Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 400: Huyện Lê Dương.



Nghe thấy ả đàn bà bên ngoài nói Nhan Ngọ Như là người chết, Triệu Nhan không kìm được có chút tức giận, nhưng đây không phải là phủ quận vương của hẳn, hơn nữa tất cả lấy việc cứu tính mạng của Nhan Ngọc Như làm trọng, cho nên hẳn cũng đành nén lửa giận trong lòng, sau đó quay đầu nhìn thiếu nữ tên là Hắc Nương bên cạnh, nói ra vừa nãy Triệu Nhan lại quên mất hỏi danh tính đối phương, đến bây giờ mới biết.

Hắc Nương nghe thấy tiếng của ả đàn bà bên ngoài, cũng chau mày, sau đó hơi bất mãn lớn giọng với bên ngoài:

Tẩu tẩu đừng nói như vậy, vị tiểu cô nương này vẫn chưa chết, chí là bị thương, đại ca đã đi mời Tam Gia Gia rồi, chỉ cần uống thuốc của lão, vị tiểu cô nương này chắc chắn sẽ tỉnh!

Hắc Nương vừa dứt lời, thì thấy một ả đàn bà trang điểm kiểu thiếu phụ từ bên ngoài xông vào, mặt choắt mắt xếch môi mỏng, đàn bà tướng mạo như này thông thường đều rất cay nghiệt, điểm này từ nội dung lời nói của ả ban nãy cũng có thể nhìn ra đôi phần. Nghĩ đến dáng vẻ chất phác hiền lành của đại ca Hắc Nương ban nãy, cũng không biết sao lại cưới một người phụ nữ như vậy làm vợ, e rằng hằng ngày bị trút giận không ít.

Chỉ thấy ả đàn bà chua ngoa này sau khi vào trong trước tiên đánh giá Triệu Nhan một chút, khi phát hiện vị thiếu niên trước mặt này tuy thăn sắc ốm yếu, nhưng lại có chút khôi ngô, khiến ả không khỏi mắt sáng lên nói:

– Vị công tử đây không biết nên xưng hô thế nào, lại vì sao mà lưu lạc tới chỗ chúng tôi?

Triệu Nhan nhìn thấy sự thay đổi sắc mặt của ả đàn bà này, vừa tức giận lại có chút chán ghét, nhưng vì tính mạng của Nhan Ngọc Như, hẳn đành phải giả bộ không có gì cúi người nói:

– Tại hạ họ Trương tên độc một chữ Nhan, vốn dĩ là người kinh thành, khi cùng nương tử ra ngoài du ngoạn gặp phải bọn cướp, chỉ có thể chèo thuyền chạy trốn, quá hoảng hốt đã trốn vào sơn động, kết quả trôi nổi trong động vài ngày, cuối cùng khi ra ngoài lại tới đây

Triệu Nhan kế lại nguyên nhân bịa ra trước đó lần nữa, còn danh tính thật sự của hẳn đương nhiên không thể nói với đối phương, cho nên hẳn mượn họ của mẫu thân thân sinh kiếp này Trương Quý Nghĩ. Tên lại không thay đổi.

– Thì ra là vậy, nhìn thần sắc công tử không tốt chút nào, tôi đến xem xem huynh có bệnh không?

Chỉ thấy ả đàn bà này nói tồi muốn thò tay sờ trán Triệu Nhan. Triệu Nhan muốn tránh cũng không còn sức tránh, may sao lúc này Hắc Nương lao qua chẩn trước mặt Triệu Nhan nói

– Tẩu tẩu, người là do muội cứu về, không cần tẩu tẩu quan tâm!

Nhìn thấy Hắc Nương quấy rầy chuyện tốt của mình, ả đàn bà đanh đá này cũng không kìm được hung hăng trừng mắt nhìn muội ấy, hừ lạnh một tiếng mới quay người rời đi. Thấy đối phương đi đã xa, Hắc Nương mới hơi xấu hổ quay người nói với Triệu Nhan:

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

– Công tử đừng trách, đều tại nhà muội quá nghèo, nếu không năm đó cha mẹ khi còn sống cũng không phải để đại ca lấy người đàn bà như thế này!

Triệu Nhan thực ra cũng nhìn ra, Hắc Nương và đại ca nàng đều mặc quần áo vá, phòng trong nhà cũng rách nát, nhưng tấu tẩu Hắc Nương lại quần áo chỉn chu, đồ vật trong nhà cũng khá mới, từ đó có thể biết trong nhà Tẩu tẩu muội ấy chắc rất có của cải, chỉ là nhìn dáng vẻ lúc nãy của tẩu tẩu muội ấy, e rằng bình thường cũng không biết chừng mực ý tứ gì, thậm chí khi ở nhà mẹ đẻ thanh danh đã không tốt, nên chỉ có thể gả cho người đàn ông vừa nghèo vừa chất phác như đại ca Hắc Nương.

– Khu, Hắc Nương muội khách khí rồi. Chỉ cần hai vị có thể cứu mạng nương tử ta, đợi chúng ta an toàn trở về kinh thành, Trương mỗ ắt có hậu báo!

Triệu Nhan cũng không tiện quản chuyện nhà người ta, cho nên chỉ có thể một mực nói lời cảm tạ Nhưng nếu huynh muội Hắc Nương đưa họ về kinh thành, e rằng chỉ báo đáp của quận vương phủ đã đủ cho huynh muội họ không cần chịu sự nổi điên của ả đàn bà ban nấy nữa rồi

– Được rồi được rồi, biết phu thê hai người xuất thân phi phàm, nhưng muội vẫn phải nói cho rõ rằng, muội cứu hai người không phải vì báo đáp.

Hắc Nương nghe thấy Triệu Nhan năm lần bảy lượt nhắc tới việc trả ơn, liền hơi bất mãn nói, vừa nãy muội ấy cứu Triệu Nhan chỉ là xuất phát từ lòng tốt, trước sau không hề suy tính chuyện báo đáp.

– Ha ha, Hắc Nương muội đức cao vọng trọng. Tại hạ đương nhiên nhìn thấy, có điều về chuyện đền đáp cũng là một phần tâm ý của Trương mỗ. Hi vọng Hắc Nương muội cũng không từ chối!

Triệu Nhan lại cười ha ha cất lời.

Ngay lúc Triệu Nhan và Hắc Nương đang trò chuyện, đại ca Hắc Nương ban nãy chạy đi cuối cùng quay về, hơn nữa còn mang theo một ông lão đầu tóc bạc phơ, đoán rằng chính là Tam Gia Gia kia, chỉ thấy đối phương sau khi vào trong không cấp bách xem bệnh cho Nhan Ngọc Như, mà hỏi chuyện Triệu Nhan trước, lúc này mới bắt mạch cho Nhan Ngọc Như, cuối cùng mới mở miệng cười nói:

– Không sao cả, vị cô nương này bản tính kiên cường, vì cứu phu quân của mình không tiếc lấy máu đổi mạng, nhưng may mắn sức khỏe của cô nương khá tốt, tuy mất máu quá nhiều, ta kê cho cô ấy thuốc uống bổ máu bổ khí huyết hai ngày, bệnh tình sẽ chuyển biến tốt!

– Đa tạ… đa tạ lão trượng!

Triệu Nhan nghe đến đây coi như yên lòng, thậm chí đến nói cũng có chút nghẹn ngào, trong lúc vô tri vô giác, Nhan Ngọc Như cũng chiếm một vị trí vô cùng quan trọng trong tim hắn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 161

Lúc đó vị Tam Gia Gia kia lại giúp bắt mạch cho Triệu Nhan, phát hiện bệnh của hắn đã gần khỏi rồi, bây giờ chủ yếu là đói không còn sức lực, căn bản không căn uống thuốc tiếp, Hắc Nương nghe đến đây lập tức đi nấu cơm, không lâu sau thì bê đến hai bát cháo cá, Triệu Nhan tuy đói gần chết, nhưng vẫn kiên trì tự mình đút cháo cho Nhan Ngọc Như, nói ra nàng tuy hôn mê bất tỉnh, nhưng vẫn theo bản nẵng nuốt vào, điều này cũng khiến Triệu Nhan cuối cùng yên tâm trở lại, vì đây chứng tỏ bệnh tình của Nhan Ngọc Như không tồi tệ giống như mình tưởng tượng.

Sau khi đút cho Nhan Ngọc Như xong, Triệu Nhan phát hiện hô hấp của nàng ổn định có sức hơn trước đó nhiều, hơn nữa gương mặt dường như hồng hào hơn chút, giúp Triệu Nhan cuối cùng yên tâm, sau đó như hổ đói húp hết bát cháo của mình, đối với hắn đói khát mấy ngày trời mà nói, một bát cháo căn bản không thấm vào đâu, nhưng hắn lại chịu đựng không ăn nữa, vì hắn biết người đói lâu ngày ăn quá nhiều không những tổn thương dạ dày, thậm chí còn có thể bị chết no.

Nhìn thấy biểu hiện của Triệu Nhan, Tam Gia Gia vừa kê xong thuốc cũng không khỏi gật gật đầu, sau đó thổi khô mực trên đơn thuốc trong tay đưa cho Hắc Nương nói:

– Người đi lên thị trấn lấy thuốc theo đơn sắc xong, mỗi ngày sáng tối một lần, uống hai ngày là không sao nữa.

Nghe thấy Tam Gia Gia giao phó, Hắc Nương lập tức thưa một tiếng liền quay người đi bốc thuốc, sau đó chỉ thấy Tam Gia Gia lại quay đầu cười nói với Triệu Nhan:

– Vị tiểu công tử đây, ban nấy nhìn dáng vẻ của công tử, hình như cũng hiểu ít y học, xem ra công tử chắc là người đọc sách?

– Lão trượng đoán không sai, tại hạ đích thực đọc qua vài cuốn sách, vốn đĩ sống ở kinh thành chuẩn bị đi thí, mấy ngày trước cùng phu nhân ra ngoài dạo chơi, không ngờ lại gặp phải chuyện thế này, may mà ông trời đối với ta không bạc, mới không để phu thê ta mất mạng dưới đất!

Triệu Nhan lúc đó cũng hành lễ với đối phương, sau khi ăn một bát cháo, hắn cảm thấy cơ thể cuối cùng có sức lực, tuy vẫn rất yếu ớt, nhưng vẫn có thể nói chuyện hành lễ.

– Ha ha, công tử hai người phu thê tình sâu, phu nhân nguyện dùng mạng đổi mạng, công tử ban nãy cố nén cơn đói trong bụng cũng phải đút cho phu nhân ăn cháo, thực sự khiến người ta ngưỡng mộ, hi vọng sau này công tử nếu có ngày đỗ đạt, nhất định chớ quên tình nghĩa hôm nay cùng chung hoạn nạn với phu nhân!

Tham Khảo Thêm:  Chương 167

Vị Tam Gia Gia này cười lớn một tiếng nói, nói xong chấp tay với Triệu Nhan, sau đó thì cáo từ rời

Triệu Nhan nhìn bóng lưng xa dần của đối phương cũng lại hành lễ, thứ nhất cảm ơn lão đã cứu mạng Nhan Ngọc Như, thứ hai nhìn cử chỉ lời nói của vị Tam Gia Gia này, chắc không phải đại phu quèn ở quê, thậm chí rất khả năng là một người học rộng hiểu nhiều ở ẩn, người như vậy Đại Tống không hề hiếm, hôm nay Triệu Nhan gặp được một vị cũng chẳng có gì là lạ.

Vốn dĩ Triệu Nhan cho rằng Hắc Nương đi bốc thuốc mau chóng quay về, nhưng lại không ngờ đợi đến khi trời sắp tối, mới nhìn thấy Hắc Nương thở hổn hển chạy về, trên tay cầm vài thang thuốc, Triệu Nhan hỏi muội ấy mới biết thì ra từ đây cách trên thị trấn ít nhất mười mấy dặm, cả đi cả về phải hơn ba mươi dặm, Hắc Nương đương nhiên chạy quen đoạn đường này từ nhỏ, nên mới có thể về kịp trước trời tối, nếu đổi là người khác, e rằng phải đợi đến ngày mai.

Lúc đó Triệu Nhan chăm sóc Nhan Ngọc Như, Hắc Nương đi sắc thuốc nhân tiện nấu cơm, đợi sau khi trời tối, thuốc cuối cùng mới sắc xong, Triệu Nhan đỡ Nhan Ngọc Như dậy ngồi dựa vào lòng mình, sau đó đứt thuốc cho nàng từng chút một, có thể là vì vị thuốc quá đắng, Nhan Ngọc Như đang hôn mê trong lúc uống thuốc cứ nhíu mày, thậm chí còn hơi kháng cự, nhưng cuối cùng vẫn được Triệu Nhan từ từ đút xong.

Kế tiếp Triệu Nhan lại bón cháo cho Nhan Ngọc Như, rồi mới để nàng nằm xuống nghỉ ngơi tiếp, chỉ là Nhan Ngọc Như lúc này vẫn chưa tỉnh lại, nhưng sắc mặt đã không còn tái nhợt như tờ giấy giống như trước đó nữa, mà hồng hào lên nhiều, hô hấp cũng bình ổn hơn, đây đều là đặc trưng của bệnh tình chuyển biến tốt.

– Bọn muội ở đây là huyện Lê Dương, thuộc vùng quản lí của Thiền Châu, cách kinh thành không xa lắm.

– Huyện Lê Dương?

Triệu Nhan nghe đến đây cũng kinh ngạc, huyện Lê Dương nằm ở chính phía bắc của Khai Phong, khoảng cách hai bên đích thực không xa, nhưng giữa chúng lại cách một lạch trời, đó chính là Hoàng Hà, nhưng Triệu Nhan nhớ Liễu Không từng nói, địa cung giam giữ bọn họ ở gần Khai Phong, đồng thời cũng nằm phía nam Hoàng Hà, nhưng bây giờ hẳn lại chạy tới phía bắc Hoàng Hà, giải thích duy nhất là mạch nước ngầm bọn họ lưu lạc lại xuyên qua dưới Hoàng Hà.

Nghĩ đến khả năng trên, Triệu Nhan cũng không kìm được cảm thán sự thần kì của tạo hóa. Nhưng Triệu Nhan bây giờ quan trọng nhất là truyền tin tức mình thoát ra ngoài đến những người Triệu Thự ở đó, bản thân mất tích nhiều ngày như vậy, cũng không biết triều đình và trong nhà loạn đến mức nào rồi? 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.