Công Ngọc

Chương 70: Lớp Da



“Đây cũng là lần đầu tiên, y và Ngụy Dịch duy chỉ hướng về nhau.”

Mũi chân Lâm Kinh Phác chẳng dính nửa phần gió tuyết, vừa ngoái đầu nhìn đã thấy yết hầu căng chặt của Ngụy Dịch, đuôi mắt thoáng nhếch lên: “Đi nhanh như thế, còn chưa qua một canh giờ.”

“Xem bệnh là chuyện của ngự y, trẫm chỉ tiện đường đi ăn điểm tâm sáng, ngang qua rồi sẽ trở lại, chỉ cần đủ loại quan lại đừng đông chết trước Trường Minh điện là được.”

Hai bàn tay nóng hổi của Ngụy Dịch sờ sờ vành tai đã lạnh đến bỏ bừng của y: “Huống hồ trẫm còn phải lưu tâm đến mạng của ngươi.”

Gió thổi xoay ngang, tuyết trắng trên ngọn cây rơi xuống đều bị thân hình cao lớn của Ngụy Dịch chặn hết lại. Lâm Kinh Phác khép chặt vạt áo khoác trước ngực, tầm mắt lướt qua bả vai rộng của Ngụy Dịch, khi nhìn đến Liễu Hữu, tì,nh dục ẩn sâu trong khóe mắt cũng đã tan sạch từ lúc nào.

Liễu Hữu hơi dừng lại, vội quỳ xuống hành lễ với Ngụy Dịch: “Vi thần Liễu Hữu, tham kiến Hoàng Thượng.”

Ngụy Dịch thực sự quá cao, hoàng bào càng tôn lên uy thế bức người, Lâm Kinh Phác vốn không thấp, lại như được hắn bảo hộ đằng sau. Hắn liếc mắt nhìn Liễu Hữu một cái, hỏi Lâm Kinh Phác: “Vừa mới hàn huyên cái gì?”

Lâm Kinh Phác cười nhẹ một tiếng, nhàn nhã nói: “Ta và Liễu Hữu hiếm thấy mà hợp ý, đều thích nghe ca từ thi thơ phía Nam, giai điệu này không thường thấy ở Nghiệp Kinh, cũng ít người thích nghe, vì vậy mới nói nhiều với nhau mấy câu.”

Liễu Hữu cũng nói: “Hoàng Thượng, thần từng có mấy năm sống nơi đất khách quê người phía Nam, khi đó học được nghe khúc.”

Con ngươi Ngụy Dịch thoáng sâu đậm: “Liễu ái khanh đi phía Nam khi nào?”

Liễu Hữu ứng đáp trôi chảy: “Bẩm Hoàng Thượng, trước đây gia cảnh nhà thần sa sút, phải tới phía Nam đầu phục thân thích.”

Ngụy Dịch cười khan một tiếng: “Thân thích ngươi nương nhờ vào là người Tam Quận?”

Viền mắt Liễu Hữu hơi nhấc, ngừng lại một chút, vẫn rũ mi nhìn kim long trên mặt giày, cũng không phủ nhận: “Phải, là người của Tam Quận.”

“Cũng không lạ. Liễu ái khanh chẳng sợ cường quyền, động thân vi vũ xuất lực vì án này, tiền tiền hậu hậu, công lao to nhất đều thuộc về ngươi.”

Liễu Hữu giả bộ tôn kính mấy phần, chỉ nói: “Hoàng Thượng quá khen, đáy lòng thần kinh hoảng, không dám tự kiêu kể công.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 89: Đơn Thuốc (3)

Ngụy Dịch âm thần xem sắc mặt Lâm Kinh Phác, chiếc nhẫn thoáng cọ qua cổ tay ngọc của người sau lưng, lại thanh thanh cổ họng: “Lại nói, sớm đã nên để ngươi thăng quan rồi. Có điều mấy ngày trước trẫm bệnh, bây giờ Yến tướng lại bị bệnh, sự vụ trong triều phức tạp, nhất thời phê duyệt không đúng lúc, Lại Bộ cũng chưa phát điều lệnh xuống cho ngươi.”

Liễu Hữu quỳ không lên tiếng.

Ý cười dưới đáy mắt Ngụy Dịch chuyển lạnh: “Trẫm vừa nhớ lại chuyện này, cũng không nên chậm trễ khen thưởng công thần. Đợi thêm hai ngày đi, trẫm tự mình thúc giục thay ngươi, điều lệnh thăng chức cũng sẽ tới, ngươi cứ an tâm mà chờ đợi trong phủ của mình.”

Liễu Hữu thoáng nhìn thần sắc ngầm hiểu giữa hai người kia, đáy lòng chợt nổi lên một trận không an ổn, đành phải cúi đầu: “Thần khấu tạ Thánh ân…”

Hai người trở về Diễn Khánh điện, Lâm Kinh Phác mới cởi áo khoác đưa trả lại cho cung tỳ bên cạnh Ngụy Dịch.

Than trong chậu đã được thay mới, vang vọng lách tách, trái lại còn sinh ra một tia sức sống tràn trề giữa tuyết trắng mù sương.

“Bệnh của Yến Hồng thế nào?” Lâm Kinh Phác nâng lò sưởi, cúi đầu lấy que trúc gảy tàn hương bên trong bếp lò.

Ngụy Dịch đạp rơi ủng, thân thể ấm lên càng thêm lười biếng, nằm nghiêng trên giường, cánh tay khoác hờ lên bên eo Lâm Kinh Phác, nói: “Thân thể Yến Hồng vẫn luôn gắng gượng, trước đây trẫm chưa từng nghe nói ông ta sinh bệnh nặng gì, lần này lại không xuống giường nổi, đúng là bệnh tới như núi đổ. Nghe đâu lần này ông ta bị Tiêu Thừa Diệp làm cho động bệnh khí, lửa giận công tâm, không phải mấy thang thuốc là đã có thể chữa được.”

Lâm Kinh Phác nở nụ cười nhạt: “Tiêu Thừa Diệp nhiều nhất cũng có thể động miệng động lưỡi chọc tức ông ta, bệnh này của Yến Hồng, chỉ e là can hệ tới ngươi lớn hơn một chút.”

Ngụy Dịch gác chân lên khay trà: “Vì để san bằng Tam Quận, ông ta trù tính lâu dài đến thế, còn điều động tiền tài trong quốc khố, bỏ ra không ít sức lực mới làm được ra đám Hỏa Môn Thương này cho cướp biển. Bây giờ hỏng chuyện, ông ta làm sao mà không động khí được.”

“Yến Hồng thu nạp lòng người trong triều, nhìn như kiên định không thể lay động, có điều chuẩn bị vạn sự chờ cơ hội, trước mắt chỉ còn kém nước cờ cuối cùng này, lại vẫn bị lật đổ.” Lâm Kinh Phác buông lò sưởi ra, che nắp lên, ngoái đầu nhìn Ngụy Dịch đằng sau mình.

Tham Khảo Thêm:  Chương 320: Còn sống hay không?

Đầu ngón tay Ngụy Dịch bấm lên eo y như đã vô cùng quen thuộc, giữa chân mày hơi nhíu lại: “Sáng nay ngươi đã nhắc nhở trẫm, trẫm biết rõ nên làm như thế nào.”

“Có điều ngươi do dự?” Lâm Kinh Phác cười như không cười.

Ngụy Dịch thoáng ngẩng đầu, hai người đối diện nhau, chỉ cách chưa đến nửa tấc.

Hắn thấy con mắt trong veo như nước của Lâm Kinh Phác, đôi mắt ấy sáng rõ, lại thâm sâu như nhìn thấu cả lòng người bẩn thỉu, cũng không biết phải hình dung thế nào, nghĩ đến nghĩ đi vẫn nông cạn đến mức chỉ có thể dùng một chữ “đẹp” mà khái quát lại.

Lớp da này thực sự quá dễ nhìn, khiến người ta hám sắc mà lu mờ cả lý trí.

“Đẩy Yến Hồng vào đường tuyệt, trẫm cũng không biết đường lui ở nơi đâu.” Hắn nhấc chân lên, đôi mắt chẳng chuyển mà thưởng thức sắc đẹp của y: “Dựa theo ước định lúc trước, ngươi và ta kết thành đồng minh, tới đây là kết thúc.”

Lâm Kinh Phác sinh ý cười: “Sau này ta và ngươi còn có ước định khác không?”

“Chỉ cần ngươi muốn, bây giờ trẫm và ngươi lại ước định, cũng không tính là quá trễ.” Ngụy Dịch nhìn y, nói.

Ý cười trên môi Lâm Kinh Phác mông lung, nói: “Ngụy Dịch, ta chỉ đáp ứng giúp ngươi diệt trừ Yến Hồng. Lúc trước Tam Quận nội loạn, mặc dù một án Bắc Lâm tự đã tạm thời dẹp loạn, nhưng hiềm khích giữa đảng trong và đảng ngoài vẫn chưa tiêu tan. Thêm một ngày ta chưa hồi Tam Quận, sớm muộn gì lớp da mỏng này cũng bị xé rách lần thứ hai. Xa hoa đồi trụy rất tốt, nhưng ta cũng bận tâm đến thần dân của ta.”

Trên vai y còn đang gánh trọng trách nặng nề.

“Trẫm không quản đến chết sống của đám người Tam Quận kia, có điều ngươi không sợ trẫm gi.ết chết ngươi tại Nghiệp Kinh sao?” Lời này của Ngụy Dịch chẳng hề có sát ý, đẫm dưới đáy mắt toàn là dịu dàng, muốn dùng cái cằm đầy râu tua tủa cọ lên cần cổ trắng như tuyết trước mắt.

Viền mắt Lâm Kinh Phác thoáng rũ xuống: “Trước mắt nên tận dụng thời cơ, nhổ cỏ tận gốc căn cơ của Yến Hồng. Án vũ khí còn đây, tuy rằng trong ngoài triều chính vẫn ủng hộ ông ta, nhưng tội căn này đã chôn sâu vào lòng người. Bỏ qua hôm nay, chỉ sợ năm năm, mười năm nữa cũng chưa chắc có thể tìm được một cơ hội tốt đến thế.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 87: Thật Tà Tính

“Đạo lý ấy, trẫm đều hiểu.” Ngữ khí Ngụy Dịch thấp đi mấy phần, kéo gương mặt phô trương thanh thế kia xuống, nghiễm nhiên chỉ như con cọp giấy.

“Ngươi giết ta, Tam Quận tất loạn. Tình thế hiện nay và một năm trước vốn chẳng giống nhau, Khải triều không còn thừa tướng, ngươi có thể đảm bảo được quyền to lục Bộ sẽ nhanh chóng trở lại trong lòng bàn tay ngươi sao? Cái gì ngươi cũng không đảm bảo được, nếu muốn đối kháng với thế lực tiền triều, e là càng khó. Đến lúc ấy, ngươi mới chân chính đối mặt với loạn trong giặc ngoài.”

Lâm Kinh Phác đã nói hết đạo lý cho hắn rồi, tựa như nhận ra chút dịu dàng này của hắn, ngữ khí cũng mềm nhũn mấy phần: “Ngụy Dịch, giữa ngươi và ta, ngày sau còn dài.”

Ngày sau còn dài.

Lời này giống y như đúc với lời một năm trước, chỉ là bây giờ bên trong bốn chữ này còn có thêm mấy phần mơ màng không rõ ý, khiến người ta chẳng dám mong đợi.

Khí tức càng lúc càng gần, đan xen vào nhau khó bề phân biệt được là mập mờ hay hung dữ.

Ngụy Dịch rút dịu dàng đi, hung ác quanh thân lại hiện lên. Hắn đè người xuống dưới thân, nắm chặt đôi cổ tay rồi dùng sức hôn y. Bị đè nén nhiều ngày đến thế, hắn cũng lười phải nhiều lời, trái lại cũng chẳng còn dư bao nhiêu thời gian nữa rồi.

Lâm Kinh Phác cực lực giấu d.ục vọng đến rất sâu, có điều trước mắt đã hiện ra ửng hồng xinh đẹp, mị thái quyến rũ dưới thể xác đều bị Ngụy Dịch trêu chọc mà tản ra, muốn ăn sạch sành sanh.

Trên giường quá hẹp, không dung nổi hai người. Không bao lâu sau, thảm mềm trong kim điện cũng dần dần nổi lên từng vết từng vết đậm màu.

Ngụy Dịch quá ác. Lâm Kinh Phác thân kiều thể yếu, phát hiện mình bị giày vò hơn bất kỳ lần nào trước đây, nhưng giày vò này cũng vô cùng tận tình, trong thống khổ là vui thích ngập đầu, lôi kéo y rơi vào vực thẳm.

Đây cũng là lần đầu tiên, y và Ngụy Dịch duy chỉ hướng về nhau.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.