Con gà ta đập đôi cánh màu vàng nâu, đi dạo một lúc, làm quen với môi trường mới, thỉnh thoảng dùng mỏ mổ đất.
“Nuôi gà là cả một nghệ thuật.” Lý Minh Lan nghiêm túc, phát huy khả năng nói nhảm, đẩy Mạnh Trạch ra trước, “Anh học thức cao, anh lên đi.”
“Anh tốt nghiệp cấp ba.” Anh thờ ơ.
Cô giơ ngón cái lên: “Anh là thủ khoa thi đại học.”
“Chỉ là may mắn thôi.” Anh né tránh, “Em lên đi.”
“Em là học sinh kém, môn toán của em chỉ được mười hai điểm.”
“Lý Minh Lan, em cứ mặc cả với anh nữa, tối nay anh sẽ thịt nó nấu súp.”
“Đừng, đừng.” Cô lập tức ôm lấy tay anh.
“Cục tác.” Con gà mái muốn chạy về phía trước, bị dây thừng hạn chế phạm vi hoạt động, bất mãn kêu to.
Mạnh Trạch liếc mắt nhìn sang.
Con gà mái kêu càng dữ dội hơn.
Mạnh Trạch: “Nhộn nhạo quá.”
Lý Minh Lan dang rộng hai tay, chắn trước mặt con gà mái, cô tự biến thành “gà mái” bảo vệ con: “Căn nhà lớn này chỉ có hai chúng ta, anh lại không thích nói chuyện, chỉ có giọng nói trong trẻo của em vang vọng trong không gian rộng lớn thật lạnh lẽo, từ nay sẽ khác, chúng ta có thêm người thứ ba.”
Đôi mắt sắc lạnh của Mạnh Trạch chuyển sang cô: “Đây không phải là người thứ ba, em có biết nói chuyện không vậy.”
“Tiếng kêu của nó vang dội, đầy khí thế, giết nó thì quá đáng tiếc.”
Mặt anh không cảm xúc nghe cô nói linh tinh.
“Anh có biết bao nhiêu năm ở nước ngoài em không được ăn…” Lý Minh Lan dừng lại, “Không phải, không được nhìn thấy gà mái.”
“Đừng tưởng anh nuông chiều em là em có thể dung thứ cho con gà này cứ đi ị trong vườn của anh.”
“Yên tâm.” Cô vỗ ngực, “Em sẽ làm người dọn phân.”
“Không tin, nhất định sẽ đẩy cho anh làm.” Mạnh Trạch nói rồi định bắt gà.
Lý Minh Lan vội vàng chặn lại, vòng tay ôm anh.
Anh muốn đi sang trái.
Cô chặn sang phải.
Anh muốn đi sang phải.
Cô chặn sang trái.
Thật giống như đang diễn vở kịch “Đại bàng bắt gà con”.
Mạnh Trạch nắm lấy hai tay cô, vòng quanh eo mình, thương lượng với cô: “Lý Minh Lan, tặng em một con chó cưng thật đẹp?”
“Đừng mà, đừng mà.” Hai người áp sát vào nhau, Lý Minh Lan ôm chặt anh, ngẩng đầu, cọ cằm vào cằm anh.
“Mèo cưng?”
“Đừng mà, đừng mà.” Cô cười, “Em chỉ muốn nuôi con gà này thôi, em và nó rất có duyên.”
Kỷ niệm của hai người rất ít, không ai nói một con gà không thể coi là kỷ niệm.
“Chúng ta không có duyên, em và nó có duyên ở đâu?” Mạnh Trạch nói năng cộc cằn, “Nó chính là người thứ ba.”
Cô chọc vào thắt lưng anh: “Người thứ ba không phải dùng như vậy.” Tay cô sờ xuống eo anh một cách quen thuộc.
Mạnh Trạch phản ứng lại, nắm lấy cô, vỗ nhẹ eo cô.
Anh cúi xuống cắn môi dưới cô: “Tối nay sẽ hầm súp gà.”
Những tiếng “đừng, đừng” của cô đều bị anh nuốt vào miệng.
Con gà mái đột nhiên im lặng, trợn mắt đứng nguyên tại chỗ, cong cong móng chân, nhìn chằm chằm hai người họ: “…”
Dù thế nào đi nữa, nó vẫn được đưa vào cảnh sắc của khu vườn này.
*
Ngôi nhà này của Mạnh Trạch chưa từng náo nhiệt như vậy, nhìn khắp nơi, trong cả khu biệt thự không tìm thấy nhà nào nuôi gà.
Tiếng gáy vang dội của con gà mái thường xuyên vang vọng trên không trung.
Khoảng cách giữa các biệt thự rất lớn, vẫn chưa có ai đến khiếu nại về việc gây ồn ào.
Mấy ngày liền Mạnh Trạch đều hầm súp gà, cố ý đối nghịch với Lý Minh Lan.
“Tuổi trung niên rồi, phải giải tỏa uất ức.” Cô cười, “Muốn chọc tức em, không dễ đâu.”
Cô thích nhất là bưng bát súp lên, uống từng ngụm lớn, khi cô khen súp ngon, không hề tỏ ra thương xót nguyên liệu làm súp gà.
Mạnh Trạch cười nhạt: “Con gà ta ở ngoài kia, hầm súp thì ngọt hơn.”
Cô kêu lên: “Đừng mà, đừng mà.”
Mạnh Trạch cảm thấy bốn chữ này giống như những tiếng “đừng mà, đừng mà” mà Lý Minh Lan nửa đẩy nửa lùi gọi khi ở trên giường, mềm mại ngọt ngào.
Dù sao, cô muốn làm người dọn phân, anh sẽ để cô làm, chờ khi cô bị hôi thối, tự nhiên sẽ quay lại cầu xin anh giết gà.
Lý Minh Lan đeo khẩu trang, đeo găng tay, vừa hát vừa đi dọn phân gà.
Mạnh Trạch nhìn chằm chằm vào bãi cỏ bị mổ trọc lóc, bãi cỏ anh đặt hàng riêng để đi chân đất bị phá hủy hoàn toàn.
Anh lạnh lùng đứng sau lưng cô: “Lý Minh Lan, một vạn con gà cũng không bù lại được mảnh đất trọc này.”
Cô quay đầu ngẩng mặt lên: “Thô tục, chỉ là một bãi cỏ thôi, ở nước ngoài em không có biệt thự lớn sao?”
Mạnh Trạch không để ý đến cô, nhưng lại không muốn cách xa cô quá, ngồi ở bậc thang trước cửa kính, nhìn cô dọn dẹp sạch sẽ phân gà trên đất.
“Lý Minh Lan, trước đây em là người dọn phân à?”
“Không có.” Cô đứng dậy, “Lần đầu tiên, thế nào?”
Mạnh Trạch: “Cũng được.”
Lý Minh Lan mười tám tuổi, là công chúa được cưng chiều, làm sao có thể làm những việc vất vả bẩn thỉu này.
Thông tin về cô những năm trước đó không nhiều, đến khi cô xuất hiện trên mạng, cô đã khá nổi tiếng.
Cô có tham vọng đứng trên đỉnh thế giới, công chúa bước ra khỏi lâu đài, đi trên con đường gai góc đầy phiêu lưu.
Nếu sáu năm đó cô ở lại chờ anh, giống như anh bị nhốt trong Trung tâm Nghiên cứu Người không bình thường.
Cô sẽ không đạt được thành tựu ngày hôm nay.
Mạnh Trạch biết, số phận có sự sắp đặt tốt nhất của nó.
*
Thu qua đông đến.
Kế hoạch phát triển của Thôi Bội Di có tiến triển mới.
Nhà đầu tư muốn hợp tác với thương hiệu, cùng nhau phát triển thị trường trong nước.
Sau khi đăng ký kết hôn, Thôi Bội Di luôn ở nước ngoài, cô ấy vẫn cử Lý Minh Lan đi đàm phán.
Mạnh Trạch không nói muốn đi theo nữa, vì anh phải đi kiểm tra định kỳ.
Nếu không phải anh có phác đồ điều trị, uống thuốc đúng giờ, Lý Minh Lan cảm thấy anh không khác gì người bình thường.
Cô động viên anh: “Cố lên nhé, đợi cả mâm cỗ của em.”
Mạnh Trạch không hề được khích lệ, ngược lại mặt hơi tái.
Lý Minh Lan nghĩ, mình cũng phải cố gắng nghiên cứu nấu ăn, mua sách về tám món ăn nổi tiếng, xem đi xem lại.
Căn hộ mà Lý Minh Lan mua vẫn đang trong tình trạng bàn giao.
Mạnh Trạch đã lập kế hoạch trang trí nhưng vẫn chưa khởi công, nói là một số vật liệu phải chờ tin tức từ nước ngoài.
Lý Minh Lan mua nhà chỉ để an ủi Mạnh Trạch.
Thỉnh thoảng cô ở nhà Mạnh Trạch, thỉnh thoảng vẫn về nhà anh trai.
Cô gõ cửa phòng con trai, chờ con trai đồng ý, cô mở cửa: “Thâm, ngày mai anh ấy đi bệnh viện khám sức khỏe cả ngày, mẹ mới nuôi một con thú cưng, mẹ lo không có người ở nhà, con nhỏ sẽ quậy phá, mai con rảnh không? Giúp mẹ chăm sóc nó nhé.”
“Vâng.” Lý Thâm dựa lưng vào giường đọc sách.
Lý Minh Lan tiến lại gần: “Đọc gì đấy?”
“Lập trình.”
“Có chí hướng.” Nếu năm đó không có biến cố, Mạnh Trạch sẽ học chuyên ngành này.
Cô không để mình chìm đắm trong quá khứ, quay người định đi: “Mai chúng ta cùng ra ngoài, mẹ sẽ ghi dấu vân tay cho con, sau này con có thể tùy ý ra vào.”
Lý Thâm hỏi: “Mẹ nuôi thú cưng gì thế?”
“Mẹ nuôi một con gà.”
Lý Thâm: “…” Cậu không nghe nhầm chứ?
Ngày hôm sau, Lý Thâm đứng trong vườn nhìn chằm chằm vào con gà mái, vẫn đang nghĩ: Tại sao lại nuôi gà?
“Vì nó dễ thương mà.” Mẹ ruột của cậu nói vậy.
Cho dù là chuyện phi lý đến đâu, qua miệng Lý Minh Lan nói ra, đều là chuyện bình thường.
Lần trước Lý Thâm đến đây, là vài ngày trước khi thi đại học.
Cậu đã quan sát phòng làm việc kỳ lạ này.
Chủ nhân ở đây rất coi trọng thẩm mỹ, ngay cả cảnh sắc trong vườn, đều chú trọng đến sự tương phản về màu sắc, hoa đỏ lá xanh.
Dễ dàng đoán được, khu vườn này có người chuyên chăm sóc, là sự điêu khắc của nghệ thuật.
Khi có một con gà ta ở trong góc vườn, giống như đã xé rách một góc của bức tranh hoàn mỹ.
Góc đó còn để lại những mẩu giấy vụn – ví dụ như, một sợi lông gà rơi xuống khi gà mái đập cánh.
Trong phạm vi hoạt động của con gà mái, bãi cỏ trọc lóc, nó bị cột vào bệ nước, khi ngẩng đầu lên, còn nhảy lên mép hồ, mổ xuống vài cái.
Sự hỗn loạn này đột nhiên kết nối với hơi thở cuộc sống.
Giống như Lý Minh Lan chuyển đến.
Đồ đạc để lung tung.
Trên bàn nhỏ có một ly nước uống dở, chắc chắn là của Lý Minh Lan không để lại đúng chỗ.
Điều khiển từ xa đặt dưới gối ôm trên ghế sofa, Lý Thâm ngồi xuống, đè lên, bật tivi.
Kênh đang phát phim do Thịnh Hạ đóng chính.
Khi Lý Minh Lan nói với Lý Thâm rằng một người tên là “Đỗ Nặc” đổi nghệ danh thành “Thịnh Hạ”, Lý Thâm đã tìm hiểu thông tin của người này trên mạng.
Là một nữ minh tinh không có scandal.
“Càn quét mại dâm” là quá khứ đen tối bị phanh phui, nhưng trên mạng không ai bàn tán.
Cô ta giấu rất kỹ.
Lý Thâm nghe thấy tiếng “cục tác” bên ngoài, nên đi cho gà ăn.
Đi qua hành lang, cậu đột nhiên dừng lại.
Không biết là do giáo dục của bố mẹ nuôi, hay là cậu có gen tách rời, nhìn thấy hành động tự làm hại bản thân một cách tàn nhẫn của Mạnh Trạch, tâm trạng Lý Thâm rất bình tĩnh.
Cậu đứng ở vị trí giống như Mạnh Trạch đứng trước đó.
Gương phản chiếu một nửa bóng dáng của Lý Thâm, tối đen một mảng.
Cậu không sánh được với vẻ đẹp rực rỡ nhất thế gian.
*
Nhà họ Diêu chuẩn bị đám cưới vài tháng, cuối cùng cũng có quyết định.
Thôi Bội Di không muốn về nước cho đến phút cuối cùng.
Vì vậy Lý Minh Lan bay sang nước ngoài, làm váy cưới cho Thôi Bội Di.
Mỗi lần cô đi, Mạnh Trạch đều hỏi: “Lý Minh Lan, có phải em không về nữa không?”
“Đùa gì thế? Em đang đảm nhiệm trọng trách mở rộng thị trường trong nước, đương nhiên em phải về rồi.”
Có lời hứa về công việc, anh dường như yên tâm hơn.
Một ngày trước khi Lý Minh Lan khởi hành, Mạnh Trạch bắt chước cô, đeo khẩu trang, đeo găng tay, làm người dọn phân một lần.
Cô ở bên cạnh vỗ tay cho anh: “Em biết mà, thật ra, anh và con gà này cũng có duyên.”
Mạnh Trạch thu túi rác: “Nếu em không về, anh sẽ live stream giết gà cho em xem, để con gà ta này kết thúc duyên phận.”
Không chỉ có việc này.
Đêm đó, Mạnh Trạch ôm cô, trên giường lớn, vứt quần áo cô ra xa, không cho cô đắp chăn.
Anh quan sát cô.
Lý Minh Lan bĩu môi: “Không bằng lúc mười tám tuổi.”
Anh cúi xuống: “Lý Minh Lan mãi mãi tuổi mười tám.”
Mạnh Trạch ấn tay cô lên đầu cô, dùng ánh mắt gần như xâm lược để nhìn cô kỹ.
Cô rên rỉ, thân thể run rẩy.
Anh dữ dội như vậy, dường như lại không tin cô, anh cắn vào dái tai cô: “Lý Minh Lan, lần nào cũng đều là em bỏ rơi anh, anh sẽ không bỏ qua cho em.”
Đầu lưỡi anh đang cọ xát trên dái tai cô.
Tai cô vừa đau vừa nhột, phía dưới cũng vừa đau vừa nhột, cô cầu xin anh: “Em đâu có…” nói được một nửa, lại dừng lại.
Lý Minh Lan đột nhiên tỉnh táo lại khỏi sự say đắm.
Cô có.
Cô đã nói với anh, cô không chờ anh.
Lý Minh Lan hai mươi tư tuổi đã bỏ rơi Mạnh Trạch hai mươi tư tuổi, để anh một mình ở Trung tâm Nghiên cứu Người không bình thường suốt sáu năm dài.
“Lý Minh Lan?” Thấy cô đột nhiên không động tĩnh gì, Mạnh Trạch khẽ gọi cô.
Cô ôm lấy vai anh, bị động tác của anh bên dưới làm cho run rẩy, không nhịn được kêu lên hai tiếng.
Cô nói: “Em sai rồi, em sai rồi.”
Cô ngẩng đầu lên, bắt chước anh, cắn nhẹ dái tai anh.
Anh thở nhẹ một hơi.
“Em sẽ không bao giờ bỏ rơi anh nữa.” Trong lúc ân ái, lời hứa của Lý Minh Lan giống như sự giận dỗi, cô vùi mặt vào vai anh.
Một mảng trên vai anh bị ướt, có lẽ là mồ hôi của cô, hoặc là…
“Lý Minh Lan, phải làm đúng lời hứa.”
Cô liên tục gật đầu.
Mạnh Trạch ấn eo cô, nhanh chóng như một vận động viên điền kinh đang chạy nước rút.
Giọng nói yếu ớt của cô bay trong không trung: “Anh phải ngoan ngoãn, chờ em làm cho anh một bữa ăn thịnh soạn.”
Trong khoảnh khắc kịch liệt nhất, Mạnh Trạch nói: “Tin em một lần.”
Thư Ngố dịch
Nguồn: Tấn Giang