Ầm!!!
Thần đàn chém xuống một kích vô thượng xẻ một tòa thần phong, bên trong lộ ra một tòa xa xưa.
Thấy cổ điện, bàn tay to vươn ra khỏi thần đàn muốn bắt lấy cổ điện:
– Cổ hoang điện! Thật sự có ở đây!
Thần đàn không chỉ là tiên đế bảo khí, một tiên đế chân khí, lại do lão
bất tử tự mình điều khiển. Nhát chém vô thượng bay khỏi thần đàn xé rách một khe núi Thiên Đạo Viện.
Trong khe núi, một con cọp to trăm trượng nhảy ra, là mãnh thú bảo vệ báu vật Thiên Đạo Viện.
– Grao!
Cự hổ nhảy ra, gào rú xông hướng thần đàn. Nhưng tiên đế bảo khí thần đàn chém xuống, cự hổ rú lên, bị giết tại chỗ.
Khe núi nứt ra xuất hiện bảo khoáng, thần quang hừng hực. Đây là một thần thiết khoáng mạch, cực kỳ quý giá, thậm chí vô giá.
Thần đàn ra lệnh:
– Vân tiên thiết, lấy hết!
Bóng đen từ trên trời giáng xuống, thu bảo khoáng, cướp các vật.
Ầm!!!
Một tiên đế chân khí thần đàn chém xuống một con sông lớn, giao long vọt lên nhưng vẫn bị giết. Sông lớn bị xẻ ra, bên trong là thánh bia cổ
xưa.
Cùng với tiếng ra lệnh, các bóng đen lao vào Thiên Đạo Viện giành giật báu vật.
– Liều mạng với các ngươi!
Trưởng lão hộ pháp Thiên Đạo Viện kiên quyết giữ tông thổ tổ địa, nhưng
vẫn không ngăn được. Trên thần đàn không biết có mấy lão bất tử cầm tiên đế bảo khí, tiên đế chân khí. Giờ này phút này, Thiên Đạo Viện không
ngăn được kẻ thù sát phạt.
Thiên Đạo Viện liên tục lùi lại, rút sâu vào bên trong. Kẻ thù có thần
đàn mở đường thẳng tiến, vô số người áo đen cướp bóc báu vật.
Khi chư lão Thiên Đạo Viện liên tục thụt lùi, sâu bên trong Thiên Đạo Viện vang lên tiếng gầm:
– Đừng khinh người quá đáng!
Một lão nhân đạp gió bay lên, quanh thân có tia điện lấp lóe, tiếng sấm ầm ầm, tia chớp đan xen nhau như lôi thần.
Tu sĩ đứng bên ngoài có lòng muốn giúp Thiên Đạo Viện mà bất lực khi thấy lão nhân thì mừng rỡ.
– Lôi lão tổ!
Tu sĩ lẩm bẩm:
– Lôi lão tổ và Lăng Không tiên đế cùng thời đại, không chừng Thiên Đạo Viện được cứu!
– Giết!
Lôi lão tổ xuất hiện mở ra một mảnh lôi vực, thiên lôi vô tận giáng xuống hướng về thần đàn.
– Lôi lão đầu, ngươi chưa được!
Thần đàn phát ra ba đế uy vô địch. Không ai biết ba tiên đế bảo khí này
có lai lịch gì, không ai biết cụ thể do mấy vị lão bất tử khống chế ba
tiên đế bảo khí vô địch.
Ầm!!!
Ba uy lực vô địch đánh nát lôi vực, Lôi lão tổ hộc máu bị đánh ngược về chỗ sâu nhất Thiên Đạo Viện.
Thần đàn phát ra thanh âm hung ác bá đạo:
– Mảnh thiên địa này nên đổi chủ nhân, Thiên Đạo Viện các ngươi bá chiếm thiên địa này quá lâu rồi. Thiên địa tổ mạch này không còn thuộc về
Thiên Đạo Viện các ngươi!
Không biết đây là ai, thần đàn che lấp hết thảy thiên cơ.
Thần đàn với tư thế đạp phá tất cả càn quét Thiên Đạo Viện.
Một số tu sĩ từng xuất thân từ Thiên Đạo Viện mặt trắng bệch:
– Thiên Đạo Viện tiêu rồi.
Bên ngoài Thiên Đạo Viện, các cặp mắt hấp háy, mỗi người có ý tưởng khác nhau. Trước đó học sinh năm đại viên rút ra Thiên Đạo Viện gần hết, bọn họ mắt chớp lóe, có tức giận, có đăm chiêu, có ý tưởng khác.
Khi Thiên Đạo Viện tách ra, dù học sinh Đại Thế viện từng ở lại học viện cũng vội vã rút khỏi, chỉ mình Lý Thất Dạ là còn ở trong đó. Lý Thất Dạ ra lệnh, đám người Trì Tiểu Điệp rời khỏi, tu sĩ và Tiểu Nê Thu vẫn ở
bên hắn.
Thật ra Lý Thất Dạ có muốn rời khỏi Thiên Đạo Viện thì kẻ thù cũng không tha cho hắn. Khi thần đàn thả xuống hàng loạt cái bóng đen, người áo
đen khiến người nhìn không thấu vây giết Lý Thất Dạ.
– Giết!!!
Lý Thất Dạ, tu sĩ, Tiểu Nê Thu nghênh hướng người áo đen. Hai tay Lý
Thất Dạ cầm hai tiên đế bảo khí, hắn như thần ma bùng nổ. Tiên đế bảo
khí quét qua, gió tanh mưa máu nổi lên.
Tiểu Nê Thu gào thét:
– Bà nội nó, giết sướng quá!
Pháo đất mở ra, trên người Tiểu Nê Thu có linh vực không luân, nhờ linh
vực tăng uy lực pháo đất mạnh mẽ hơn. Pháo đất bắn ra, một đống người áo đen biến mất.
Tư Không Thâu Thiên cũng lợi hại, các con rối gỗ bùng nổ xung phong vào đám người, không chút sợ hãi.
Trong khi đám người Lý Thất Dạ, Tư Không Thâu Thiên, Tiểu Nê Thu đại
khai sát giới thì thần đàn bắn ra nhát chém tiên đế vô địch, nhát chém
xuyên suốt tuyên cổ, đồ diệt tất cả, không ai ngăn được.
– Tiểu bối đừng vội cuồng!
Ầm!!!
Vang tiếng nổ điếc tai, Lý Thất Dạ dùng hai tiên đế bảo khí đỡ nhưng vẫn văng ra ngoài, phun búng máu.
Lý Thất Dạ con ngươi co rút nhìn chằm chằm vào thần đàn, gằn từng chữ:
– Tiên đế chân khí!
Thần đàn phát ra thanh âm:
– Tiểu bối, giao đế khí, tất cả tuyệt học, bao gồm tiên thể thuật đây, sẽ tha cho ngươi một mạng!
– Đi!
Lý Thất Dạ triệu tứ chiến đồng xa, chở Tiểu Nê Thu, Tư Không Thâu Thiên xoay người chạy.
Thanh âm trên thần đàn khiến người rét run:
– Chân trời góc biển không có chỗ cho ngươi trốn!
Tiên đế chân khí bay tới, đế uy vô địch.
Lý Thất Dạ rống to:
– Mở!
Hai tiên đế bảo khí che trước mặt Lý Thất Dạ định ngăn tiên đế chân khí lại, nhưng hắn vẫn hộc máu.
Học sinh Đại Thế viện đã rút khỏi Đại Thế viện thấy vậy hét to một tiếng:
– Lý sư huynh!
Có học sinh định lao lên giúp đỡ nhưng Thiên Đạo Viện đã bị thần đàn khóa lại, người ngoài không xông vào được.
Thanh âm trên thần đàn vang vọng khắp Thiên Đạo Viện:
– Tiểu bối, biết điều thì bây giờ giơ tay đầu hàng chưa muộn, không thì sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!
Đối phương không định giết Lý Thất Dạ ngay, muốn có được tuyệt học của ai.
Không biết ai biết có bao nhiêu tiên đế bảo khí, tiên đế chân khí. Trừ
một tiên đế chân khí trấn áp Lý Thất Dạ, tiên đế chân khí khác quét khắp Thiên Đạo Viện, đẩy vào chỗ sâu nhất trong tông thổ tổ địa.
Lý Thất Dạ cầm hai tiên đế bảo khí, diễn biến tuyệt học vừa đánh vừa
lùi. Chớp mắt Lý Thất Dạ lùi đến sơn môn Thiên Đạo Viện, đến tấm bia đá
khắc tên vô số tiên hiền.
Đây là bia đá vinh diệu của Thiên Đạo Viện, tất cả tồn tại cường đại tốt nghiệp từ Thiên Đạo Viện đều để tên tại đây. Lăng Không tiên đế, Hạo
Hải tiên đế, Võ Thần, Bá Tiên Sư Vương, Đao Tổ.
Lý Thất Dạ vừa đánh vừa lùi tới trước tấm bia đá chợt ngừng lại, người hắn loang lổ vết máu nhưng tinh thần vẫn sáng láng.
Nhìn thần đàn đã vào chỗ sâu nhất Thiên Đạo Viện, Lý Thất Dạ mỉm cười từ từ nói:
– Lão bất tử, giờ là lúc bổn đại gia đồ diệt các ngươi!
– Thật lớn lối. Tiểu bối, trước hủy ngươi rồi cướp tuyệt học của ngươi!
Thần đàn đã vào chỗ sâu nhất Thiên Đạo Viện nhưng khoảng cách này đối với bọn họ là gần trong gang tấc.
Lý Thất Dạ hú dài:
– Nên đóng cửa đánh chó!
Ong ong ong ong ong!
Trong khoảnh khắc đó chỗ sâu nhất Thiên Đạo Viện bắn ra từng đợt tiên
quang, mỗi tiên quang như một thanh trảm thiên tiên kiếm, mỗi thanh tiên kiếm tràn ngập sát phạt vô tình. Khi tiên quang biến kiếm làm người cảm thấy đẫm máu như thể mỗi tiên kiếm từng uống máu tiên nhân.
Ong ong ong ong ong!
Kiếm ngân cửu thiên, trong khoảnh khắc đó, một kiếm trận to khổng lồ
hiện ra ở chỗ sâu nhất tông thổ Thiên Đạo Viện khóa lại khu trung tâm
tông thổ. Thần đàn mạnh mẽ lao vào cũng bị kiếm trận khóa lại.