– Phụ thân, lần trước người nói nếu xác nhập Cung nỏ viện với Nam Bắc xưởng, từ đó thành lập Quân khí giám, không biết chuyện này tiến hành thế nào rồi? Chỉ thấy Triệu Nhan trầm ngâm một hồi, bỗng hỏi một câu hoàn toàn không liên quan gì tới Bảo An Công chúa.
Triệu Thự cũng sửng sốt, nhưng vẫn trả lời: – Chuyện này đã nhận được sự ủng hộ của các triều thần, có lẽ muộn nhất một tháng Quân khí giám sẽ được thành lập, tới khi đó do Nhan nhi quản lý, chắc chắn có thể khiến cho trình độ Quân khí giám của Đại Tống ta sẽ như diều gặp gió, bỏ xa Tây Hạ và Bắc Liêu.
– Phụ thân thứ tội, kỳ thực nhi thần vốn là muốn từ chối tiếp nhận quản lý Quân khí giám, nhưng nếu phụ thân có thể trả lại tự do cho nhị tỷ, nhi thần tuyệt đối dốc toàn bộ sức lực ứng phó, vì Đại Tống ta nghiên cứu và chế tạo ra nhiều vũ khí uy lực, thậm chí ngay cả súng kíp và hỏa pháo cũng có khả năng được tạo ra sớm hơn! Triệu Nhan bước lên phía trước một bước, kiên định nói.
– Ngươi. Ngươi không ngờ lại dùng chuyện này để uy hiếp phụ thân? Triệu Thự nghe tới đây cũng có chút tức giận, không ngờ con trai mình lại dám nói điều kiện với ông, khó trách Triệu Nhan đánh Vương Sân còn dám chạy vào trong cung, hóa ra hắn đã đưa ra chủ ý này.
– Ha ha, phụ thân bớt giận, nhi thần nào dám uy hiếp phụ thân, chỉ là trước đây nhi thần quả thực không muốn lãng phí thời gian vào Quân khí giám, cho nên sớm đã định từ chối. Nhưng vì chuyện của nhị tỷ, nhi thần cam lòng vì Đại Tống cúc cung tận tụy chết không từ nan! Triệu Nhan ngược lại lộ rõ vẻ mặt vô lại, dù sao mình cũng là con trai của Triệu Thự. Con trai và cha đùa giỡn chút cũng là chuyện rất bình thường, có bản lĩnh ngươi để người khác đi quản lý Quân khí giám đi.
Thấy bộ dạng vô lại của Triệu Nhan, Triệu Thự lại muốn tức giận mà không thể tức nổi, hơn nữa Quân khí giám vốn chính là vì Triệu Nhan mới định thành lập ra. Nếu Triệu Nhan bây giờ không làm, tổ chức Quân khí giám đó cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Nghĩ tới đây, Triệu Thự cũng buồn rầu, cuối cùng cúi đầu vắt óc suy nghĩ, ngẩng đầu lên nói: – Nhan nhi, Quân khí giám liên quan tới sự an nguy ở biên cương Đại Tống chúng ta, tuyệt đối không phải trò đùa, cho nên chuyện này ngươi tuyệt đối không thể từ chối. Về phần chuyện của nhị tỷ ngươi, ta sẽ nghĩ cách để Hoàng hậu và các đại thần đồng ý. Tuy nhiên chuyện này cần phải có thời gian, cho nên ngươi cũng đừng vội!
Thấy Triệu Thự đồng ý, Triệu Nhan cũng vui mừng, liền hành lễ nói: – Đa tạ phụ thân nhân từ, câu này của người có lẽ đã cứu được cái mạng của nhị tỷ, nhi thần sau này chắc chắn sẽ dốc sức triển khai những gì đã học, vì Đại Tống ta mà thiết kế ra một số vũ khí mới!
Triệu Nhan nói tới cuối cùng, bỗng lại có chút chần chừ, tiếp theo đó lại lộ rõ vẻ vui mừng cười hì hì với Triệu Thự nói: – Phụ thân, về Quân khí giám nhi thần còn có một suy nghĩ nữa, phụ thân xem có được hay không? Chờ sau khi Quân khí giám được thành lập, nhi thần không cần trực tiếp quản lý Quân khí giám, mà đảm nhiệm một chức quan nhàn tản.
– Không được, Quân khí giám vốn chính là con lập lên, hơn nữa phụ thân đã đồng ý yêu cầu của con rồi, sao còn có thể lật lọng như thế chứ? Lời của Triệu Nhan vẫn còn chưa nói hết, đã bị Triệu Thự cắt ngang. Ông còn nghĩ rằng Triệu Nhan là muốn đổi ý.
– Phụ thân, người chớ gấp, hãy nghe nhi thần nói hết đã. Triệu Nhan cũng vội vã giải thích. – Phụ thân, người để nhi thần phát huy kiến thức đã học của mình, vì Đại Tống mà thiết kế ra một số vũ khí mạnh như lựu đạn. Tuy nhiên, cơ cấu Quân khí giám quá lớn, chỉ riêng thợ thủ công ít nhất cũng có hàng vạn người. Công việc hàng ngày càng bận rộn vô cùng, nhi thần không có bất kỳ kinh nghiệm quản lý gì. Nếu tùy tiện tiếp nhận tất nhiên sẽ bị những việc rắc rối này làm mất đi lượng lớn tinh lực, tới khi đó đâu còn có thời gian để thiết kế vũ khí nữa chứ?
Nghe Triệu Nhan nói những lời này, Triệu Thự cũng cảm thấy rất có lý, nhất thời trầm mặc. Mà lúc này Triệu Nhan lại càng cố gắng nói: – Bởi vậy theo ý của nhi thần, chi bằng do phụ thân cử ra một quan lại đắc lực quản lý Quân khí giám, nhi thần thì làm một chức quan nhàn tản, tạm thời gọi là cố vấn đi. Cố vấn thì không cần trực tiếp tham gia vào việc quản lý Quân khí giám, nhưng lại có quyền điều động thợ thủ công và nguyên vật liệu của Quân khí giám. Như vậy, con cũng có thể có thêm thời gian nghiên cứu vũ khí mới, phụ thân thấy thế nào?
Sau khi Triệu Thự nghe xong cũng gật đầu nói: – Điểm này thật ra phụ thân cũng đã có sơ sót, cũng là Nhan Nni con suy nghĩ chu đáo, nếu không thực sự để con quản lý Quân khí giám, e rằng thực sự sẽ là sai lầm. Nếu như vậy, phụ thân sẽ đồng ý với yêu cầu của con. Ngoài ra, cái danh từ cố vấn này thật ra cũng rất tốt, trong Hán thư cũng có “cố vấn Phùng Đường, dữ luận tướng soái” nói ra cũng xem như là thần thị tòng tư vấn cho quân vương, không có học vấn uyên bác thì không thể đảm đương được, bố trí con vào Quân khí giám làm cố vấn thật ra cũng rất thiết thực.
Trong tưởng tượng của Triệu Nhan, cố vấn ở hậu thế chính là một chức vụ nhàn tản chỉ lấy tiền không cần làm việc, hơn nữa hắn vẫn luôn nghĩ là từ này do người hậu thế phát minh ra, không ngờ trong Hán thư đã có rồi. Tuy nhiên, như vậy cũng tốt, cố vấn có nguồn gốc lịch sử như vậy, thật ra cũng đỡ phải mất thời gian giải thích với ông.
Tiếp theo đó Triệu Nhan lại quan tâm tới vấn đề sức khỏe của Triệu Thự. Kỳ thực hắn căn bản không lo lắng, bởi vì Triệu Thự trong lịch sử chí ít cũng còn làm Hoàng đế 4 năm, hiện giờ mới là năm đầu tiên, cho nên bệnh tình của Triệu Thự có lẽ sẽ từ từ có chuyển biến tốt. Sự thực cũng quả đúng như vậy, từ sau khi Triệu Thự giao phần lớn chính sự lại cho Tào Thái hậu xử lý, bệnh tình của ông cũng đã ổn định hơn nhiều, ngự y nói đã bước vào giai đoạn hồi phục rồi, chỉ cần trong khoảng thời gian này không cần phải lao tâm phí thần, cố gắng dưỡng bệnh vài tháng là có thể chuyển biến tốt.
Đối với bệnh tình của Triệu Thự mà nói, Triệu Nhan cũng hiểu, nhưng hắn cũng bó tay, bởi vì bệnh tình của Triệu Thự rất phức tạp, ngoài có chút triệu chứng viêm khí quản, còn có một số triệu chứng khác, ví dụ như tim đập nhanh, hoa mắt chóng mặt, thậm chí đôi khi còn bị phát cuồng. Điều này khiến cho Triệu Nhan cũng không thể phán đoán được bệnh tình của Triệu Thự, càng không thể giúp được điều gì.
Nói ra nếu chỉ là viêm khí quản, kháng sinh trong tay Triệu Nhan rất đúng bệnh, nhưng vì có sự tồn tại của những chứng bệnh khác, cho nên Triệu Nhan cũng không biết sử dụng kháng sinh liệu có hậu quả gì khác không? Hắn không muốn một mũi tiêm sẽ giết chết Triệu Thự. May mà hắn biết bệnh tình của Triệu Thự đã có chuyển biến tốt, cho nên cũng không lo lắng gì về chuyện này.
Nói chuyện với Triệu Thự một hồi, bởi vì trời cũng đã tối rồi, hơn nữa Triệu Nhan cũng lo lắng tới bệnh tình của Bảo An Công chúa, cho nên đã đứng dậy cáo từ ra về. Nhưng, khi Triệu Nhan quay người vừa định đi, Triệu Thự bỗng nhớ ra một chuyện, liền lên tiếng nói: – Nhan nhi, lần trước phụ thân đã mang ngô và khoai lang ở chỗ con về trồng, bây giờ có người chăm sóc rồi, cũng lớn rất tốt. Mấy hôm tới, nếu con có thời gian, vào cung xem xem, tránh những người đó không hiểu cách chăm sóc làm hoa màu tổn hại.
– Phụ thân yên tâm, mấy hôm tới nhi thần nhất định sẽ tới xem xem! Triệu Nhan cũng liền nhận lời. Hắn đã nghe được chuyện đó từ chỗ Triệu Húc, ngô và khoai lang đều đã được trồng ở hậu uyển phía bắc hoàng cung, không những sai người chăm sóc, hơn nữa còn có trọng binh bảo vệ. Vì vậy có thể thấy Triệu Thự rất xem trọng hai vật này.
Khi Triệu Nhan rời khỏi hoàng cung trời đã tối hẳn. Bắt đầu từ năm ngoái, cũng chính là sau khi Triệu Thự đăng cơ, thành Khai Phong cũng đã hủy bỏ lệnh cấm đi lại ban đêm, cả thành Khai Phong trở thành một tòa thành không đêm. Đặc biệt là xung quanh hoàng thành, càng là khu vực phồn hoa nhất của thành Khai Phong. Khi xe ngựa của Triệu Nhan đi ra khỏi hoàng cung, lại phát hiện thành Khai Phong ban đêm dường như còn náo nhiệt hơn cả ban ngày, người đi đường cũng nhiều hơn, có lẽ vẫn là vì thời tiết quá nóng, cho nên đều tập trung ra ngoài vào ban đêm.
Mặc dù lệnh cấm đi lại ban đêm không còn nữa, nhưng cổng thành lại vẫn đóng cửa đúng giờ, cho nên Triệu Nhan chắc chắn sẽ không quay về được. Nhưng hắn cũng không định quay về, bệnh tình của Bảo An Công chúa nặng như vậy, hắn phải đi thăm một chuyến. Hơn nữa, hôm nay hắn ẩu đả với Vương Sân, lại đi thỉnh cầu Triệu Thự để Bảo An Công chúa và Vương Sân hòa ly. Mà trước khi hòa ly, Triệu Nhan cũng không có ý định để Bảo An công chúa ở lại phủ phò mã nữa.
– Có nghe nói chưa? Hôm nay Quận Vương Quảng Dương đã nổi danh ở Tây Viên Nhã Tập, vẽ một bức tranh lại khiến cho đám người Vương Phò mã cam lòng bái phục? Trong xe ngựa lắc lư, Triệu Nhan bỗng nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bàn luận.
– Hắc, lão huynh ngươi, tin tức này sớm đã quá hạn rồi, nhị tiểu tử nhà tôi đã quen với một người hầu của Phò mã phủ. Người ta tận mắt nhìn thấy bức tranh đó của Quận Vương Quảng Dương vẽ. Nghe nói mỗi người trên bức tranh đều giống như người thật, ai nhìn thấy cũng đều kinh ngạc!
Một người khác liền tiếp lời nói, nhưng trọng điểm giọng nói của gã mới tập trung vào việc con mình quen biết một người hầu của phủ phò mã, hình như đây mới chính là một chuyện đáng giá.
– Chuyện này tính gì chứ? Các ngươi biết lúc trước Âu Dương tướng công bỏ khoản tiền lớn mua tranh, bức tranh đó quả thực chính là Quận Vương Quảng Dương vẽ, chỉ là vô ý lưu truyền ra ngoài, hóa ra cũng không ai biết những bức tranh đó tự tay Quận Vương vẽ ra, mãi cho tới bây giờ Quận Vương thể hiện kỹ thuật vẽ tranh trong Tây Viên Nhã Tập mới khiến cho mọi người kinh ngạc. Lúc này lại có người lên tiếng. Người này rõ ràng biết nhiều hơn những người khác.
– Quận Vương, người bên ngoài đều đang bàn luận về chuyện người ở Tây Viên Nhã Tập áp chế đám người Vương Phò mã, sau này cũng sẽ không có ai nói ngài không học vấn không nghề nghiệp! Tiểu Đậu Nha trong xe ngựa nghe thấy tiếng bàn luận bên ngoài, liền vui mừng nói.
Nhưng so với niềm vui của Tiểu Đậu Nha, Triệu Nhan lại vô cùng bĩnh tĩnh mỉm cười nói: – Có danh tiếng tốt không hẳn là chuyện tốt, đặc biệt là giống như thân phận này của ta, thậm chí còn bị liên lụy tới thanh danh, không thể không đi đảm nhiệm một số trách nhiệm không cần thiết.
Tiểu Đậu Nha đương nhiên là không hiểu lời của Triệu Nhan, suy nghĩ hồi lâu vẫn không hiểu. Triệu Nhan cũng biết nàng không hiểu, nhưng cũng không giải thích gì. Xe ngựa chạy thẳng một đường, trên đường nghe thấy phần lớn đều là bàn luận chuyện Tây Viên Nhã Tập hôm nay. Cái tên Triệu Nhan lại càng được vô số người nhắc tới, có kinh ngạc, có hoài nghi, có sự đố kỵ. Nhân gian muôn màu đều tập trung trong đó.
Trước khi xe ngựa của Triệu Nhan tới trước cửa Phò mã phủ của Vương Sân, bỗng nghe thấy bên ngoài vang lên giọng nói của Tô Thức cáo biệt cùng người khác: – Trương Tái huynh cáo từ, sau này có cơ hội sẽ gặp lại! – Phụ thân, lần trước người nói nếu xác nhập Cung nỏ viện với Nam Bắc xưởng, từ đó thành lập Quân khí giám, không biết chuyện này tiến hành thế nào rồi? Chỉ thấy Triệu Nhan trầm ngâm một hồi, bỗng hỏi một câu hoàn toàn không liên quan gì tới Bảo An Công chúa.
Triệu Thự cũng sửng sốt, nhưng vẫn trả lời: – Chuyện này đã nhận được sự ủng hộ của các triều thần, có lẽ muộn nhất một tháng Quân khí giám sẽ được thành lập, tới khi đó do Nhan nhi quản lý, chắc chắn có thể khiến cho trình độ Quân khí giám của Đại Tống ta sẽ như diều gặp gió, bỏ xa Tây Hạ và Bắc Liêu.
– Phụ thân thứ tội, kỳ thực nhi thần vốn là muốn từ chối tiếp nhận quản lý Quân khí giám, nhưng nếu phụ thân có thể trả lại tự do cho nhị tỷ, nhi thần tuyệt đối dốc toàn bộ sức lực ứng phó, vì Đại Tống ta nghiên cứu và chế tạo ra nhiều vũ khí uy lực, thậm chí ngay cả súng kíp và hỏa pháo cũng có khả năng được tạo ra sớm hơn! Triệu Nhan bước lên phía trước một bước, kiên định nói.
– Ngươi. Ngươi không ngờ lại dùng chuyện này để uy hiếp phụ thân? Triệu Thự nghe tới đây cũng có chút tức giận, không ngờ con trai mình lại dám nói điều kiện với ông, khó trách Triệu Nhan đánh Vương Sân còn dám chạy vào trong cung, hóa ra hắn đã đưa ra chủ ý này.
– Ha ha, phụ thân bớt giận, nhi thần nào dám uy hiếp phụ thân, chỉ là trước đây nhi thần quả thực không muốn lãng phí thời gian vào Quân khí giám, cho nên sớm đã định từ chối. Nhưng vì chuyện của nhị tỷ, nhi thần cam lòng vì Đại Tống cúc cung tận tụy chết không từ nan! Triệu Nhan ngược lại lộ rõ vẻ mặt vô lại, dù sao mình cũng là con trai của Triệu Thự. Con trai và cha đùa giỡn chút cũng là chuyện rất bình thường, có bản lĩnh ngươi để người khác đi quản lý Quân khí giám đi.
Thấy bộ dạng vô lại của Triệu Nhan, Triệu Thự lại muốn tức giận mà không thể tức nổi, hơn nữa Quân khí giám vốn chính là vì Triệu Nhan mới định thành lập ra. Nếu Triệu Nhan bây giờ không làm, tổ chức Quân khí giám đó cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Nghĩ tới đây, Triệu Thự cũng buồn rầu, cuối cùng cúi đầu vắt óc suy nghĩ, ngẩng đầu lên nói: – Nhan nhi, Quân khí giám liên quan tới sự an nguy ở biên cương Đại Tống chúng ta, tuyệt đối không phải trò đùa, cho nên chuyện này ngươi tuyệt đối không thể từ chối. Về phần chuyện của nhị tỷ ngươi, ta sẽ nghĩ cách để Hoàng hậu và các đại thần đồng ý. Tuy nhiên chuyện này cần phải có thời gian, cho nên ngươi cũng đừng vội!
Thấy Triệu Thự đồng ý, Triệu Nhan cũng vui mừng, liền hành lễ nói: – Đa tạ phụ thân nhân từ, câu này của người có lẽ đã cứu được cái mạng của nhị tỷ, nhi thần sau này chắc chắn sẽ dốc sức triển khai những gì đã học, vì Đại Tống ta mà thiết kế ra một số vũ khí mới!
Triệu Nhan nói tới cuối cùng, bỗng lại có chút chần chừ, tiếp theo đó lại lộ rõ vẻ vui mừng cười hì hì với Triệu Thự nói: – Phụ thân, về Quân khí giám nhi thần còn có một suy nghĩ nữa, phụ thân xem có được hay không? Chờ sau khi Quân khí giám được thành lập, nhi thần không cần trực tiếp quản lý Quân khí giám, mà đảm nhiệm một chức quan nhàn tản.
– Không được, Quân khí giám vốn chính là con lập lên, hơn nữa phụ thân đã đồng ý yêu cầu của con rồi, sao còn có thể lật lọng như thế chứ? Lời của Triệu Nhan vẫn còn chưa nói hết, đã bị Triệu Thự cắt ngang. Ông còn nghĩ rằng Triệu Nhan là muốn đổi ý.
– Phụ thân, người chớ gấp, hãy nghe nhi thần nói hết đã. Triệu Nhan cũng vội vã giải thích. – Phụ thân, người để nhi thần phát huy kiến thức đã học của mình, vì Đại Tống mà thiết kế ra một số vũ khí mạnh như lựu đạn. Tuy nhiên, cơ cấu Quân khí giám quá lớn, chỉ riêng thợ thủ công ít nhất cũng có hàng vạn người. Công việc hàng ngày càng bận rộn vô cùng, nhi thần không có bất kỳ kinh nghiệm quản lý gì. Nếu tùy tiện tiếp nhận tất nhiên sẽ bị những việc rắc rối này làm mất đi lượng lớn tinh lực, tới khi đó đâu còn có thời gian để thiết kế vũ khí nữa chứ?
Nghe Triệu Nhan nói những lời này, Triệu Thự cũng cảm thấy rất có lý, nhất thời trầm mặc. Mà lúc này Triệu Nhan lại càng cố gắng nói: – Bởi vậy theo ý của nhi thần, chi bằng do phụ thân cử ra một quan lại đắc lực quản lý Quân khí giám, nhi thần thì làm một chức quan nhàn tản, tạm thời gọi là cố vấn đi. Cố vấn thì không cần trực tiếp tham gia vào việc quản lý Quân khí giám, nhưng lại có quyền điều động thợ thủ công và nguyên vật liệu của Quân khí giám. Như vậy, con cũng có thể có thêm thời gian nghiên cứu vũ khí mới, phụ thân thấy thế nào?
Sau khi Triệu Thự nghe xong cũng gật đầu nói: – Điểm này thật ra phụ thân cũng đã có sơ sót, cũng là Nhan Nni con suy nghĩ chu đáo, nếu không thực sự để con quản lý Quân khí giám, e rằng thực sự sẽ là sai lầm. Nếu như vậy, phụ thân sẽ đồng ý với yêu cầu của con. Ngoài ra, cái danh từ cố vấn này thật ra cũng rất tốt, trong Hán thư cũng có “cố vấn Phùng Đường, dữ luận tướng soái” nói ra cũng xem như là thần thị tòng tư vấn cho quân vương, không có học vấn uyên bác thì không thể đảm đương được, bố trí con vào Quân khí giám làm cố vấn thật ra cũng rất thiết thực.
Trong tưởng tượng của Triệu Nhan, cố vấn ở hậu thế chính là một chức vụ nhàn tản chỉ lấy tiền không cần làm việc, hơn nữa hắn vẫn luôn nghĩ là từ này do người hậu thế phát minh ra, không ngờ trong Hán thư đã có rồi. Tuy nhiên, như vậy cũng tốt, cố vấn có nguồn gốc lịch sử như vậy, thật ra cũng đỡ phải mất thời gian giải thích với ông.
Tiếp theo đó Triệu Nhan lại quan tâm tới vấn đề sức khỏe của Triệu Thự. Kỳ thực hắn căn bản không lo lắng, bởi vì Triệu Thự trong lịch sử chí ít cũng còn làm Hoàng đế 4 năm, hiện giờ mới là năm đầu tiên, cho nên bệnh tình của Triệu Thự có lẽ sẽ từ từ có chuyển biến tốt. Sự thực cũng quả đúng như vậy, từ sau khi Triệu Thự giao phần lớn chính sự lại cho Tào Thái hậu xử lý, bệnh tình của ông cũng đã ổn định hơn nhiều, ngự y nói đã bước vào giai đoạn hồi phục rồi, chỉ cần trong khoảng thời gian này không cần phải lao tâm phí thần, cố gắng dưỡng bệnh vài tháng là có thể chuyển biến tốt.
Đối với bệnh tình của Triệu Thự mà nói, Triệu Nhan cũng hiểu, nhưng hắn cũng bó tay, bởi vì bệnh tình của Triệu Thự rất phức tạp, ngoài có chút triệu chứng viêm khí quản, còn có một số triệu chứng khác, ví dụ như tim đập nhanh, hoa mắt chóng mặt, thậm chí đôi khi còn bị phát cuồng. Điều này khiến cho Triệu Nhan cũng không thể phán đoán được bệnh tình của Triệu Thự, càng không thể giúp được điều gì.
Nói ra nếu chỉ là viêm khí quản, kháng sinh trong tay Triệu Nhan rất đúng bệnh, nhưng vì có sự tồn tại của những chứng bệnh khác, cho nên Triệu Nhan cũng không biết sử dụng kháng sinh liệu có hậu quả gì khác không? Hắn không muốn một mũi tiêm sẽ giết chết Triệu Thự. May mà hắn biết bệnh tình của Triệu Thự đã có chuyển biến tốt, cho nên cũng không lo lắng gì về chuyện này.
Nói chuyện với Triệu Thự một hồi, bởi vì trời cũng đã tối rồi, hơn nữa Triệu Nhan cũng lo lắng tới bệnh tình của Bảo An Công chúa, cho nên đã đứng dậy cáo từ ra về. Nhưng, khi Triệu Nhan quay người vừa định đi, Triệu Thự bỗng nhớ ra một chuyện, liền lên tiếng nói: – Nhan nhi, lần trước phụ thân đã mang ngô và khoai lang ở chỗ con về trồng, bây giờ có người chăm sóc rồi, cũng lớn rất tốt. Mấy hôm tới, nếu con có thời gian, vào cung xem xem, tránh những người đó không hiểu cách chăm sóc làm hoa màu tổn hại.
– Phụ thân yên tâm, mấy hôm tới nhi thần nhất định sẽ tới xem xem! Triệu Nhan cũng liền nhận lời. Hắn đã nghe được chuyện đó từ chỗ Triệu Húc, ngô và khoai lang đều đã được trồng ở hậu uyển phía bắc hoàng cung, không những sai người chăm sóc, hơn nữa còn có trọng binh bảo vệ. Vì vậy có thể thấy Triệu Thự rất xem trọng hai vật này.
Khi Triệu Nhan rời khỏi hoàng cung trời đã tối hẳn. Bắt đầu từ năm ngoái, cũng chính là sau khi Triệu Thự đăng cơ, thành Khai Phong cũng đã hủy bỏ lệnh cấm đi lại ban đêm, cả thành Khai Phong trở thành một tòa thành không đêm. Đặc biệt là xung quanh hoàng thành, càng là khu vực phồn hoa nhất của thành Khai Phong. Khi xe ngựa của Triệu Nhan đi ra khỏi hoàng cung, lại phát hiện thành Khai Phong ban đêm dường như còn náo nhiệt hơn cả ban ngày, người đi đường cũng nhiều hơn, có lẽ vẫn là vì thời tiết quá nóng, cho nên đều tập trung ra ngoài vào ban đêm.
Mặc dù lệnh cấm đi lại ban đêm không còn nữa, nhưng cổng thành lại vẫn đóng cửa đúng giờ, cho nên Triệu Nhan chắc chắn sẽ không quay về được. Nhưng hắn cũng không định quay về, bệnh tình của Bảo An Công chúa nặng như vậy, hắn phải đi thăm một chuyến. Hơn nữa, hôm nay hắn ẩu đả với Vương Sân, lại đi thỉnh cầu Triệu Thự để Bảo An Công chúa và Vương Sân hòa ly. Mà trước khi hòa ly, Triệu Nhan cũng không có ý định để Bảo An công chúa ở lại phủ phò mã nữa.
– Có nghe nói chưa? Hôm nay Quận Vương Quảng Dương đã nổi danh ở Tây Viên Nhã Tập, vẽ một bức tranh lại khiến cho đám người Vương Phò mã cam lòng bái phục? Trong xe ngựa lắc lư, Triệu Nhan bỗng nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bàn luận.
– Hắc, lão huynh ngươi, tin tức này sớm đã quá hạn rồi, nhị tiểu tử nhà tôi đã quen với một người hầu của Phò mã phủ. Người ta tận mắt nhìn thấy bức tranh đó của Quận Vương Quảng Dương vẽ. Nghe nói mỗi người trên bức tranh đều giống như người thật, ai nhìn thấy cũng đều kinh ngạc!
Một người khác liền tiếp lời nói, nhưng trọng điểm giọng nói của gã mới tập trung vào việc con mình quen biết một người hầu của phủ phò mã, hình như đây mới chính là một chuyện đáng giá.
– Chuyện này tính gì chứ? Các ngươi biết lúc trước Âu Dương tướng công bỏ khoản tiền lớn mua tranh, bức tranh đó quả thực chính là Quận Vương Quảng Dương vẽ, chỉ là vô ý lưu truyền ra ngoài, hóa ra cũng không ai biết những bức tranh đó tự tay Quận Vương vẽ ra, mãi cho tới bây giờ Quận Vương thể hiện kỹ thuật vẽ tranh trong Tây Viên Nhã Tập mới khiến cho mọi người kinh ngạc. Lúc này lại có người lên tiếng. Người này rõ ràng biết nhiều hơn những người khác.
– Quận Vương, người bên ngoài đều đang bàn luận về chuyện người ở Tây Viên Nhã Tập áp chế đám người Vương Phò mã, sau này cũng sẽ không có ai nói ngài không học vấn không nghề nghiệp! Tiểu Đậu Nha trong xe ngựa nghe thấy tiếng bàn luận bên ngoài, liền vui mừng nói.
Nhưng so với niềm vui của Tiểu Đậu Nha, Triệu Nhan lại vô cùng bĩnh tĩnh mỉm cười nói: – Có danh tiếng tốt không hẳn là chuyện tốt, đặc biệt là giống như thân phận này của ta, thậm chí còn bị liên lụy tới thanh danh, không thể không đi đảm nhiệm một số trách nhiệm không cần thiết.
Tiểu Đậu Nha đương nhiên là không hiểu lời của Triệu Nhan, suy nghĩ hồi lâu vẫn không hiểu. Triệu Nhan cũng biết nàng không hiểu, nhưng cũng không giải thích gì. Xe ngựa chạy thẳng một đường, trên đường nghe thấy phần lớn đều là bàn luận chuyện Tây Viên Nhã Tập hôm nay. Cái tên Triệu Nhan lại càng được vô số người nhắc tới, có kinh ngạc, có hoài nghi, có sự đố kỵ. Nhân gian muôn màu đều tập trung trong đó.
Trước khi xe ngựa của Triệu Nhan tới trước cửa Phò mã phủ của Vương Sân, bỗng nghe thấy bên ngoài vang lên giọng nói của Tô Thức cáo biệt cùng người khác: – Trương Tái huynh cáo từ, sau này có cơ hội sẽ gặp lại!