Vương gia biến thành tù nhân/Biến thành đồ chơi của đồ tể/Cách quần tù liếm láp bướm nộn/Hút nước huyệt
Sở Thần bị đám người phiên bang kia nhốt vào địa lao, trong địa lao còn có mấy vị hoàng tử khác, Sở Thần là trưởng tử, cũng chính là con của Trung cung, theo lý thuyết hắn nên danh chính ngôn thuận là thái tử điện hạ, đáng tiếc lão Hoàng đế không chào đón hắn, sau khi hắn cập quan, đã tùy tiện phong hắn là Sở vương, nhưng không cho hắn đất phong, để hắn ở trong kinh thành.
Cũng bởi vì lão Hoàng đế không chào đón hắn, bởi vậy hắn ở trong lòng của những hoàng đệ này, không chút nào tôn kính hắn, bình thường đều hận không thể giẫm hai cước trên đầu của hắn, có đôi khi Sở Thần rất hận phụ hoàng của mình, hắn hận lão Hoàng đế tại sao lúc hắn còn nhỏ không giết hắn đi, vì sao còn muốn để hắn lớn lên chịu nhiều đau khổ như vậy, mỗi ngày đều sống trong hoảng sợ.
Sau khi Sở Thần tiến vào địa lao, tự giác tìm một nơi an tĩnh chời đợi, mấy vị hoàng tử khác trên mặt có sợ hãi, bàng hoàng, bất an, duy nhất chỉ có Sở Thần là có cảm giác được giải thoát, cuối cùng hắn cũng không cần tiếp tục lo lắng hãi hùng nữa, rốt cục cũng có thể đi gặp mẫu hậu.
Đồ Lang sau khi bị đánh bất tỉnh, rất nhanh đã tỉnh lại, khi thấy Sở Thần không còn ở bên cạnh, cậu không quan tâm muốn ra ngoài tìm người, tướng lĩnh phiên bang cho người ngăn cậu lại, nói một đống tiếng phiên bang cậu nghe không hiểu.
Đồ Lang không kiên nhẫn nắm chặt cổ áo của gã, gầm thét: “Đại nhân của ta đâu, có phải các ngươi đã mang hắn đi hay không, mau trả lại cho ta, có nghe hay không, không trả lại cho ta, lập tức giết chết các ngươi.”
Tướng lĩnh phiên bang cũng nghe không hiểu Đồ Lang đang nói gì, nhưng từ sắc mặt của Đồ Lang, nhưng biết một hai, đã gọi một người Trung Nguyên đến hỗ trợ phiên dịch, người Trung Nguyên kia chuyển lời cho Đồ Lang nói: “Đại vương tử, ngài bớt giận, ngài nếu có dặn dò gì, tùy thời có thể nói.”
Đồ Lang hiện tại chỉ muốn nhìn thấy Sở Thần, đồng thời lòng nóng như lửa đốt: “Nói cho hắn biết, mau trả đại nhân lại cho ta, nếu không ta sẽ giết hắn.”
Người Trung Nguyên phiên dịch cho tên tướng lĩnh kia, tướng lĩnh lại bô bô nói một trận, cuối cùng phiên dịch cho Đồ Lang nghe: “Đại vương tử, Bành đại soái nói vị đại nhân kia là con tin quan trọng, hiện tại tạm thời không thể thả ra, phải mang hắn về phiên bang.”
Đồ Lang không muốn nhiều lời nữa, giơ nắm đấm lên muốn đập xuống: “Nhanh lên cho ta.”
Người Trung Nguyên đem lời phiên dịch cho Đồ Lang: “Bành đại soái nói nếu ngài cùng hắn trở về phiên bang, có thể tạm thời giao người cho ngươi chơi một chút, nhưng không thể đem người thả chạy, đây là chiến lợi phẩm của bọn họ, đến lúc đó còn phải phục mệnh vương.”
Đồ Lang thúc giục nói: “Đừng nói nhảm, nhanh lên.”
Tướng lĩnh phân phó cho thủ hạ bên người một câu, thủ hạ kia cực nhanh chạy đến địa lao, mang Sở Thần đến.
Sở Thần tay chân đều bị xiềng xích, khi đi đường, keng keng phát ra tiếng, hắn đi theo sau lưng tên thủ hạ kia, đi đến buồng lò sưởi của Tiên Hoàng, chỗ này đã bị người phiên bang chiếm lĩnh, khắp nơi đều là người phiên bang.
Đồ Lang trong phòng nghe thấy tiếng vòng chân, cậu vội vàng đi tới, nhìn thấy trên người đại nhân mặc áo tù nhân màu trắng, tay chân đều bị còng, rõ ràng là bộ dáng làm cho người ta đau lòng, thế nhưng Đồ Lang lại thấy côn th*t cứng, cậu đã sớm muốn đem Sở Thần trói lại.
Sở Thần dù là mặc áo tù nhân, nhưng thân thể như ngọc, phong thái không giảm, mạch thượng nhân như ngọc cũng không đủ để hình dung hắn, nhục bổng của Đồ Lang cứng đến nỗi thẳng tắp, cậu không bảo người tháo xích sắt trên người Sở Thần, chỉ đi lên ôm lấy Sở Thần, kích động hô một tiếng: “Đại nhân…”
Sở Thần mở mắt ra nhìn Đồ Lang một chút.
Trang phục của Đồ Lang từ Trung Nguyên đã được đổi thành kiểu dáng phiên bang, tóc được tết thành những bím nhỏ, trên bím tóc có đính những hạt lưu ly đủ màu sắc, mang đến cho cậu một vẻ sang trọng khác hẳn, đích thực là người phiên bang, nơi nào còn có hình bóng của người Trung Nguyên.
Sở Thần biết thân phận của Đồ Lang khẳng định tôn quý, cùng mình tương xứng, không phải, Đồ Lang so với hắn còn tôn quý hơn nhiều, hắn chỉ là hư danh mà thôi.
Sở Thần cũng không có kích động như trong tưởng tượng của Đồ Lang, thậm chí có chút lạnh nhạt, bên trong đôi mắt xinh đẹp kia lộ ra xa cách mắt trần có thể thấy, ngữ khí cũng rất lãnh đạm: “Đồ Lang, ngươi cùng bọn họ trở về đi, ta phải ở lại chỗ này.”
Sở Thần phải ở lại chỗ này, chính là muốn chết ở chỗ này, hắn đã quyết định rồi.
“Đại nhân… Ngươi làm sao vậy?” Làm sao một hồi không gặp, đại nhân đã cùng cậu xa lạ, Đồ Lang trong lòng hốt hoảng, vội vàng ôm người, giở trò sờ loạn, dục vọng muốn gọi lên Sở Thần.
Sở Thần không phản kháng cũng không phối hợp, hắn thở dài: “Ta không xứng với ngươi.”
Sở Thần không muốn đi đến phiên bang chịu nhục, cho nên hắn tình nguyện chết tại Trung Nguyên.
“Đại nhân đừng nói những lời này được không, ta yêu ngươi… Đại nhân.” Đồ Lang vẫn là Đồ Lang, cậu một chút cũng không thay đổi, cho dù biến thành đại vương tử của phiên bang, cậu vẫn là tiểu đồ tể trong lòng vương gia, nhìn thấy Sở Thần muốn cùng mình xa lạ, trong lòng của cậu sốt ruột, liên tục hôn lên mặt Sở Thần.
Sở Thần nghiêng mặt sang một bên, không cho phép cậu hôn, Đồ Lang liền đuổi theo đuổi hôn hắn, kéo mặt hắn qua hôn thật mạnh.
Sở Thần bị hôn không bao lâu, thân thể đã xụi lơ, dù trái tim hắn có cứng rắn thì xương cốt của hắn cũng vẫn mềm nhũn, song tính chính là dâm đãng như thế, chỉ bị hôn một cái đã không chịu nổi, toàn thân ngã oặt vào trong ngực Đồ Lang.
Đồ Lang ôm hắn về đến trong phòng, đặt hắn lên trên long sàng của Hoàng đế.
Sở Thần vừa muốn giãy dụa, Đồ Lang lại ấn hắn xuống, cũng ôm hai chân của hắn, gấp lại, cả người hắn bị ép làm đôi, nhục huyệt hướng về phía bên trên.
Đồ Lang không vội vã cởi xuống quần áo tù nhân của hắn, trước tiên cách quần tù ma sát huyệt thịt của hắn, nhục huyệt đặc biệt sung mãn đầy đặn, bị quần tù bọc lấy tạo thành một hình dáng rất gợi tình, chỉ nhẹ nhàng ma sát mấy lần, quần tù đã từ từ ẩm ướt mất một mảnh nhỏ, sau khi quần tù ướt nhẹp, liền biến thành trạng thái hơi mờ, nhục huyệt mơ hồ hiện phá lệ mê người.
Đồ Lang lè lưỡi, cách quần tù, nhẹ nhàng mút liếm bên trên nhục huyệt, cả người Sở Thần cũng run rẩy theo: “Ân… Không… Ân a… Không muốn…”
“Đại nhân rõ ràng rất hưng phấn.” Đồ Lang tiếp tục cách quần tù liếm láp nhục huyệt sung mãn, vốn chỉ là ẩm ướt một khối nhỏ, rất nhanh đã biến thành một khối lớn, toàn bộ dưới hông đều ẩm ướt, Đồ Lang mùi mặt vào, hung hăng hít một hơi, cách quần tù cũng có thể hút ra rất nhiều mật dịch, đại nhân của cậu thật sự quá dâm đãng, thân phận dâm đãng như thế tuyệt đối không thể để cho người thứ hai chạm vào.
“Ân a……” Sở Thần trên mặt trắng nõn xuất hiện một mảnh đỏ ửng, đôi mắt cũng biến thành ướt sũng, trước đó còn muốn chết, thế nhưng giờ khắc này lại không muốn chết, bởi vì sau khi chết rồi, chỗ đó còn có thể hưởng thụ được tư vị mỹ diệu như vậy: “Ân a… Đồ Lang… Ân…”
Đồ Lang đói khát mút vào mật dịch của Sở Thần, hận không thể ăn hết: “Đại nhân, nơi này thật dâm đãng, chỉ một lát mà lưu nhiều như vậy.”
Cửa còn chưa đóng, những người phiên bang bên ngoài đều nghe được rõ ràng, mặc dù bọn họ nghe không hiểu tiếng Trung Nguyên, nhưng tiếng kêu dâm đãng bọn họ vẫn nghe hiểu, coi như ngôn ngữ không thông, bọn họ vẫn bị Sở Thần rên rỉ làm cho mặt đỏ tới mang tai, thật đúng là chưa thấy qua nam nhân nào dâm đãng như thế, so với kỹ nữ còn muốn mị hơn.
Cách quần tù liếm khiến Sở Thần cảm thấy còn chưa đủ thỏa mãn, hắn giãy dụa bờ mông, chủ động ma sát trên môi Đồ Lang: “Ân a…… Đồ Lang A ha…… Bên trong ân…”
Đồ Lang cũng không sốt ruột, bởi vì cậu biết sau này còn nhiều thời gian, cậu liếm xong nhục huyệt lại đến trên cúc huyệt, quần từ ướt nhẹp dán chặt lên da thịt, bộ dáng cúc huyệt cũng được phác hoạ ra, đặc biệt sắc khí.