Cuối cùng Lý Thất Dạ quyết định:
– Có lẽ sẽ có cách giải quyết.
– Ha ha, thế thì tốt.
Bành lão đạo sĩ mỉm cười nói:
– Nhưng ngươi nhớ đừng thu phí mắc như vậy, dù gì chúng ta là khách hàng quen. Mỗi lần ngươi thu phí mắc quá Thiên Đạo Viện chúng ta sắp phá
sản.
Lý Thất Dạ bực bội liếc xéo Bành lão đạo sĩ:
– Lần này miễn phí cho các người có chịu không?
Bành lão đạo sĩ phấn chấn tinh thần, xoa tay cười nói:
– Vậy thì quá tuyệt, tuyệt vời. Trên đời này không có thứ gì khiến người động òng hơn là bữa cơm miễn phí.
Lý Thất Dạ lười để ý Bành lão đạo sĩ:
– Đi xem thử.
Lý Thất Dạ đứng dậy đi ra ngoài.
Lý Thất Dạ chưa bước ra cửa thì Tiểu Nê Thu hưng phấn xông vào, la lên:
– Tới rồi, tới tới!
– Cái gì tới rồi?
Lý Thất Dạ nheo mắt nói:
– Là môn hộ sao?
Tiểu Nê Thu hưng phấn hỏi:
– Đúng vậy! Các lão sắp mở, bên ngoài năm đại viện! Mau, mau lên, chúng
ta đã chuẩn bị sẵn sàng, xuất phát ngay, xung phong vào ngay! Ha ha ha
ha ha ha! Không chừng chúng ta là người thứ nhất giành được Hư Không
Môn!
Lý Thất Dạ híp mắt, nghiêm túc nói:
– Rốt cuộc dến.
Nhắctới Hư Không Môn thì dù Lý Thất Dạ trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn cũng không bình tĩnh nổi.
Hư Không Môn, một trong Cửu Đại Thiên Bảo, từ vạn cổ đến bây giờ tiên đế cũng thèm muốn. Thế nhân cho rằng Hư Không Môn không tồnv tại, nhưng Lý Thất Dạ biết rõ chắc chắn Hư Không Môn có thật. Lý Thất Dạ biết nhiều
nội tình về Hư Không Môn hơn bất cứ ai.
Người đời chưa từng thấy Hư Không Môn, từ vạn cổ đến bây giờ không bao
nhiêu người thấy Cửu Đại Thiên Bảo dù là một món nếu có ai thấy hết Cửu
Đại Thiên Bảo chắc chắn sẽ phát cuồng vì nó.
Bành lão đạo sĩ nghe đoạn đối thoại của Lý Thất Dạ và Tiểu Nê Thu thì chấn động.
– 48 xem . . . Chuyện của chúng ta . . .
Tồn tại của Hư Không Môn luôn tràn ngập tranh cãi, nhưng odói với Lý Thất Dạ thì Vực Thần quan trọng hơn.
Lý Thất Dạ trầm giọng nói:
– Ta đi xem Vực Thần.
Lý Thất Dạ ra lệnh cho Tiểu Nê Thu:
– Ngươi đi thông báo với nhóm Tư Không Thâu Thiên chuẩn bị sẵn sàng, ta trở về là xuất phát ngay, ta sẽ không chờ ai.
Tiểu Nê Thu lên tiếng:
– Tuân lệnh!
Tiểu Nê Thu đi ngay, nó siêu hưng phấn. Hư Không Môn rất có thể là nơi
Tiểu Nê Thu sinh ra, có cơ hội trở về xem hỏi sao nó không hưng phấn?
Thiên Đạo Viện chiếm diện tích rất rộng lớn, trung tâm Thiên Đạo Viện
siêu rộng. Sâu trong Thiên Đạo Viện là cổ điện trập trùng, vô số thần
lâu. Nhiều cổ điện thần lâu lơ lửng trong không trung.
Những mảnh đất này đừng nói là học sinh năm đại viện, dù có đệ tử Thiên
Đạo Viện cũng không được phép vào. Khu vực này chỉ cho phép cường giả cỡ trưởng lão, hộ pháp đi vào.
Thiên Đạo Viện sừng sững đến bây giờ chất chứa rất nhiều bí mật. Đặc
biệt chỗ sâu nhất thiên địa là mấu chốt đại mạch dưới lòng Thiên Đạo
Viện.
Khi bước vào thiên địa này, thiên địa tinh khí trong khu vực đậm đặc vô
cùng. Dứng tại đây dù là người tư chất tệ cỡ nào cũng vẫn cảm nhận được
thiên địa tinh khí đậm đặc đó, cảm giác kỳ diệu thiên địa giao nhau, đại đạo thân thiết.
Lý Thất Dạ đứng trên mảnh đất, cảm nhận thiên địa này thần kỳ, thiên địa tinh khí đậm đặc, dồi dào hiếm có trên đời.
– Các người chiếm tổ mạch này quá lâu.
Ở đây dù là kẻ ngốc tu luyện cũng tiến bộ nhanh hơn đệ tử bình thường ở bên ngoài.
Lý Thất Dạ hít một hơi thiên địa tinh khí, mở miệng nói:
– Thiên Đạo Viện các người bá chiếm tổ mạch như vậy suốt thời gian dài, người ta không thèm mới lạ.
Bành lão đạo sĩ cười gượng:
– Không thể trách chúng ta bá chiếm lâu, đây là tổ tiên có dự kiến
trước, tạo đạo cơ tại đây. Bảo địa như vậy làm hậu nhân không thể nào
dâng cho người khác đúng không? Làm như vậy là có lỗi với tổ tiên.
Lý Thất Dạ gật gù công nhận:
– Cũng đúng, Thiên Đạo Viện, Chiến Thần điện, tổ tiên các người đúng là nhìn xa trông rộng, vạn cổ hiếm ai sánh bằng.
Xây dựng truyền thừa, vạn cổ bất diệt, trừ hậu nhân cố gắng gầy dựng ra cũng nhờ tổ tiên dự kiến trước.
Trăm ngàn vạn năm qua bao nhiêu truyền thừa thành tro, dù là đế thống
tiên môn cũng có khá nhiều biến mất trong dòng sông thời gian. Nhưng
Thiên Đạo Viện, Chiến Thần điện vẫn mãi truyền thừa, trong đó có liên
quan lớn đến tổ tiên chọn địa điểm.
Bước chân vào mảnh thiên địa này có giao long ngâm nga, thánh loan bay
lượn, bảo ngư đùa mặt nước. Tiên dược thụy thú hiếm hoi quý giá đầy rẫy
trong đây.
Từ đây nhìn ra được nội tình của Thiên Đạo Viện kinh người cỡ nào. Từ
vạn cổ đến bây giờ lù lù bất động, Thiên Đạo Viện tích lũy quá nhiều nội tình.
Lý Thất Dạ nhìn mảnh đất quý giá, hắn cảm thán rằng:
– Hoặc là tổ tiên của các ngươi tích lũy quá nhiều nội tình cho các
người miệng ăn núi lở. Bao nhiêu năm qua, các người và Chiến Thần điện
không chênh lệch bao nhiêu vẫn không bồi dưỡng ra được tiên đế thuộc về
mình.
Lời này khó nghe nhưng Bành lão đạo sĩ phải thừa nhận:
– Có lẽ vì lý do đó.
Từ thời đại hoang mãng Thiên Đạo Viện kéo dài đến bây giờ, nội tình
Thiên Đạo Viện, Chiến Thần điện không thua kém bất cứ truyền thừa nào.
Tuy rằng Thiên Đạo Viện bồi dưỡng đệ tử của mình hay học sinh trong học
viện thành nhiều đại nhân vật, từng là cường giả trong truyền thuyết.
Nhưng nói đến cũng lạ, sau này Thiên Đạo Viện không còn ra tiên đế nữa.
Hạo Hải tiên đế, Lăng Không tiên đế từng tốt nghiệp từ Thiên Đạo Viện
nhưng nói chính xác hơn bọn họ không phải truyền nhân thật sự của Thiên
Đạo Viện.
– Phá rồi lập cũng là lựa chọn tốt cho Thiên Đạo Viện các người.
Lý Thất Dạ nói:
– Thiên Đạo Viện, Chiến Thần điện có hai chỗ trí mạng nhất. Một là một
đám lão già quá hủ bại, bảo thủ, không có quyết tâm tạo lại từ đầu,
không giết đến trời sập. Không có quyết tâm bắt đầu từ hai bàn tay
trắng.
– Các người luôn chọn tự thành thiên địa, nhốt mình trong thế giới
riêng. Tuy các người luôn sừng sững không ngã nhưng mất bá thế nhuệ khí
cọc thủng trời, diệt vạn thế thời đại hoang mãng.
– Thứ hai, các người có nhiều nội tình thì sao? Nói câu chói tai, người
sống trong đất lành, không có hung tính vì một chén cơm mà liều với
trời. Các người hoặc truyền nhân của mình đều có được quá nhiều. Đổi
cách nói khác, kho báu trong thiên hạ ở trong mắt các người thì các
người có tranh giành, thà đối địch với thiên hạ không?
– Như môn hộ lần này, các người chọn lùi bước, mở rộng môn hộ để bảo vệ
bản thân. Cách làm này trông thì không sai, nhưng các người không đẩy
mình vào đường cùng, nói chính xác hơn là không có quyết tâm dồn mình
vào đường cùng.
– Hai điểm trí mạng này đều như nhau. Có được quá nhiều, từ khi các
người còn trẻ đã như thế. Chờ các người trở thành lão tổ, đối diện rất
nhiều chuyện thì thích chọn lùi bước hơn, bởi vì các người không thiếu
thốn gì.
– Không còn tuyệt cảnh, không còn huyết sát thiên hạ, không còn quyết
tâm đối địch với thiên hạ thì sao có thể leo lên đỉnh, chịu tải thiên
mệnh, trở thành tiên đế? Từ vạn cổ đến bây giờ bao nhiêu tiên đế một
bước một huyết chiến, dùng vô số xương khô rải đường tiên đế cho mình?