Giản Hề đâu chỉ thích, cả người còn kinh sợ. Cả phòng ngủ toàn là tiền, nhìn xa nhìn gần tất cả đều là tiền.
Tưởng Lâm Dữ muốn mua cô sao?
Trong một khoảnh khắc Giản Hề muốn ấn khuôn mặt đẹp trai của Tưởng Lâm Dữ vào đống tiền, để cho hắn ngạt thở đến chết. Giản Hề chôn hắn thuận tiện đổi số tiền này thành minh tệ đốt cho hắn.
“Kinh hỉ không?” Tưởng Lâm Dữ hôn lướt qua môi Giản Hề, mắt đen như có ý cười, khóe môi giơ lên, “Nơi này có hơn 200 triệu, vốn dĩ tôi muốn lấy 300 triệu tới, thời gian quá ngắn, ngân hàng lấy không ra.”
Giản Hề lại muốn cho hắn biết thế nào là kinh hỉ, tìm một xe tải mang tiền đi, để cho hắn lật xe.
Tưởng Lâm Dữ có thể trực tiếp làm ngựa ngã chết được, trong chốc lát khẳng định ngân hàng muốn gọi điện thoại cho cô, điên cuồng khủng bố di động của cô. Tưởng Lâm Dữ người này tùy hứng lại cuồng vọng, không bận tâm bất luận kẻ nào, hắn chưa từng đứng ở góc độ người khác để suy xét vấn đề, hắn chính là người như vậy
“Nhiều tiền như vậy, để làm gì?” Tài khoản Tưởng Lâm Dữ có nhiều tiền mặt như vậy để lưu động sao? Hắn muốn làm đại hội triển lãm nhân dân tệ sao? “Ngân hàng nào? Có mấy ngân hàng? Tôi hiện tại cùng anh liên hệ, để người tới mang tiền đi ——”
“Thư kí Giản, không cần suy xét những vấn đề đó.” Tưởng Lâm Dữ đem mặt Giản Hề nhìn chính diện, áp lên cái trán của cô, “Em thích tiền nhiều như vậy sao? Em thích tiền mặt sao?”
Giản Hề giãy dụa, mảnh mắt kính của Tưởng Lâm Dữ dán lên mắt cô rất khó chịu, cô đưa tay xoa nhẹ hai mắt.
Giản Hề giãn khoảng cách với Tưởng Lâm Dữ, từ mắt kính của hắn thấy được chính mình, cô ngồi ở trên một đống tiền. Tưởng Lâm Dữ có thể cho cô tiền, cho cô đồ vật, cho cô những gì mà cô muốn.
Duy nhất chỉ không có tình yêu.
“Giống như cảnh tin tức pháp luật.” Giản Hề nhếch môi dưới, nói một câu không buồn cười lại thành trò cười. Giống như cảnh phim pháp luật, phân cảnh cuối cùng Giản Hề cuối cùng có được tôn nghiêm.
“Em không có tế bào lãng mạn.” Tưởng Lâm Dữ nghiêng đầu tới gần hôn lên môi Giản Hề, gọng mắt kính lạnh lẽo, đụng tới trên da Giản Hề, cảm xúc lạnh lẽo. Trên người hắn có mùi hương của An Tức Hương, giọng nói tức cười, “Bất quá, tôi đúng là muốn gây án, đối với em.”
Giản Hề dịch ra phía sau một chút, giãn ra khoảng cách, gây án? Tưởng Lâm Dữ sẽ không muốn làm chết cô? Cái này trường hợp rất giống viếng mồ mả.
Hiện tại chết, trực tiếp mang đi chôn, trực tiếp đi viếng mồ mả.
Giản Hề nhìn chăm chú vào hắn, hạ mắt xuống.
“ Rất thích tiền thật sao? Số tiền này đủ không?’’
Giản Hề: “……”
“Tưởng tổng, anh mang tôi tới chính là vì thưởng thức tiền?”
“Cũng không phải, chủ yếu là muốn dùng tiền chôn em.” Tưởng Lâm Dữ đẩy mắt kính trên sống mũi, kính mắt khúc xạ ánh sáng, nhàn nhạt nói, “Làm em bình tĩnh.”
Trong nháy mắt, máu Giản Hề xông thẳng lên đại não.
Cảm ơn ngài, ngài nghỉ ngơi đi.
Lão gia ngài yêu thích mọi thứ đủ phóng khoáng thoát tục.
Giản Hề lao lực nâng lên cánh tay bị thương, tìm cảm giác tồn tại, “Tưởng tổng, tôi bị thương.”
“Tôi biết em bị thương, cho nên tôi không có làm, chỉ là suy nghĩ lại. Nghe nói thư kí Giản thích tiền mặt, thích lấy tiền đặt tới trước mặt để có cảm nhận?” Tưởng Lâm Dữ đứng dậy, một tay bỏ trong túi quần, từ trên cao nhìn xuống nhìn kỹ Giản Hề. “ Hảo hảo cảm nhận số tiền này, đừng có lại vì mấy trăm vạn liền bán mạng, mạng của em đáng giá vô cùng. Giản thư kí, em biết thân thể của em giá bao nhiêu không?’’
Giản Hề đã hiểu được sao lại thế này, Tưởng Lâm Dữ đã biết cô cùng cảnh sát nói những lời đó. Không ngoài ý muốn, người Tưởng Lâm Dữ ủy thác chính là luật sư Lý Hâm.
Mấy người nhân chứng khả năng hắn đều đã gặp, xâu chuỗi khẩu cung sẽ biết.
Tưởng Lâm Dữ đang thẩm vấn cô.
Giản Hề vốn dĩ là người không có gốc gác, từ nước bùn vùng vẫy ra, liều mạng hấp thu dinh dưỡng mới sống sót, mọc ra thành đóa hoa xinh đẹp, người khác chỉ có thấy cô xinh đẹp, chỉ có cô biết chính mình căn bản còn chôn thật sâu trong bùn.
Cô cũng không phải người lương thiện gì.
Tâm cô trước kia không quá hắc ám, trải qua một đoạn thời gian bên Tưởng Lâm Dữ. Khi đó, Tưởng Lâm Dữ là ảo tưởng thuần khiết nhất trong lòng cô.
Sau lại biết được Tưởng Lâm Dữ không cho cô được tình yêu, cũng hoàn toàn không có được.
Giản Hề có đôi khi sẽ tưởng tượng, nếu lúc trước không trên giường Tưởng Lâm Dữ thì sẽ như thế nào? Tưởng Lâm Dữ đối đãi với cấp dưới và bằng hữu đều không tồi, hắn là người cực kỳ bênh vực người mình, Giản Hề là thuộc hạ của hắn sẽ sống thực an toàn.
Cả đời không cần hy vọng xa vời, không cần ảo tưởng, thận trọng làm việc. Có lẽ tương lai cô sẽ tìm người bạn trai không có tiền đến vậy, bình bình đạm đạm như vậy qua cả đời.
Nhưng cô lại ở trên giường của Tưởng Lâm Dữ, cô tham luyến ôm điểm ấm áp này, đôi khi Tưởng Lâm Dữ cùng cô thân mật khăng khít. Nhưng Tưởng Lâm Dữ chỉ ngắn ngủi thuộc về cô, khi rời đi, trong lòng Giản Hề sẽ rất đau.
Cô rất rõ ràng Tưởng Lâm Dữ sẽ không cưới cô, khoảng cách giữa bọn họ cách quá nhiều tầng lớp, cô với không tới Tưởng Lâm Dữ.
“ Bản chất tôi là một người nghèo, tôi không có giá trị bản thân. Tiền để ở trong tài khoản không có cảm giác chân thật, chỉ là một con số, nói ra, nhìn thấy thành quả lao động của chính mình lao động ở trước mặt, thỏa mãn chính mình.” Giản Hề cũng giống động vật máu lạnh, quan sát Tưởng Lâm Dữ, cẩn thận trả lời vấn đề.
Tưởng Lâm Dữ đột nhiên giơ tay chụp lấy phần gáy của Giản Hề, hôn mãnh liệt mang theo hỏa khí, đem toàn bộ lời nói Giản Hề đè ép trở về.
Tưởng Lâm Dữ hôn quá mãnh liệt, tựa như muốn mạng của cô. Dưỡng khí trong thân thể Giản Hề bị rút cạn, bị ép ngửa đầu tiếp thu nụ hôn của Tưởng Lâm Dữ. Tưởng Lâm Dữ điên rồi sao? Muốn hôn chết cô?
Khi buông ra, Giản Hề dồn dập thở dốc, “Tưởng tổng, tôi bị thương.”
“Có đồng dạng bị dao đâm không?” Tưởng Lâm Dữ tránh cánh tay phải bị thương của Giản Hề, chân mở rộng đứng trước mặt cô, hầu kết lăn lộn tiếng nói khàn khàn, “Con dao kia có bao nhiêu sắc bén em biết không? Hắn giết em thì làm sao bây giờ? Em biết hắn sẽ cầm dao đâm em, em đem mình để trên lưỡi dao. Tôi chỉ cần tới muộn một chút, em sẽ như thế nào? Để hắn đâm em một dao? Mang mạng của mình đi cược? 300 vạn so với mạng quan trọng hơn sao, ở kia là ba trăm triệu?”
“Giản Hề.” Tưởng Lâm Dữ tiếng nói khàn khàn, con ngươi thuần túy mắt đen sâu không thấy đáy, hắn vung tay lên, “ Tiền toàn bộ nơi này đều là của em, mặt khác tôi sẽ chuyển khoản cho em một trăm triệu. Ba trăm triệu, có thể mua đời này của em đừng lại bị thương? Không đủ tôi có thể lại thêm.”
Giản Hề ngẩn ngơ, nhìn mắt đen sâu lắng của Tưởng Lâm Dữ.
Hắn nói, đời này đừng lại bị thương.
“Ngày hôm qua là ngoài ý muốn.” Giản Hề nhấp môi dưới, giọng nói nghẹn khó chịu, nói, “Cảm ơn Tưởng tổng, tôi không cần tiền mặt nhiều như vậy. Tôi về sau sẽ bảo vệ tốt chính mình, cố gắng sống thật tốt.”
“Ngoài ý muốn?” Tưởng Lâm Dữ hôn lên tai Giản Hề, nghiến răng nghiến lợi nói, “Em lại nói với tôi một câu ngoài ý muốn.”
Giản Hề cảnh giác lên, Tưởng Lâm Dữ rốt cuộc muốn làm cái gì?
“Em nói cái gì?”
Hầu kết Tưởng Lâm Dữ hoạt động, hắn nhìn Giản Hề đề phòng, mạnh mẽ áp xuống cảm giác chiếm hữu, dời đi đề tài, “Vì cái gì không nói cho tôi? Em có thể nói cho tôi, tôi sẽ giúp em, em hoàn toàn có thể tín nhiệm tôi.”
Giản Hề trầm mặc, lẳng lặng nhìn hắn.
Tưởng Lâm Dữ đứng tại chỗ bước đi hai bước, đột nhiên quay lại cúi người, tay chống bên cạnh người Giản Hề, “Em không tin tôi? Giản Hề, em không tin tôi có thể bảo vệ em?”
“Muốn tôi nói với anh như thế nào?” Giản Hề hơi chớp mắt, đôi mắt to xinh đẹp lóe ra ánh sáng ướt át, nhếch môi muốn cười nhưng cười không nổi, “Nói tôi sống ở bên trong đầm lầy sao? Tôi nói không nên lời, tôi có tôn nghiêm của mình.”
Đây là những suy nghĩ trước đây của Giản Hề, tâm tư thật sự của cô không thể nói cho Tưởng Lâm Dữ biết. Cô không muốn để cho Tưởng Lâm Dữ lại hỏi đến cùng, chỉ có thể nói thảm thương.
“27 năm, sống trong nỗi sợ hãi vô biên. Trốn trốn tránh tránh, mỗi ngày đều lo lắng bọn họ tìm tới cửa, đánh tôi nhục mạ tôi tìm tôi đòi tiền. Cuộc sống của tôi vĩnh viễn không thể yên bình, tôi thoát không được.”
Tưởng Lâm Dữ chỉ biết cha mẹ Giản Hề trọng nam khinh nữ, đối với cô không tốt, không biết lại tàn nhẫn thủ đoạn như vậy với Giản Hề. Hắn giơ tay mở nút cổ áo sơ mi, có chút thở không nổi.
Lửa giận vô thanh vô tức dần dần chìm xuống dưới. Chỗ sâu trong trái tim loáng thoáng đau, đau lòng cho Giản Hề.
Giản Hề cho tới bây giờ cũng không nói với hắn, không có hướng hắn xin giúp đỡ. Hắn cũng không hỏi, hắn cho là thư kí Giản làm việc hơn người, việc gì cũng có thể giải quyết.
“Tưởng tổng, anh không biết cái kia có bao nhiêu khuất nhục.” Giản Hề rốt cuộc bật cười, chẳng qua cười mang theo nước mắt, mắt đột nhiên đỏ, “Tôi lén gạt đi bối cảnh gia đình, tôi không muốn nói cho anh. Tôi chỉ còn sót lại duy nhất là thể diện, tôi không muốn để cho người khác khinh thường.”
Tưởng Lâm Dữ đi đến trước mặt Giản Hề, tay để lên trên mặt Giản Hề, ngón cái nhẹ nhàng lau đi nước mắt rơi trên mặt cô.
Giản Hề rất hiếm khi khóc ở trước mặt hắn, Giản Hề vẫn luôn rất kiên cường, cô luôn luôn híp mắt cười ôn nhu, rất đẹp mắt.
Không phải muốn chia tay.
“Tôi đã biết.”
“Tưởng tổng, vụ án này nhất định sẽ đưa ra ngoài ánh sáng, tôi không muốn ở lại công ty.” Giản Hề hít sâu một hơi, hít một hơi mùi tiền nồng đậm, cô lại đem cơn giận này phun ra ngoài, “Cho nên tôi muốn được điều chuyển khỏi tổng công ty, tôi muốn bảo trì thể diện cuối cùng của tôi. Nếu Tưởng tổng khó xử, tôi cũng có thể ——”
“Không cần điều chuyển.” Tưởng Lâm Dữ nhíu mày nhanh chóng buông ra “ Vụ án này tôi sẽ không để cho người công ty biết, em —— cha mẹ Giản Long Phi, tôi cũng sẽ xử lý, bọn họ sẽ không đến trước mặt em.”
Những ngón tay thon dài của Tưởng Lâm Dữ áp lên gương mặt Giản Hề, vuốt ve thật nhẹ, sợi dây xích của hắn kéo mắt kính xuống, mắt đào hoa sâu không thấy đáy, “Giản Hề, ai dám chạm vào em, ai dám vũ nhục em, tôi nhất định sẽ đùa chết hắn.”
“Mặc kệ em đã làm cái gì, em làm như thế nào, tôi tin tưởng em có lý do. Tôi đã nói, con người của tôi bênh vực người mình không có điểm mấu chốt. Tôi đối với em chỉ có một yêu cầu, về sau không cần bị thương.” Tưởng Lâm Dữ tạm dừng một lát, nói, “ Trước kia tôi không biết em đã trải qua những gì, ngược dòng tìm hiểu cũng không được, hiện tại tôi đã biết, tôi sẽ quản đến cùng. Tôi để ý, em có thể vĩnh viển không đau.”
“Suy nghĩ thật kỹ, em cần chính là cái gì, trong cuộc đời em quan trọng nhất chính là cái gì. Không cần vĩnh viễn sống trong bóng tối, đi lên phía trước, nhìn về phía trước, phong cảnh trước mặt có lẽ tốt hơn.”
Giống như hắn, đã cảm thấy chính mình rất tốt.
Người đẹp trai sống tốt không dính người, đối với Giản Hề cũng không có yêu cầu gì. Giản Hề bước lên phía trước hai bước, sẽ nhìn thấy phong cảnh mỹ lệ của hắn.
Di động Tưởng Lâm Dữ vang lên, hắn cầm lên nhìn thấy người gọi đã được kết nối, liền mang điện thoại cất lại.
“Tôi đi ra ngoài một chút.” Tưởng Lâm Dữ bước đôi chân thon dài thẳng tắp đi ra bên ngoài.
Giản Hề nhìn cả một nhà tiền, nhìn gian phòng này, trong lòng sinh ra mê mang ngắn ngủi. Vừa nhắm mắt, cái gì cũng không cần lo, hồ đồ một chút.
Nhưng cô hãm sâu vào đầm lầy, thì sẽ không còn có cơ hội sống.
Cô đã 27 tuổi, không thể đợi lâu được.
Đi về phía trước, phong cảnh phía trước có lẽ càng tốt. Rời khỏi Tưởng Lâm Dữ, chính là đi về phía trước.
Cửa phòng bị đẩy ra, cái rương thứ nhất đưa vào lúc này Giản Hề đang còn ngẩn ngơ. Giống như là nhân viên dọn đồ, tiền bày biện như thế này, cứ để như vậy cho người ta đi vào?
Giản Hề choáng váng.
“Nơi này đóng phim sao? Đạo cụ tiền nhiều như vậy.” Nhân viên nhìn thoáng qua hướng Giản Hề gật đầu, xoay người đi ra ngoài, cùng bạn đồng hành tiếp tục thảo luận, “Đoàn phim sao? Cô nương kia rất giống diễn viên, xinh đẹp như vậy, mau tìm xem thử là minh tinh nào.”
Tâm tình Giản Hề trong nháy mắt rút lui, hơi nóng trên mặt cũng tan, nhanh chóng bình tĩnh lại.
Con chó so với Tưởng Lâm Dữ còn tốt hơn, suốt ngày làm chuyện không giống người.
Tưởng Lâm Dữ có thể tùy ý làm bậy, nhưng cô không thể, cô là thư kí của Tưởng Lâm Dữ. Cô chính là vai phụ khổ cực nhất trong bản điện ảnh, thư kí tổng tài.
“Hoắc! Đạo cụ tiền nhiều như vậy!” Lại một rương hành lý đưa đến phòng, nhân viên nhìn thấy cả một phòng tiền, sờ soạng cảm thán, “Làm rất thật, cùng tiền thật giống nhau như đúc.”
“Những cái khác để ngoài hành lang là được, không cần mang vào phòng ngủ.” Mặc kệ trong rương là cái gì, hôm nay ai cũng không thể vào phòng ngủ chính, Giản Hề cũng không cố tình làm ra vẻ, cô đứng dậy từ phía sau cửa tìm được chìa khóa khóa lại cửa phòng ngủ chính, còn có không ít rương được đưa lên lầu.
Những rương này là cái gì?
Giản Hề tìm được Tưởng Lâm Dữ ở hành lang, hắn dựa vào lan can hành lang chỉ huy những người chuyển cái rương lên trên, trường thân ngọc lập nếu bỏ qua tính cách của hắn, Tưởng Lâm Dữ thật sự là một người hoàn mỹ.
“Tưởng tổng, đây là chuyện gì?” Giản Hề hạ giọng, xem những người đó lui tới, nói, “Tiền trong phòng anh, không cần xử lý sao?”
“Cho em, tùy em xử lý.” Tưởng Lâm Dữ nói, “Đây là hành lý của em, toàn bộ đều được chuyển qua đây.”
Giản Hề: “……”
Tại sao cô chuyển nhà mà cô lại không biết?
Một rương cuối cùng chồng chất trên hành lang, tài xế đưa người của công ty vận chuyển rời đi, Tưởng Lâm Dữ còn dựa trên lan can. Ngón tay hắn ở trên màn hình di động nhanh chóng gửi tin nhắn, mắt đen nhìn về phía Giản Hề, “Chuyện lúc trước không cần phải suy nghĩ, không có ý nghĩa, hiện tại một lần nữa bắt đầu.”
“Tôi không muốn sống chung với anh.” Giản Hề nói ra.
Tưởng Lâm Dữ buông tay, đứng thẳng bước lên cấp bậc cuối cùng của bậc thang đến trước mặt Giản Hề, “Tôi muốn.”
Thanh âm Giản Hề nghẹn ở trong cổ họng, có rất nhiều lời muốn nói, lại nói không thành lời.
“Tôi sẽ không lại để em sống ở bên ngoài nữa, Giản Hề, tôi muốn cùng em sống chung.”
“Em ở chỗ này dưỡng thương, tôi để em nghỉ ngơi một tuần. Chuyên gia dinh dưỡng giữa trưa sẽ đến, phụ trách chế độ ăn uống. Tiền tự em xử lý, đó là cho em, hoàn toàn thuộc về em.” Điện thoại Tưởng Lâm Dữ lại vang, hắn nhấn tắt, đưa tay lên tóc Giản Hề xoa nhẹ, “Tôi chuyển dịch hội nghị hội đồng quản trị sang buổi chiều, hiện tại tôi muốn đi công ty, chuẩn bị hội nghị buổi chiều, có việc gọi điện thoại cho tôi.”
Tưởng Lâm Dữ một đêm không ngủ, vẫn luôn suy nghĩ làm như thế nào để trừng phạt Giản Hề, Giản Hề làm cái gì không quan trọng, lại dám dùng chính mình làm mồi quá lớn mật. Cô sẽ chết, hắn muốn cho Giản Hề một giáo huấn, nhưng cũng không thể quá mức. Hắn thậm chí còn không thể phát giận, ý đồ rời đi của Giản Hề thực rõ ràng.
Ngày hôm qua Giản Hề một thân máu ngồi dưới đất, hắn phảng phất về lại thời điểm cha mẹ qua đời, không còn gì cả, thế giới trống rỗng.
Hắn không dám nghĩ vĩnh viễn mất đi Giản Hề là cái dạng cảm xúc gì, hắn và Giản Hề ở bên nhau đã quá lâu.
5 năm trước, hắn ở bãi đỗ xe của tập đoàn Thượng Dữ bị người cố tình va chạm phát sinh tai nạn xe cộ, máu chảy trên đầu rồi tới trên đôi mắt, mắt kính rớt trên mặt đất, Tưởng Lâm Dữ híp mắt ngẩng đầu nhìn thấy cô gái liều mạng đâp cửa sổ. Cô thật xinh đẹp, giống như một thiên sứ. Cô nôn nóng gọi cái gì đó, lỗ tai Tưởng Lâm Dữ ù ù nghe không rõ ràng lắm, nhìn thấy môi cô mấp máy.
Giản Hề nói chính là chạy mau, là Giản Hề cứu hắn.
Cha mẹ hắn đi rồi, hắn thành cô nhi. Tất cả mọi người đều muốn hắn chết, người muốn hắn sống không nhiều lắm.
Lúc đó hắn nghĩ, mặc kệ cô là ai, cô có mục đích gì, người này hắn muốn lưu giữ tại bên người, liền giữ lại 5 năm.
Giản Hề vừa mới nói phải đi, Tưởng Lâm Dữ không muốn đối mặt chính diện vấn đề này, hắn không muốn thả Giản Hề đi.
Tưởng Lâm Dữ một câu hắn muốn, hành lý Giản Hề đã nhanh chóng dọn lại đây, tất cả đều được đóng gói trong rương để đầy đất.
Giản Hề nhíu mày sâu một lúc lâu, Tưởng Lâm Dữ nhận điện thoại, nhanh chân ra cửa. Sau đó xe của hắn lái ra khỏi gara, ra ngoài biệt thự, đem cục diện rối rắm ném cho Giản Hề.
Giản Hề dùng tay soa lên huyệt Thái Dương, đau đầu. Hành lý của cô cứ như vậy bị dọn lại đây, không hề chuẩn bị. Giản Hề cầm dao rọc thùng giấy kiểm tra hành lý của mình, 300 vạn không biết tung tích, nhưng di động máy tính đều có.
Cô từ cái rương lấy ra điện thoại di động của mình, di động tự tắt máy sau khi hết pin. Nói dì giúp việc trước đừng động những đồ vật này, Giản Hề tìm được cục sạc di động, cầm đi sạc pin cho di động, nhìn hành lý đầy đất, biệt thự yên tĩnh.
Đến cuối cùng Tưởng Lâm Dữ muốn làm cái gì?
Giản Hề cầm di động bật nguồn nhìn thấy hơn hai trăm cuộc gọi nhỡ, cha mẹ sắp điên rồi! Cô đem nhi tử bảo bối của bọn họ vào ngục giam, nhất định nóng lòng muốn đến giết cô.
Giản Hề cười lạnh đem mấy dãy số thuộc sở hữu Chu Thành kéo vào danh sách đen, di động lại lần nữa vang lên, người gọi là Lâm Hạo Dương.
Giản Hề ngồi vào sô pha điều chỉnh cảm xúc, nghe điện thoại, “Lâm tổng?”
“Giản Hề, tôi muốn nói với em một sự kiện, khả năng có chút đường đột, nhưng tuyệt đối không ác ý.”
Dạo này Lâm Hạo Dương cứ quái quái, lời này càng quái hơn, Giản Hề như có điều suy nghĩ, “Anh nói.”
“Trước đó tôi có nhìn thấy vết sẹo trên tay em, cùng vết sẹo em gái tôi giống nhau như đúc. Tuổi các em cũng xấp xỉ, tôi hoài nghi em có thể là em gái tôi đi lạc.”
Giản Hề: “……”
Trí tưởng tượng của Lâm Hạo Dương có phải quá phong phú hay không? Sự việc không hợp lẽ thường tình, hắn cũng có thể tưởng tượng được?
“Lâm tổng, anh việc này ——”
“Trước hết em cứ nghe tôi nói xong, hiện tại tôi đang ở Chu Thành quê của em.” Lâm Hạo Dương nói, “Giản Hề, em là năm 1995 bị bán tới Chu Thành, em không phải người ở Chu Thành.”
Tác giả có lời muốn nói: Tưởng Lâm Dữ: Ta còn có thể cứu giúp!
Trước một trăm đưa bao lì xì, cảm tạ duy trì.
Cảm tạ đại gia duy trì, moah moah ~
Người edit: Dịch chương này muốn thổ huyết (@ @). Đọc truyện tại webtruyen.com