bắc.”

Vương Huy cũng không biết vị chua chát trong miệng là do tương cà của khoai tây chiên, hay là do thứ khác, cậu ta suy đoán: “Biết đâu hai người lại là bạn cùng trường.”

Lý Nghi Gia: “Mạnh Trạch, cậu muốn đăng ký ngành gì?”

Mạnh Trạch: “Giáo viên của tôi khuyên nên chọn ngành liên quan đến máy tính.”

Vẻ mặt vui mừng của Lý Nghi Gia gần như xuyên qua cặp kính: “Trùng hợp thật, mình cũng đánh giá cao ngành này.”

“Ừ.” Điện thoại trong túi quần Mạnh Trạch rung lên.

Vừa nãy, Chu Phác Ngọc không phân biệt được cổng đông bắc và cổng bắc, nhắn tin với Lý Minh Lan nói cô ấy đã đến cổng bắc.

Lý Minh Lan nói không thấy Chu Phác Ngọc.

Mạnh Trạch phụ trách nhận tin nhắn và chuyển tiếp tin nhắn. Cậu đã hình dung ra vị trí của Lý Minh Lan và Chu Phác Ngọc trong đầu, cũng như lộ trình di chuyển của họ.

Vậy mà hai người họ mất tận mười lăm phút mới gặp được nhau.

Lúc này điện thoại lại rung lên, Mạnh Trạch tưởng hai người họ lại gây chuyện gì nữa.

Không ngờ, trên màn hình hiển thị cuộc gọi đến, là của một người nghe nói đang ở trong đồn cảnh sát – Điêu Khôn.

Giọng Mạnh Trạch trầm xuống vài độ: “A lô.”

Điêu Khôn nghe thấy giọng đàn ông thì nói: “Xin lỗi, tôi gọi nhầm số.” Cậu ta cúp máy.

Một phút sau, chiếc điện thoại Mạnh Trạch đang cầm lại rung lên.

Trên màn hình vẫn hiển thị cuộc gọi đến của Điêu Khôn.

Lần này Mạnh Trạch không nói gì, chờ Điêu Khôn mở miệng trước.

Điêu Khôn: “A lô, Lý Minh Lan phải không?”

Mạnh Trạch lạnh lùng nói: “Không phải.”

Điêu Khôn rùng mình một cái. Trong con hẻm nhỏ đó, khi lưng bên trái của cậu ta bị gạch đập vào đau điếng, bên tai cậu ta đã nghe thấy giọng nói lạnh lẽo này.

Cậu ta cúp máy.

Thư Ngố dịch

Nguồn: Tấn Giang


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.