Có lẽ là bởi vì những người kiêu ngạo luôn không thích lẫn nhau nên Kiều Tụng chẳng bao giờ ưa Thẩm Dực, kết hợp với kinh nghiệm từ chị em tốt của mình thì phản ứng đầu tiên của cô ấy khi nhìn thấy vòng bạn bè đó là – Chậc! Thằng đàn ông chó!
Khương Dư Dạng đứng dậy, dùng khăn giấy lau mồ hôi trên trán mình.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo dây, có hai dây lưng đan vào nhau ở quanh cổ. Cô khoác một chiếc áo dệt kim hở cổ, vừa mỏng vừa mát, xương quai xanh lộ ra ngoài theo cử động của cô.
Nói về dáng người thì Khương Dư Dạng thuộc dạng gầy gò nhưng lại không phải kiểu trơ xương. Những chỗ cần có thì cô vẫn khá đầy đặn, nhìn thoáng qua đã thấy rất xinh đẹp.
Cô cầm lấy điện thoại di động, ánh mắt dừng lại ở dòng chữ mà anh đăng kèm theo tấm hình phong cảnh.
[Giang Nam không có tuyết.]
Ngày hôm đó, sau khi hai người ra khỏi đồn cảnh sát thì anh đã đưa cô đến một khách sạn nghỉ ngơi. Những ký ức sau đó cứ như là bong bóng sôi trong nước nóng, vừa chạm vào là biến mất chẳng còn lại gì.
Thế nhưng cô vẫn luôn nhớ rõ ràng một chuyện, buổi sáng khi cô mơ màng thức dậy đã thấy tuyết rơi lất phất ngoài cửa sổ.
Tuyết rơi ở Bắc Kinh sẽ không nhẹ nhàng như vậy, ở đó tuyết trong suốt trắng tinh hơn cả muối ngô. Tuyết bao phủ mọi cây cối trên phố Trường An, bao phủ cả Tử Cấm Thành cổ kính và thậm chí là cả bề mặt của biển cũng đóng băng.
Chỉ cần cô nghiêng đầu là có thể nhìn thấy cảnh tuyết rơi lộng lẫy ngoài cửa sổ.
Anh nắm lấy cằm cô, ánh mắt sắc bén khiến cô không còn thời gian để quan tâm đến phong cảnh bên ngoài.
“Em phân tâm.” Thẩm Dực cười rạng rỡ, anh cũng chẳng cần giấu giếm chuyện này.
Anh nói thẳng như vậy khiến bầu không khí bỗng nhiên trở nên ngượng ngùng.
Cô cực kỳ xấu hổ, giọng nói mềm mại như bông liễu trôi nổi trên mặt nước: “Tuyết rơi rồi…”
“Rất lạ sao?” Thẩm Dực sinh ra và lớn lên ở thủ đô, chẳng hề bận tâm mấy đến những trận tuyết năm nào cũng có này.
So với tuyết trắng thì màu đỏ ửng trên má cô bé ở trong lòng mình càng thu hút sự chú ý của anh hơn.
Khương Dư Dạng không biết nên nói cái gì, chỉ biết là ý thức của bản thân đang dần dần trôi đi, cảm thấy sự yên tĩnh đã bị phá vỡ.
Cô mơ mơ màng màng, tuyết ngoài cửa sổ chắc là đã dày hơn rồi.
Một hồi lâu sau cũng không nghe được cô đáp lại, bỗng dưng suy nghĩ trêu chọc cô lại hiện lên trong đầu anh. Ngoại trừ động tác trằn trọc lưu luyến, trên môi của anh còn nở nụ cười lưu manh: “Khương Dư Dạng, nói chuyện.”
Cô không chịu được trò đùa này của anh, ậm ừ mấy chữ: “Ở Giang Nam không có tuyết…”
Mùa đông ở Thị trấn Tô rất lạnh, mỗi lần trời mưa thì thời tiết lại càng lạnh hơn một chút. Ở đó quanh năm suốt tháng cũng khó có thể thấy được tuyết trắng thuần khiết, dù có thì khi hạt tuyết rơi xuống đất cũng nhanh chóng biến thành nước.
Trong tình huống như hiện tại mà anh lại đăng mấy từ này là có ý gì?
Khương Dư Dạng không muốn suy nghĩ sâu xa, cô đi đến Paris là để bắt đầu một cuộc sống mới và cũng là để đạt được một số thành tựu trong lĩnh vực này.
So với chuyện Thẩm Dực đang ở chỗ nào bàn bạc dự án rồi thưởng thức phong cảnh thì cô càng quan tâm đến việc làm thế nào để lắp ráp thành công chiếc ghế này hơn.
[Tiểu Kiều, làm thế nào để lắp ráp chiếc ghế này vậy? TvT Giúp tớ với…]
[Hình ảnh]
Kiều Tụng xem bản hướng dẫn theo cả chiều ngang lẫn chiều dọc nhưng vẫn không hề có ý tưởng gì. Cô ấy gửi lại một biểu tượng cảm xúc mèo con hung hăng.
[Cái này thực sự được thiết kế cho con người à? Gãi đầu.]
[Nhưng mà cậu đừng lo, tớ có quen rất nhiều nam sinh viên chuyên ngành kỹ thuật, chắc hẳn phải có ai đó có thể làm được chứ.]
Sau đó, cô ấy tìm đến vòng tròn bạn bè toàn năng xin được giúp đỡ về vấn đề này.
Năm phút sau, Kiều Tụng thu hoạch được một bức tranh vẽ tay.
Thẩm Dực: [Làm theo các bước trong hình, không hiểu thì hỏi lại.]
Kiều Tống: [?]
Tên đàn ông chó này cố ý đúng không? Bình thường đâu có bao giờ thấy anh ta ân cần như vậy đâu.
Bộ não bé nhỏ của cô ấy bắt đầu quay cuồng, lập tức cho ra kết quả, chắc chắn là Thẩm Dực biết mình và Khương Dư Dạng có quan hệ tốt nên muốn dựa vào cô ấy để tấn công vào bên trong, sau đó thì từ từ lừa bé Dạng của cô ấy đi mất!
Chắc chắn là như vậy!
Thẩm Dực: [Có chỗ nào không đúng à?]
Kiều Tụng: [Con mẹ nó đội ơn anh nhé.]
Lời nói cực kỳ hung hăng, nghe rất quái gở
Thẩm Dực: […]
Anh ngồi trên chiếc ghế xoay của công ty với vẻ mặt nghiêm túc rồi tiếp tục ký một bản hợp đồng khác.
Tuy rằng là Thẩm Dực gửi tới nhưng Kiều Tụng biết rõ Thẩm Dực không cần tốn sức cũng có thể vượt xa cô ấy mấy lần, cho nên phương pháp của anh chắc chắn sẽ không sai.
Kết quả là cô ấy chột dạ gửi sơ đồ cho Khương Dư Dạng, do dự nhắn: [Tớ có sơ đồ lắp ráp rồi, nhưng mà…]
[Không sao đâu, là của Thẩm Dực gửi đúng không?]
Khương Dư Dạng trả lời rất dứt khoát, vừa bấm vào bức ảnh là cô đã có thể nhận ra nét chữ của anh ngay lập tức, mạnh mẽ uy lực, nét chữ đậm nét có thể nhìn thấy được đầu bút lông.
Kiều Tụng ôm ngực: [Tớ nghĩ chắc là tạm thời cậu không muốn nhìn thấy anh ta ra oai.”]
[Không sao đâu.]
Nói như vậy nhưng Khương Dư Dạng cũng không muốn phải khắt khe với bản thân, khoa tay múa chân chuẩn bị tiếp tục lắp ráp linh kiện.
Kiều Tụng chợt nhận ra: [Đúng vậy, chia tay cũng đã chia rồi. Chỉ cần xem tên đàn ông chó đó thành công cụ hình người là được:)]
Công cụ hình người Thẩm Dực đột nhiên cảm thấy huyệt thái dương đau nhói, gần đây cơ thể anh bỗng phát ra nhiều loại cảnh báo trước, dường như đang buộc anh phải nghỉ ngơi.
Không lâu sau, anh cất bút máy vào hộp đựng, đứng dậy khỏi ghế xoay đi đến cửa sổ kính sát đất ở tầng cao nhất. Người ra vào ở tầng dưới biến thành vô số dấu chấm nhỏ, liên tục chuyển động.
Lá bạch quả có màu vàng chanh, gió mùa thu thoáng qua làm lá rơi rải rác trên mặt đất.
Chỉ vài ngày ngắn ngủi, mùa thu đã đến với thủ đô.
Kỷ Tùy Chi nghe Thẩm Dực gọi mình ra ngoài thì cảm thấy rất kỳ lạ, chẳng lẽ vị giám đốc này sau khi bị thất tình lại hết nghiện công việc à?!
Thẩm Dực hạ cửa sổ chiếc Maybach xuống, lạnh lùng nói: “Lên xe.”
“À à à.” Kỷ Tùy Chi ngây người rồi bước lên xe: “Anh Thẩm, anh đang quyết tâm sửa đổi lỗi lầm của mình hả?!”
“Kỷ Tùy Chi, từ này thích hợp với cậu hơn đấy.” Thẩm Dực không hy vọng gì vào trình độ văn học của Kỷ Tùy Chi, nhưng anh thực sự không muốn anh ta áp đặt mấy cái thành ngữ kỳ lạ lên người mình.
Kỷ Tùy Chi chống tay lên, nụ cười vẫn rất hứng khởi: “Vậy hôm nay chúng ta sẽ làm gì đây?”
“Anh Thẩm, em biết nơi này cực kỳ thích hợp, là một quán pub mới khai trương. Nghe nói ở đó múa cột vô cùng bắt mắt…”
Thẩm Dực nghiến răng nghiến lợi, cũng không thèm nhìn anh ta: “Nếu không muốn tôi ném cậu giữa đường thì cứ ngoan ngoãn ngồi yên đó đi.”
Kỷ Tùy Chi nhún vai, anh ta biết tính tình của Thẩm Dực tệ chẳng khác nào thùng thuốc nổ sau khi Khương Dư Dạng rời đi, cứ như đó là di chứng của vụ chia tay giữa hai người vậy.
Chiếc Maybach lao nhanh trên đường, chẳng mấy chốc đã đến đích.
Thẩm Dực dẫn anh ta đến một quán trà, nơi này trang trí theo phong cách cổ kính. Vừa bước vào cửa thì đã ngửi thấy mùi trà đã tràn ngập trong không khí, thấm vào cả trong lòng.
Trên bức tường có treo bức thư pháp viết dòng chữ “Đón chào khách đến bằng mùi hương của trà” đóng khung cùng với âm nhạc của tiếng sáo có thể làm giảm bớt sự phiền muộn trong lòng khách hàng.
Kỷ Tùy Chi cuối cùng cũng hiểu, Thẩm Dực đã lên kế hoạch bắt đầu cuộc sống không có ham muốn trong thời gian sắp tới rồi.
Chỉ sợ nếu tiếp tục như vậy thì anh sẽ đến núi Phổ Đà sống ẩn luôn mất.
Kỷ Tùy Chi không hiểu trà đạo, chỉ có thể nhìn Thẩm Dực rửa chén pha trà, chờ đến khi sương khói tỏa lên thì bưng trà nóng uống một hơi cạn sạch.
Anh ta không nhịn nổi nữa, nói thẳng ra: “Anh Thẩm, nếu như em gái Dư Dạng quan trọng với anh đến vậy thì tại sao lúc trước anh lại bắt nạt cô ấy?”
Tay cầm tách trà của Thẩm Dực khựng lại, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin nổi: “Tôi bắt nạt cô ấy hồi nào?”
“Là cái lần mà anh đưa cô ấy tới chỗ em đó.” Kỷ Tùy Chi thở dài: “Đến cả em cũng nhận ra cô ấy không vui, anh thật sự không cảm thấy gì sao?”
Thẩm Dực uống trà Đại Hồng Bào hảo hạng, đầu lưỡi lại có cảm giác bị trà nóng làm phỏng.
Thì ra tâm trạng của cô bắt đầu từ cái lúc chơi bi-a sao?
Kỷ Tùy Chi làm người tốt đến cùng: “Anh Thẩm, từ lúc em gái Dư Dạng ở cùng với anh chưa bao giờ đòi quà cáp gì từ anh phải không? Người con gái như vậy,
có tìm khắp toàn bộ thủ đô cũng khó mà tìm được.”
Thẩm Dực từng đưa cho Khương Dư Dạng một tấm thẻ đen, số tiền trong đó chắc chắn sẽ đảm bảo cho cô một cuộc sống xa hoa cả đời. Nhưng trước khi rời đi cô lại để tấm thẻ đó trên bàn trà trong nhà.
Số dư chẳng có chút thay đổi nào.
Yết hầu anh khẽ lăn: “Tôi biết rồi.”
Sau khi vào thang máy trở lại Oceanwide International, ánh mắt Thẩm Dực càng ngày càng tối tăm.
Bỗng nhiên anh nhớ lại rất nhiều thứ, chẳng hạn như khoảng thời gian anh và Khương Dư Dạng mới ở bên nhau. Lúc đó cô sắp tốt nghiệp đại học nên có rất nhiều việc phải làm, ngoài luận văn ra thì cô còn phải đến nhiều công ty khác nhau nộp sơ yếu lý lịch để được phỏng vấn.
Cô gái nhỏ ngồi trước bàn làm việc của anh, tay áo cắt may hình lá sen để lộ đôi vai nhỏ nhắn tinh xảo. Lông mày cô nhíu lại, như thể đang giải quyết vấn đề phức tạp nào đó.
Dù biết cô rất mệt nhưng anh vẫn không nhịn được hành hạ cô một lần.
Dần dần, hậu vị chua xót kéo dài sau khi uống trà dâng lên cổ họng rồi lan khắp lồng ngực anh.
…
Paris vẫn vậy, không nóng cũng không lạnh.
Vài ngày sau khi chuyển đến nơi ở mới, Khương Dư Dạng cảm thấy bản thân gần như đã thích nghi với môi trường xung quanh, cả chất lượng giấc ngủ cũng được cải thiện.
Đối diện với chiếc gương soi toàn thân, cô cẩn thận lựa chọn bộ đồ sẽ mặc trong ngày đầu tiên đi làm.
Trong email, phó tổng biên tập Wintour chỉ nói rằng chỉ cần ăn mặc phù hợp với phong cách của [ICON] là được, nhưng nghĩa của từ “Phong cách” này quá rộng nên cuối cùng thì cô cũng phải tự quyết định.
Màu sắc trang phục được phối hợp hài hòa không quá bắt mắt nhưng vẫn có thể thấy được sự tỉ mỉ lựa chọn.
Từ nơi ở của cô đến tòa nhà mất khoảng hai mươi phút, nhưng để đề phòng thì Khương Dư Dạng xuất phát sớm hơn.
Wintour là người có uy tín cao trong ngành, trong các tạp chí thời trang thì [ICON] được coi là “Kinh thánh” và anh ta được xem là người đọc “Kinh thánh”.
Chỉ có anh ta mới không cần phải đi theo xu hướng, bởi vì anh ta chính là người tạo ra xu hướng.
Những bài tập đó cô cũng có thể làm ở thủ đô nhưng khi nghĩ đến việc ngày hôm nay cô có thể gặp người thật ngoài đời thì vẫn cảm thấy khá lo lắng.
Sau khi trao đổi bằng tiếng Pháp với nhân viên tiếp tân ở quầy lễ tân, Khương Dư Dạng theo người nọ bước vào khu vực văn phòng công tác.
Phòng làm việc gọn gàng ngăn nắp, ai cũng bận rộn với việc mình đang làm, không có thời gian để ý xem có phải đồng nghiệp mới đã đến hay không.
Ánh nắng tràn ngập căn phòng, ở trong này, cô ngạc nhiên khi thấy trên bậu cửa sổ còn có một cây xương rồng, xanh tươi và không ngừng lớn lên.
Hy vọng ngày tháng sau này của cô cũng như vậy.
Khương Dư Dạng mỉm cười, đôi giày cao gót buộc dây bước đến cửa văn phòng của Wintour.
Văn phòng được bao quanh bởi kính mờ, qua một cánh cửa là có thể nhìn thấy người đàn ông tóc vàng đang làm việc. Anh ta rất tập trung, khi nghe thấy tiếng gõ cửa vẫn tỏ ra thờ ơ.
Nhân viên tiếp tân dẫn đường cười bất đắc dĩ: “Anh ấy vốn là vậy đó, một khi làm việc đều sẽ đắm chìm trong thế giới của riêng mình.”
“Không sao đâu, tôi có thể đợi được.” Thái độ của cô rất chân thành, mặc dù lòng bàn chân bị giày cao gót làm đau nhức cũng không hề phàn nàn chút nào.
Cuối cùng, Wintour cũng chịu nhìn cô một cái, có vẻ như anh ta đã hoàn thành công việc trong tay rồi.
Ánh mắt Wintour đảo qua bộ đồ hôm nay cô mặc, trong lòng dường như đã có suy đoán. Anh ta hài lòng mỉm cười, sau đó thử gọi tên cô bằng tiếng Trung: “Dạng Dạng.”
“Chào mừng đến với Paris, tôi mong chờ sự biểu hiện của cô.”
Rất khập khiễng nhưng vẫn có thể hiểu được.
Vị trí Wintour giao cho cô là trợ lý, nhưng trước cô thì anh ta đã có một trợ lý rất có năng lực. Người trợ lý này đã làm việc cho Wintour được ba năm, tất cả mọi việc cô ta đều tự mình làm hết, về cơ bản thì không hề tách rời với Wintour.
Dù nhìn thế nào đi nữa thì cũng thấy cô chẳng khác nào bình hoa trang trí cả.
Khương Dư Dạng vẫn nở nụ cười hào phóng rồi giới thiệu bản thân với anh ta bằng tiếng Pháp trôi chảy của mình.
Sau khi hai người trao đổi ngắn gọn thì Wintour rời khỏi chỗ ngồi. Có vẻ như anh ta sắp tham dự một sự kiện quan trọng nào đó, trước khi rời đi anh ta còn dẫn theo người trợ lý bên cạnh.
Wintour đeo kính râm rồi bước vào chiếc Sedan bản dài.
Cô hiểu nỗi lo lắng của Wintour, một người mới chuyển đến từ chi nhánh như cô có khả năng đến đâu thì còn phải xem xét kỹ đã.
Việc gì cũng nên được thực hiện từng bước một, cô không thể nản lòng vì điều này được.
Khương Dư Dạng trở lại phòng, gia nhập vào gia đình lớn này trong tiếng vỗ tay và chào đón của mọi người.
Đồng nghiệp của cô đều rất thân thiện, ngồi cạnh cô là một cô gái trẻ mảnh khảnh với mái tóc dài xoăn, có vẻ đặc biệt quan tâm đến trải nghiệm trước đây của cô.
Vào buổi trưa, họ tổ chức một bữa tiệc và gọi toàn những món có thịt.
Khẩu vị của người Pháp là như vậy, hầu hết bữa trưa của họ đều không thể thoát khỏi những thứ đó.
Cô nhấp một ngụm rượu vang đỏ rồi di chuyển đôi đũa gắp một ít thức ăn.
Có người hỏi cô tại sao không ăn nhiều hơn, có phải cô đang giữ dáng không.
Khương Dư Dạng chỉ có thể nói dối thừa nhận, phải nói là sống một mình ở nước ngoài mà không biết nấu ăn thì có thể sẽ chết đói đấy.
Tan làm, cô vẫn thường đến một quán cà phê ven đường, trong khi chờ đợi thì sau lưng cô vang lên một giọng nói của một chàng trai: “Chị ơi, em mời chị một cốc cà phê được không?”
Khương Dư Dạng kinh ngạc nói: “Thật trùng hợp.”
Cảm giác này thật kỳ diệu, những người từng gặp nhau ở thủ đô lại đoàn tụ ở nơi xa lạ, dù thế nào cũng cảm thấy thật ấm áp.
Bởi vì đang ở Pháp nên Lục Triều Dã không đeo khẩu trang, mũ ngư dân hạ xuống để lộ đường nét lông mày và đôi mắt vẫn rõ nét như trước.
Cô đã nghe nói rằng cậu ấy sẽ sang Paris học một năm, nhưng Paris rộng lớn như vậy nên việc gặp được cậu ấy cũng là một loại duyên phận.
Lục Triều Dã gọi một ly cappuccino. Khi ở thủ đô, ngay cả cà phê cậu ấy cũng bị cấm uống nên sau khi đến Paris cậu ấy lại cảm thấy tự do thoải mái hơn.
Hai người ngồi vào một bàn, chàng trai trước mặt trông không giống một ngôi sao lớn trên màn ảnh mà giống như em trai hàng xóm hơn.
Lục Triều Dã tò mò hỏi: “Chị, chị tới Paris làm việc à?”
“Xem như là một trải nghiệm.” Cô bình tĩnh, nói đầy chân thành: “Hy vọng mọi việc sẽ diễn ra tốt đẹp.”
Lục Triều Dã gật đầu, khi cười thì nhìn dáng vẻ bớt bướng bỉnh hơn nhiều, trở nên ấm áp hơn: “Em học ở một trường đại học gần đây, có thời gian chúng ta cùng nhau uống cà phê nhé.”
Hai người nói chuyện một lúc, bây giờ cô đang tập trung vào công việc nên không nghĩ được gì khác, không nghe lời đề nghị của cậu ấy mà lén lút trả tiền
cà phê.
Lục Triều Dã đeo một cây đàn guitar trên lưng, chiếc túi đựng đàn guitar màu đen ép thẳng vào lưng. Cậu ấy nói mình muốn đến một quán bar địa phương để thử sức với vai trò ca sĩ thường trú, còn hỏi cô có muốn đến đó xem thử không.
Cô biết Lục Triều Dã từ trước đến nay là một ca sĩ kiêm nhạc sĩ, lời và nhạc của mỗi bài hát đều là do cậu ấy tự sáng tác, một khi được phát hành trực tuyến đều được các nền tảng âm nhạc lớn đánh giá cao.
Nếu như chọn học ở Paris thì chắc chắn là để học thêm kiến thức âm nhạc.
Nếu người hâm mộ của cậu ấy biết được việc idol của mình trở thành ca sĩ thường trú trong quán bar thì liệu họ có phát điên không?!
Khương Dư Dạng từ chối lòng tốt của Lục Triều Dã vì cô còn có việc phải làm ở nhà. Cô không cảm thấy thoải mái khi ở cùng một nghệ sĩ nổi tiếng trong nước, như thể lúc nào cũng có những ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào cô vậy.
Đến khi mặt trời lặn, hai người tách ra đường ai nấy đi.
Tất nhiên, Khương Dư Dạng không biết rằng cảnh tượng này lại có thể được người hâm mộ của Lục Triều Dã ở Paris chụp ảnh rồi tải lên mạng xã hội, trở thành cơ hội thảo luận cho các tài khoản marketing.
Thẩm Dực nhìn ảnh chụp màn hình các hot search do Kỷ Tùy Chi gửi rồi ném điện thoại lên bàn, vẻ mặt anh cực kỳ lạnh lẽo.
Hừ, tên đàn ông lạ hoắc này ở đâu mà cũng dám so sánh với anh?!
Trợ lý đẩy cửa thò đầu vào: “Tổng giám đốc Thẩm, có chuyện gì vậy ạ?”
“Không có gì cả.” Anh nới lỏng cà vạt, đôi mắt lạnh như băng: “Triệu tập một cuộc họp với các phòng ban. Lúc trước không phải có dự án ở Pháp sao?”
Trợ lý gật đầu, hít một hơi: “Nhưng mà sếp đã bác bỏ dự án này một tháng trước rồi ạ.”
Thẩm Dực dừng một chút: “Tôi bác bỏ sao?”
Anh sẽ không suy xét đến những dự án mà bản thân không quan tâm, chỉ đơn giản nhìn lướt qua và rồi để trợ lý từ chối thôi.
Trợ lý không hiểu gì cả, chỉ đành thừa nhận: “Đúng vậy, chính sếp đã bác bỏ.”
“Nhưng mà, nếu sếp nghĩ nó có thể dùng được thì chỗ tôi vẫn còn có bản thiết kế dự án của họ ở đây. Hay là anh xem qua trước rồi đưa ra quyết định?”