Trong đại điện hoàng cung ở Thượng Kinh, Triệu Húc mặt mày nghiêm túc đối diện với Gia Luật Tuấn nói:
– Thái tử điện hạ, hiện tại tam đệ của ta sống chết không hay, Liêu quốc các vị lại chần chừ không chịu điều đại quân người ngựa đi tìm kiếm, lẽ nào không coi Đại Tống chúng ta ra gì sao?
Đối diện với sự chất vấn của Triệu Húc, Gia Luật Tuấn hiện tại đang điều hành chính sự Liêu quốc lại cười khổ nói
– Triệu Nhan đại ca ngài như vậy là làm khó ta rồi, tình hình Liêu quốc chúng ta hiện giờ ngài cũng biết, phụ hoàng đang nguy kịch, Gia Luật Trọng Nguyên tập hợp một đội quân chiếm cứ phủ Tích Tân Nam Kinh, đang tranh đoạt với ta quyền khống chế kinh đô, nên ta bây giờ thực sự không lấy đâu ra quân.
Lần trước Gia Luật Trọng Nguyên phát động làm phản, nhưng lại dùng tính mạng con trai của mình Gia Luật Niết Lỗ Cổ để đổi, tuy nhiên phản loạn của chúng cũng không thể nói là thất bại hoàn toàn, ít nhất là Gia Luật Hồng Cơ bị thương nặng trong phản loạn, trước đó Gia Luật Tuấn còn muốn ém nhẹm điều này, đáng tiếc chuyện lớn như vậy lại không thể che giấu được, bây giờ tất cả mọi người đều biết tin Gia Luật Hồng Cơ bị thương nặng, thậm chí bất cứ lúc nào cũng có thể qua đời.
– Nếu ngài đã không điều động nổi người, thì để người của ta đi tìm, chỉ cần ngài bây giờ gật đầu một cái, người của Đại Tống chúng ta bất cứ lúc nào đều có thể phái tới Liêu quốc.
Triệu Húc tất nhiên biết cục diện của Liêu quốc hiện tại, nên sớm đã chuẩn bị phương án khác.
Tuy nhiên Gia Luật Tuấn nghe thấy lời của Triệu Húc lại cười khổ một tiếng nói:
– Triệu Húc đại ca, chúng ta quang minh chính đại không nói chuyện đen tối, với cục diện của Liêu quốc chúng ta lúc này, ta làm sao có thể yên tâm để người Đại Tống các ngài tiến vào nội địa Liêu quốc ta, huống hồ Nữ Chân phương bắc vẫn là cái nơi dã man trước nay đều không quy phục triều đình, chắng may Đại Tống các ngài khơi mào ra chuyện gì từ đó, sợ rằng Liêu quốc chúng ta thật sự nguy hiểm rồi.
– Các ngài không phái được quân, lại không cho. Đại Tống chúng ta cho người tìm kiếm, Liêu quốc các ngài rốt cuộc có ý gì, có phải thật sự không để ý tới sống chết của tam đệ ta không?
“Triệu Húc lúc này vô cùng cứng rắn, nếu đổi lại là Liêu quốc trước kia, trong lòng y chắc chản vài phần kiêng nế, nhưng bây giờ nội bộ nước Liêu mâu thuẫn, Gia Luật Tuấn ốc không mang nổi mình ốc, càng không dám đắc tội Đại Tống, nếu không giả sử Đại Tống cấu kết với Gia Luật Trọng Nguyên, Gia Luật Tuấn sẽ càng đau đầu rồi. Thậm chí rất có thể mất đi hoàng vị.
Cũng chính vì nghĩ đến những điều trên, nên Gia Luật Tuấn sau khi nghe thấy lời của Triệu Húc, trầm mặc một lúc, cuối cùng ngẩng đầu nói:
– Triệu Húc đại ca, ngài hãy cho ta thêm ba ngày nữa. Ba ngày sau ta khẳng định sẽ cho ngài một câu trả lời vừa ý!
Nghe thấy Gia Luật Tuấn còn muốn kéo dài thêm ba ngày, Triệu Húc vừa định nói gì đó, nhưng lúc này chỉ thấy một thái giám vội vàng hấp tấp chạy tới, sau đó ghé vào tai Gia Luật Tuấn nói vài câu, kết quả Gia Luật Tuấn mặt mày biến sắc. Lúc đó liền cáo lỗi Triệu Húc:
– Triệu Húc đại ca ta có chút việc gấp, chuyện Nhan đệ để lần sau cùng huynh nói tiếp vậy!
Gia Luật Tuấn nói xong, cùng thái giám vội vã đi vào nội cung, khiến Triệu Húc cũng sửng sốt, liền đoán mò xem rốt cuộc có chuyện gì, lại khiến thái tử như Gia Luật Tuấn cũng cuống quýt như vậy.
– Không lẽ là…
Một lúc sau, Triệu Húc liền nhớ tới một chuyện, cũng chỉ có việc này, mới khiến Gia Luật Tuấn không. quản chuyện của mình chạy về nội cung. Nếu thật sự là chuyện này, thì Liêu quốc chắc chẩn lại đại loạn rồi, đáng tiếc tam đệ Triệu Nhan đến giờ chưa rõ sống chết, nếu là trước đây y có thể dễ dàng trốn khỏi hành cung, họ bây giờ chắc rằng sớm đã trở về Đại Tống xem chuyện vui của Liêu quốc rồi.
Nghĩ đến những điều trên Triệu Húc cũng không lưu lại trong hoàng cung của Thượng Kinh lâu nữa, mà cấp tốc trở về dịch quán, sau đó gọi Hoàng Ngũ Đức tới thảo luận. Nói ra từ sau khi Triệu Nhan mất tích, Triệu Húc cũng vẫn chưa trở về Đại Tống, mà ở lại thành Thượng Kinh hối thúc nước Liêu tìm kiếm Triệu Nhan, dù sao nếu không tìm thấy Triệu Nhan, y cũng không có mặt mũi nào trở về Đại Tống.
Sáng hôm sau, trong hoàng cung Thượng Kinh truyền ra một tin dữ, hoàng đế Liêu quốc Gia Luật Hồng Cơ vì bị trọng thương mà bãng hà, hưởng thọ ba mươi tư tuổi. Tin tức này vừa loan ra, cả nước Liêu lại lần nữa chấn động, vốn dĩ Liêu quốc đã loạn lạc lăn nữa trở nên khiến lòng người hoang mang, Gia Luật Trọng Nguyên ở phía nam sau khi nghe được tin này, càng gây chấn động, lăn nữa tập hợp năm vạn đại quân tấn công Kinh đô, kết quả Gia Luật Tuấn đành phải cố sức tổ chức binh lực phòng thú, hai bên xảy ra vài lần đại chiến gần Kinh đô, tạm thời vẫn chưa phân thắng bại.
– Ngũ Đức, tin tức có phải là truyền về Đại Tống rồi không?
Trong dịch quán mấy ngày sau, Triệu Húc ngồi trên đại sảnh hỏi Hoàng Ngũ Đức ở đối diện.
– Điện hạ yên tâm, đã phái người đi rồi, chắc là bây giờ đã ngồi trên thuyền rồi, chưa đến vài ngày là có thể về tới Đại Tống, đến lúc đó tin Gia Luật Hồng Cơ băng hà sẽ đưa đến trước mặt bệ hại
Hoàng Ngũ Đức muôn phần cung kính nói. Vì Gia Luật Trọng Nguyên bây giờ chiếm đóng phía nam, khiến liên hệ giữa Thượng Kinh và Đại Tống bị cất đứt, chỉ có thể thông qua đường biển truyền lại tin tức.
Nghe đến đó Triệu Húc gật đầu, ngay sau đó y vô cùng sầu não hỏi:
– Còn tam đệ thì sao, có tiến triển gì chưa?
– Cái này…
Hoàng Ngũ Đức nghe thấy câu hỏi của Triệu Húc không khỏi chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn đành phải trả lời:
– Khởi bẩm điện hạ, người của thần đã đi tìm theo hướng gió thay đổi ngày hôm đó, phát hiện quận vương rất có khả năng bị thổi đến lãnh địa phủ Hoàng Long, trong đó vùng đồng bằng phía tây đã cho người đi kiểm tra, quận vương có lẽ không rơi xuống đó, vùng núi phía đông toàn bộ là rừng rậm, hơn nữa còn có rất nhiều người Nữ Chân và người Hề sinh sống, chúng ta lại thiếu người nghiêm trọng, nên muốn tìm ra tung ích của quận vương trong rừng núi, thực sự không. phải chuyện dễ dàng.
Nghe Hoàng Ngũ Đức gần như vẫn lí do thoái thác không có gì thay đổi đó, Triệu Húc không nén được thở dài, y cũng biết muốn tìm thấy tung tích Triệu Nhan bọn họ trong rừng rậm thực sự không dễ, cho. nên y mới thường xuyên vào trong cung thúc giục Gia Luật Tuấn phái thêm người, đáng tiếc Gia Luật Tuấn bây giờ còn không lo nổi thân mình, trước đó tuy điều một ít quân lính, nhưng vẫn không đủ, lại nghĩ đến cục diện bây giờ của Liêu quốc, khiến Gia Luật Tuấn cũng không dám cho người Đại Tống vào nước Liêu, đây cũng khiến việc tìm kiếm Triệu Nhan chậm trễ không có tiến triển.
Tuy nhiên khiến Triệu Húc không nghĩ đến là, sau khi Hoàng Ngũ Đức nói những lời trên xong, bỗng nhiên do dự một lát, sau đó lại nói:
– Ngoài ra còn có một tin nữa, có thể liên quan đến hành tung của quận vương, nhưng lão nô cũng không dám khẳng định.
– Ồ , là tin gì?
“Triệu Húc nghe thấy vậy vội vàng hỏi.
– Khởi bẩm điện hạ, tin tức này là truyền ra từ trong hoàng cung nước Liêu, nghe nói khi Gia Luật Trọng Nguyên đem quân tiến vào hành cung, Tiêu hoàng hậu mang theo tất cả hoàng tử công chúa và phi tần trốn khỏi chính điện, lúc đó Gia Luật Trọng Nguyên bận đối phó Gia Luật Hồng Cơ, không thể kiểm tra kĩ càng, mới giúp đám người Tiêu hoàng hậu giữ được mạng, nhưng một vị công chúa lại mất tích.
Hoàng Ngũ Đức lúc này thì thầm với Triệu Húc.
-Hửm?
Triệu Húc nghe thấy vậy nhướn mày, lúc đó có chút không hài lòng nói:
– Công chúa Liêu quốc mất tích liên quan tam đệ, hơn nữa chuyện này vì sao tới bây giờ chưa thấy Gia Luật Tuấn nhắc đến?
– Điện hạ có điều không biết, vị công chúa mất tích này chính là công chúa Trịnh Quốc mà trước đây. gả cho Trương Nhân Tiên, điện hạ và quận vương chắc biết vị công chúa này, hơn nữa theo những gì lão nô có được, ngay ngày đi săn trước hôm bắt đầu yến tiệc mừng thọ đó, công chúa Trịnh Quốc từng đơn độc tới tìm quận vương, thậm chí khi quân phản loạn xông vào hành cung, cũng có người nhìn thấy công chúa Trịnh Quốc từng xuất hiện gần cung điện mà quận vương ở, kết quả sau ngày hôm đó, thì không còn ai nhìn thấy công chúa Trịnh Quốc nữa.
Hoàng Ngũ Đức mặt mày thần bí nói.
– Điều này…
Lần này đến lượt Triệu Húc lưỡng lự đứng lên, cuối cùng nghĩ rất lâu mới cất giọng
– Điều này cũng không thể nói lên sự mất tích của cô công chúa Trịnh Quốc này có liên quan tới tam nói không chừng nàng ta đã chết trong loạn quân rồi…
Nhưng Triệu Húc vẫn chưa nói xong, y liền phát hiện ra thiếu sót trong suy đoán này của mình, lúc đó không tự chủ mà dừng lại, lúc này chỉ thấy Hoàng Ngũ Đức cười ha ha nói:
Hoàng Ngũ Đức nghe thấy câu nói của Triệu Húc, muốn cười lại không cười được, ngày hôm sau khi Triệu Nhan vừa mất tích, Gia Luật Trọng Nguyên vẫn chưa đuổi tới Nam Kinh, đường cũng chưa bị phong, tỏa hoàn toàn, ông đã phái người đưa tin về Đại Tống, tính theo chặng đường, phỏng chừng bây giờ chắc đã truyền tin về đến rồi, chỉ là không biết bệ hạ khi biết chuyện này, sẽ phản ứng như thế nào?
-Trên thực tế Hoàng Ngũ Đức đoán không sai, Triệu Thự xa ở Biện Lương Đông Kinh lúc này cũng vừa nhận được tin Triệu Nhan mất tích, khiến ông nộ khí xung thiên, may mà Triệu Húc và Hoàng Ngũ Đức không trở về, nếu không thì nhất định bị ông trút giận.
Nhưng khi Triệu Thự bình tĩnh trở lại, chăm chú đọc những chuyện xảy ra mà Hoàng Ngũ Đức tận tay viết, ông lại cảm thấy an ủi, không ngờ hai con trai của mình vì kích động chiến loạn trong Liêu quốc, lại không tiếc thân mạo hiểm, hơn nữa toàn bộ kế hoạch vô cùng chu đáo, đáng tiếc ngày cuối cùng lại có biến cổ, mới khiến khinh khí cầu của Triệu Nhan ngõi bay sang hướng khác, dẫn đến hản và Tô Thức họ mới sống chết không rõ.
Vẫn chưa đợi Triệu Thự nghĩ xem nên phái người thế nào đi tìm Triệu Nhan, ngay sau đó lại truyền đến một tin tức khiến ông vui mừng, Gia Luật Trọng Nguyên bỗng nhiên chiếm cứ Nam Kinh, sau đó đối đầu với quân của thái tử Liêu quốc Gia Luật Tuấn, điều này đối với Đại Tống mà nói, tuyệt đối là một tin tức cực kì đáng mừng, thậm chí nếu là lúc này xuất quân, có cơ hội rất lớn cướp lại được vùng Yến Vân bị Liêu quốc chiếm cứ, chỉ có điều làm như vậy, Đại Tống và Liêu quốc cũng sẽ hoàn toàn trở mặt, vì thế chuyện này ít nhất cũng phải đợi Triệu Húc và Triệu Nhan an toàn trở về rồi tính tiếp.