Trình Văn Cẩn nhìn đồ ăn ngon và y phục sạch sẽ ta mang đến, vui đến mức không khép được miệng.
Nàng hoàn toàn không để ý đến ánh mắt đầy ngưỡng mộ của đám đồng liêu phía sau.
“Trình đại nhân quả thật có phúc, bận công vụ bên ngoài mà vẫn được phu nhân nhớ mong.”
“Đúng vậy, mưa gió liên miên, trời vừa lạnh vừa ẩm, vậy mà Trình phu nhân còn lặn lội nửa ngày đường đến đây, thật khiến người khác ngưỡng mộ.”
Phó Nghiễn Từ nhìn hai người thân thiết cười nói, trong lòng như bị ngấm nước mưa mấy ngày liền, vừa lạnh lẽo vừa ẩm ướt.
Hắn tránh đi những lời trêu chọc của đám đông, lặng lẽ bước xa khỏi đó.
Các quan viên trực tiếp ở tiền tuyến chống lũ đều vô cùng vất vả.
Ta cũng đặc biệt chuẩn bị chút điểm tâm và y phục giữ ấm để mang đến cho bọn họ.
Phân phát xong một vòng, ta lại không thấy Phó Nghiễn Từ đâu.
Kỳ thực, sau đêm đó, ta đã quyết định từ bỏ hắn.
Hắn thật sự là một chính nhân quân tử, luôn khắc chế bản thân, giữ tròn lễ nghĩa.
Ta không nên vì tư dục cá nhân mà kéo hắn xuống vũng nước đục này.
Ta đang ngó nghiêng khắp nơi tìm kiếm, thì Phó Nghiễn Từ từ xa chạy tới.
Tà áo tung bay, trên người hắn lộ rõ phong thái thiếu niên đầy sức sống.
“Phó đại nhân, đây là điểm tâm ta mang đến. Chống lũ cực khổ, ngài ăn chút đi.”
Hắn đột nhiên khựng lại, ánh mắt khẽ rung động, mang theo một tia phức tạp khó tả.
Hắn thuận theo cầm lấy một miếng điểm tâm, chậm rãi ăn: “Rất ngon, đa tạ… phu nhân.”
Ta cảm thấy kỳ lạ trước sự khác thường của hắn.
Nhưng rất nhanh, hắn nuốt vội miếng điểm tâm, vẻ mặt lo lắng nói: “Phía trước núi bị sạt lở, nếu chặn mất cửa sông, nước lũ sẽ nhấn chìm ruộng đồng và nhà cửa.”
Hắn ném ô cho Trình Văn Cẩn: “Trình đại nhân, huynh mau đưa phu nhân đến chỗ an toàn, ta lập tức đến hiện trường.”
Trình Văn Cẩn không còn vẻ cợt nhả thường ngày, nghiêm túc nói: “Vãn Vãn, nàng hãy cùng các đại nhân khác rời đi trước, ta sẽ đi xem tình hình.”
“Không được!” Ta vội ngăn lại, Văn Cẩn đang trong kỳ nguyệt sự!
Trình Văn Cẩn vốn đã thể hàn, nếu để lại bệnh trong kỳ nguyệt sự thì việc không thể sinh con chỉ là chuyện nhỏ, mà sợ rằng sau này sẽ đau ốm triền miên.
Không kịp suy nghĩ nhiều, ta chỉ có thể cầm theo áo khoác ấm rồi chạy theo họ.
Đến nơi, điều đầu tiên ta nhìn thấy là bóng lưng của Phó Nghiễn Từ.
Ta còn chưa kịp hỏi hắn xem Trình Văn Cẩn ở đâu, đã thấy từng khối đá vụn từ vách núi lăn xuống.
Chẳng kịp suy nghĩ, ta lao tới đẩy hắn ra, nhưng lại bị đá rơi trúng.
Khoảnh khắc cuối cùng trước khi mất ý thức, ta thấy ánh mắt Phó Nghiễn Từ đỏ ngầu, tràn ngập đau đớn.
Ta cố gắng giữ giọng điệu nhẹ nhàng: “May là… mặc nhiều áo, không đau lắm…”
Rồi chìm vào cơn mê man.
Trong mơ hồ, dường như ta nghe thấy ai đó không ngừng lặp lại: “Xin lỗi… xin lỗi…”
…
[Phó Nghiễn Từ tìm được một sơn động kín đáo, nhóm lửa, cẩn thận băng bó vết thương cho Ngu Quy Vãn.
Hắn thức suốt một đêm, canh chừng đến khi nàng hạ sốt, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Chiếc áo khoác ngoài của hắn được đắp trên người Ngu Quy Vãn.
Hắn chỉ mặc một lớp áo mỏng, đứng ở cửa động, mặc cho gió mưa quất vào người, nhưng không hề cảm thấy lạnh.
Sau sự việc, Phó Nghiễn Từ trốn tránh nửa tháng, không đến nhà Trình Văn Cẩn, cũng không gặp lại Ngu Quy Vãn…
Hắn vốn định để ngọn lửa khao khát ấy tự cháy rụi.
Thế nhưng, đến khi gặp lại Ngu Quy Vãn một lần nữa, ngọn lửa ấy, như nén hương chưa cháy hết ngày hôm ấy, từ đầu ngón tay đã lan khắp thân thể hắn.
Chẳng trách Phật dạy: Kẻ chìm đắm trong ái dục chẳng khác nào cầm đuốc đi ngược chiều gió, ắt sẽ có ngày lửa cháy bỏng tay.]
…
Ta khó khăn mở mắt, trước mặt là cảnh núi đá lởm chởm hiểm trở.
Chống tay muốn ngồi dậy, nhưng cơn đau dữ dội ở vai khiến ta hít một hơi lạnh.
“Vãn… phu nhân, nàng tỉnh rồi?”
Phó Nghiễn Từ vội vã chạy tới, quỳ nửa gối trước mặt ta, ánh mắt đầy lo lắng và tự trách không cách nào che giấu.
“Bất luận lúc nào, phu nhân cũng nên đặt sự an nguy của mình lên hàng đầu.”
“Nếu phu nhân vì ta mà gặp bất trắc, Phó mỗ dù c.h.ế.t muôn lần cũng khó chuộc tội!”
Thấy hắn tự trách không ngừng, ta vội trấn an: “Ngài là đồng liêu của Văn Cẩn, Văn Cẩn từng nói Phó đại nhân đã nhiều lần cứu chàng ấy khỏi hiểm nguy.”
“Ta thân là phu nhân của Văn Cẩn, có thể đền đáp đôi chút là lẽ đương nhiên.”
Nói xong, ta chờ mãi vẫn không thấy hắn đáp lại.
Chỉ thấy Phó Nghiễn Từ ngẩn ngơ, sắc mặt tái nhợt, có lẽ là do dầm mưa nên nhiễm lạnh.
“Phó đại nhân không sao chứ?”
Hắn khẽ mím môi, lắc đầu.
Sau đó, hắn dùng một chiếc bát đá thô sơ, rót nước ấm rồi đỡ ta uống.
Rồi lại lấy ra mấy quả dại hái được: “Ta đã nếm qua rồi, ngọt lắm.”
Chỉ trong một đêm, hắn đã làm nhiều như vậy, chắc chắn là cả đêm không hề chợp mắt.