Công Ngọc

Chương 108: Cỏ Thu



“Lòng người lại càng điên hơn.”

“Chớ nói ta, chính ngươi cũng là quỷ đói trong vạn người rồi.”

Trong đôi mắt thanh lãnh của Lâm Kinh Phác đổ đầy cỏ thu loang lổ, sắc mây, gió và mặt trời đỏ, toàn bộ gút mắc một đời Ngụy Dịch dường như đều tập trung vào người trong lòng này cả.

Hờ hững trêu chọc đến nhường này, chỉ có Ngụy Dịch hiểu. Một luồng gió lạnh chẳng biết điều trượt vào vạt áo đỏ rực của Lâm Kinh Phác, dây cột tóc cũng chập chờn bay lên, không cẩn thận che đi đôi mắt Ngụy Dịch.

Hắn dán vào phía sau lưng y, cái gì cũng không nhìn thấy, lại ôm càng chặt hơn, đầu ngón tay thành thạo điêu luyện như chỉ muốn dịu dàng in hằn từng vết tích lên da lên thịt Lâm Kinh Phác, cuối cùng đều hóa thành mồ hôi lỏng thấm đẫm từng tấc người.

Hoàng hôn thẫm đỏ chiếu rọi hai má Lâm Kinh Phác đến rối tinh rối mù, thậm chí thoáng lên một tia khổ sở. Chẳng thể nghi ngờ, y đang bị con “quỷ đói” tham lam này xâm lược.

Móng ngựa điên cuồng bệnh ho,ạn, lòng người lại càng điên hơn.

Tiếng th,ở dốc đan xen như cỏ dại trải rộng không thấy điểm dừng, thừa dịp một con ngựa khác đi xa, bọn họ tùy ý phóng túng những nghĩ suy đáng thẹn, coi đây là vinh quang, cứ thế đến nỗi dù có ngã xuống ngựa, bọn họ cũng chẳng cảm thấy đau đớn.

Lâm Kinh Phác mồ hôi đầm đìa, khe sâu d,ục vọng còn lâu mới được lập kín, miệng lưỡi nanh nọc vốn dĩ vẫn luôn là nói một đằng nghĩ một nẻo.

Ngụy Dịch chẳng thể làm gì khác ngoài nắm cằm hôn y thật sâu, cố tình nuốt tất thảy những con chữ lung tung sinh ra từ dụ,c tình ấy xuống, lại siết nhẹ sườn cằm tinh xảo, khiêu khích bên tai: “A Phác, gọi thêm một tiếng cho ta nghe đi?”

Khóe miệng hắn cười xấu xa, biết rõ Lâm Kinh Phác chẳng còn khí lực nói ra nửa chữ. Lâm Kinh Phác động thân cắn một cái lên cổ Ngụy Dịch, lúc sau lại thỏa hiệp mà dán vào lòng hắn, sợi tóc rối tung cũng quấn lên lồ,ng ngực, mồ hôi hòa vào nhau.

Ngụy Dịch vừa mới bứt ra, còn muốn hôn y, Lâm Kinh Phác đã cố hết sức quay đầu lại, dùng trán chặn đứng cuống họng hắn: “Ngựa của Trúc Sinh quay trở lại rồi.”

Ngụy Dịch không cam lòng: “Đường lối trong cánh rừng vốn không bằng phẳng, sợ là không nhanh đến vậy. Tiểu tử kia phải ngã nhào mấy lần mới có thể luyện thành một thân bản lĩnh, lại nói bốn phía bìa rừng đều có thủ vệ, nó sẽ không sao.”

Dứt lời, Ngụy Dịch lại nắm chặt cánh tay y, cúi người dùng sức hôn lên cánh môi mọng. Lúc này, Lâm Kinh Phác mới chịu đón nhận, gần như hao phí hết thảy chút sức lực cuối cùng giữa môi răng dây dưa.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Màn đêm buông xuống, nửa tia nắng tàn còn chưa tan hết. Ngụy Dịch lười đứng dậy, Lâm Kinh Phác cũng mệt bở hơi tai, hai người bèn dựa vào lẫn nhau giữa đám cỏ dại này.

“Ngươi đúng là phóng khoáng từ tận trong xương, phải đến những nơi thế này mới vừa lòng được.” Lâm Kinh Phác nhàn nhạt chọc ghẹo.

Trong mắt Ngụy Dịch không còn cảnh sắc, chỉ nhìn Lâm Kinh Phác, âm sắc cũng khàn khàn: “Từ trước đã là không thích Hoàng cung, luôn cảm thấy lạnh băng vô vị, nhưng hôm nay không giống thế, thực ra ở đâu cũng đều giống nhau.”

Lâm Kinh Phác nhìn ánh mắt Ngụy Dịch, lại có phần sa vào đến say mê bất tỉnh. Y nở nụ cười, giấu toàn bộ tâm tình hoảng hốt trong chốc lát đi.

Sắc trời đen thùi, Trúc Sinh mới chật vật cưỡi ngựa đến, còn là được mấy tên hộ vệ đưa trở về. Nó bị quăng ngã trên đường đến mấy lần, còn suýt nữa lạc đường, có điều qua lần này lá gan lại lớn hơn không ít, còn có thể cầm kiếm trên ngựa.

Lâm Kinh Phác tạm thời không cưỡi ngựa được, Ngụy Dịch bèn ngồi xe ngựa với y, cùng hồi cung.

Năm nay, ngoại trừ khoa thi được bố trí rầm rầm rộ rộ, nửa năm qua Ngụy Dịch vẫn luôn điều động các quan lại địa phương vào trong kinh nhậm chức, âm thầm phá tan vây cánh bộ hạ cũ của Yến Hồng, hoặc là điều đi xa, hoặc là tước quyền và trách nhiệm, hoặc tìm cơ hội lật lại bản án trị tội. Dù Thiệu Minh Long còn chưa đáp lại chức viện trưởng Nghị Sự viện, nhưng chuyện nghị sự ban ngành đã không thể kéo dài thêm nữa, vốn là muốn sử dụng Tây trai để tân tiến quan chức địa phương và trong kinh đi lên, lúc tuyển những người này Ngụy Dịch đã có suy tính, đương nhiên còn có không ít người do Lâm Kinh Phác tiến cử.

Chỉ mấy ngày sau, trung thư lệnh phát ra một đạo ý chỉ: Ngay từ hôm nay, Tây trai có quyền điều tra đốc thúc lục Bộ tam Ty trong triều, nha phủ nha môn các châu có việc khởi tấu, có thể tấu thẳng lên Tây trai.

Tây trai to lớn bây giờ chật ních quan chức xử lý sự vụ nha phủ nha môn các châu, khí thế ngất trời, bận rộn không thôi. Gần đây Ngụy Dịch cũng bận đến đầu váng mắt hoa, liền để Lâm Kinh Phác tọa trấn chủ sự Tây trai trước, Thương Châu là phụ, quản lý các quan chức sự vụ trong Tây trai, phụ tá triều chính.

Hôm ấy, mãi đến đêm Ngụy Dịch mới chạy tới, thẩ,m duyệt những công văn Tây trai phê duyệt và phát ra ngoài. Lâm Kinh Phác còn đang uống trà bên cạnh, các quan chức quan trọng đều đang ngồi thẳng lắng nghe Thánh ý dạy bảo.

Tham Khảo Thêm:  Chương 99: Thương tốc

“Hoàng Thượng có gì chỉ giáo?” Lâm Kinh Phác nâng cốc trà, ngồi ngay ngắn hỏi, cố ý giở trò không quen thuộc với hắn trước mặt người khác.

Ngụy Dịch cười khẽ một tiếng, bàn tay âm thầm đặt lên đùi y: “Ngươi quả là quy củ tường tận, tất chẳng thể xoi mói. Chỉ có điều…”

Lâm Kinh Phác trấn tĩnh tự tin: “Chỉ có điều là?”

“Chức viện trưởng Tây trai còn trống, ngươi là lâm thời lại đây phân ưu thay trẫm, không mang chức quan trong người, sợ là có kẻ dưới khó lòng phục tùng.” Lời của Ngụy Dịch vô cùng dịu dàng, ánh mắt lại cực kỳ sắc bén, nhìn lướt qua những người trong điện: “Ngươi không muốn thụ phong chức quan, trẫm lại chẳng muốn để ngươi chịu dù chỉ là nửa phần oan ức.”

Lâm Kinh Phác liếc mắt nhìn về phía dưới, bên tai ửng đỏ, vẫn chưa tỏ thái độ, những văn thần trong Tây trai đã vội vàng quỳ xuống: “Chúng thần không dám lỗ mãng đi quá giới hạn, ổn thỏa làm hết phận sự, hết thảy tuân theo mệnh lệnh của Lâm Nhị gia!”

Ngụy Dịch gật đầu: “Ngoài Lan Chiêu điện đã truyền đến mức ngàn hoa rơi loạn, trụy lạc chẳng ngừng, trẫm đều không quản đến. Chư vị ái khanh bước được vào Tây trai cũng là do y thưởng thức, về sau muốn làm tai mắt Đại Khải, ắt phải một lòng cùng trẫm. Người trẫm kính yêu, chư vị ái khanh phải kính trọng gấp mười lần, nếu có trái ý, miệt thị quân uy, trẫm chắc chắn sẽ chẳng tha thứ dễ dàng.”

Các thần tử Tây trai hai mặt nhìn nhau, đều vâng dạ ứng tiếng. Thanh âm Ngụy Dịch vững vàng trầm thấp, có điều tinh tế lắng nghe đều là uy thế bất dung, làm người sợ hãi.

Lâm Kinh Phác theo tiếng mà nhìn về phía Ngụy Dịch, mới hiểu lần này hắn triệu tập nghị sự giữa đêm khuya cũng chẳng phải đến thẩm tra sự vụ gì của Tây trai mà chỉ là cho y uy phong, lập uy tín.

Ngụy Dịch lại chẳng cảm thấy đây là làm điều thừa. Lâm Kinh Phác đã cắt đứt với Tam Quận, có công thống trị dịch bệnh, trên dưới triều đình Đại Khải sớm đã chẳng còn địch ý với y như trước, các thần tử không dám bất kính với Lâm Kinh Phác; nhưng để nhóm người này nghe theo lời Lâm Kinh Phác làm việc vẫn chưa chắc đã là chuyện dễ.

Dứt lời, Ngụy Dịch cho bọn họ đều lui trước. Không ngờ Biện Mậu Đức lại lảo đảo chạy vội vào trong điện, sắc mặt hoang mang: “Hoàng Thượng, Lâm Nhị gia, vi thần có việc muốn tấu!”

Biện Mậu Đức nguyên là chủ bộ Lan Chiêu điện, hiện nay cũng là phó chủ sứ Tây trai, rút ra một phong mật báo đệ trình lên trước: “Gần đây Nam Ân có động tĩnh không nhỏ, nhiều lần đi quá giới hạn quấy nhiễu phủ binh và thôn binh Lâm Châu, Duẫn Châu. Trước đây vài ngày, doanh trại của bọn họ còn thu nhận một dũng tướng tên Vạn Phấn, nghe đâu người này dũng mãnh dị thường, chẳng những có năng lực lấy một địch ngàn mà còn có thể lấy sức một người đánh lại được cả Hỏa Môn Thương, được khen là Võ Thần tái thế hạ phàm đến trợ giúp Ân triều phục hưng, thảo phạt Đại Khải, bởi vậy khí phách của bách tính phía Nam tăng vọt… Tạo thế như vậy, chỉ e vừa qua đông, bọn họ bổ sung đầy đủ lương thảo thì sẽ hạ chiến thư!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 164

Sắc mặt Lâm Kinh Phác âm u, vừa nghe tới mấy chữ Hỏa Môn Thương, lòng bàn tay đã nguội lạnh, khóe mắt sinh ra một tia oán giận.

Ngũ Tu Hiền mới là dũng tướng trăm năm qua của Đại Ân, vì cứu y mà chết dưới ngòi Hỏa Môn Thương oanh tạc, bây giờ chính Nam Ân ấy lại muốn đạp lên hào quang của ông khi còn sống, dùng để tạo uy danh cho tên Vạn Phấn kia, cổ vũ lòng người.

“Sớm đã biết chẳng thể tránh khỏi trận chiến này, cũng không ngờ bọn họ còn gấp hơn so với trẫm.” Ngụy Dịch cười lạnh.

Đại Khải và Nam Ân vẫn luôn thông qua thư mật báo mà biết được quân tình của nhau, có điều suốt tám năm qua, bọn họ chưa bao giờ giao phong chính điện. Tân Đế vừa trở về vị trí cũ, Tam Quận không còn muốn kéo dài hơi tàn mấy năm mà muốn tùy tiện xuất kích, đây cũng là điều Ngụy Dịch vạn lần chẳng nghĩ đến.

Lâm Kinh Phác nói: “Nguyên nhân chính là bởi Nam Ân không kéo dài được quá lâu, vừa dùng tiền vừa xuất lực nuôi binh mã, nhất định phải nhanh chóng phát huy được tác dụng, tốc chiến tốc thắng.”

Ngụy Dịch xì khẽ: “Bọn họ chủ động tìm chết, trẫm cầu còn không được.”

Lâm Kinh Phác lắc lắc đầu: “Thiệu Minh Long một lòng cáo lão về quê, vô tâm khởi chiến, Thiên Sách quân và Tranh quân tạm thời không có khả năng xuất chinh, đại thống soái chẳng còn, khó tránh khỏi quân tâm tản mạn. Đã như thế, cường quân và binh yếu cũng không nói được ai sẽ chắc thắng. Nam Ân biết Binh Bộ của ngươi bị uy hiếp, cũng là muốn thừa vắng mà vào.”

“Hơn nữa quý này, thủy triều sông Ly vẫn lưu chuyển từ Đông Nam theo hướng Tây Bắc, khí trời lạnh lẽo, qua mấy cửa ải sẽ dừng thủy triều, gây bất lợi cho Tam Quận hành quân về hướng Bắc.” Lâm Kinh Phác ngừng lại một chút: “Phong chiến thư này, chỉ sợ chẳng cần đợi đến bắt đầu mùa đông.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.