Hôm nay ở trong mắt rất
nhiều người, Hổ Khiếu tông xong rồi, mặc dù nói Diêu Quang cổ quốc bị
quét ngang, phong quốc không ra, ở trong một cái thời đại đã không còn
hi vọng quật khởi, nhưng mà đế cơ của Diêu Quang cổ quốc cuối cùng vẫn
còn, coi như là ở thời đại này hoàn toàn là không có hi vọng nhưng mà ở
tương lai xa xôi còn là có hi vọng nhất định.
Mà Hổ Khiếu tông liền hoàn toàn bất đồng, Hổ Khiếu tông bị hủy đi tổ cơ, hơn nữa ngay cả Bạch Hổ đại mạch đều bị Lý Thất Dạ hút khô thiên địa
tinh khí, cả Hổ Khiếu tông thành một mảnh phế tích.
Mặc dù nói ở lúc ấy trong tràng đại chiến kinh thiên này có rất nhiều đệ tử trước đó đã trốn ra, song, tổ cơ mất đi, ngay cả địa mạch cũng phá
hủy, đây hoàn toàn là đoạn tuyệt hi vọng của Hổ Khiếu tông.
Một cái đại giáo cương quốc, tinh nhuệ chết trận, bảo vật binh khí mất
đi, công pháp bí kíp thất truyền, những thứ này ở trong tương lai đều có thể tìm về được hoặc là bồi dưỡng ra được.
Nhưng mà nếu như tổ cơ bị hủy, như vậy muốn khôi phục là không có khả
năng rồi, tổ cơ của một cái đại giáo cương quốc, đó là tồn tại cực kỳ
cường đại đặt nền móng xuống, có thể nói không tới Đại Hiền lại có tư
cách gì nói đến kiến quốc điện cơ?
Tổ cơ của một cái đại giáo cương quốc, đó là cố gắng của lịch đại tiên hiền, tâm huyết của vô số đời của đại giáo.
Một khi tổ cơ bị hủy, muốn lại khôi phục, đó là so với lên trời còn khó hơn.
Tai nạn lớn hơn nữa là địa mạch bị hủy, đây mới thực sự là tai nạn không cách nào bổ túc được, đây mới là chuyện tình để cho người ta tuyệt
vọng.
Đối với một cái truyền thừa cương quốc mà nói, lui một vạn bước, tổ cơ
bị hủy, trong tương lai còn có thể khôi phục, nhưng mà địa mạch bị hủy,
đó chính là chân chính xong đời, một cái đại mạch chính là thiên địa
hình thành, không biết đã trai qua bao nhiêu trăm vạn năm tích lũy.
Đại mạch bị hủy đi, vậy thì ý nghĩa một cái lại một cái thời đại đều
không cách nào khôi phục, đại mạch bị hủy liền ý nghĩa không cách nào
gây dựng lại!
Hôm nay tổ cơ của Hổ Khiếu tông bị diệt, đại mạch bị hủy, cho dù có già
trẻ chạy ra, cho dù có đệ tử tránh được một kiếp cũng không cách nào lại trọng kiến Hổ Khiếu tông.
Nói tới Hổ Khiếu tông bị diệt, cũng có giáo chủ không khỏi động dung nói:
– Một cái đại giáo nói diệt liền diệt, Lý Thất Dạ này cũng thật sự quá
nghịch thiên, thật sự là quá yêu nghiệt rồi. Đem so sánh với hắn, bất
luận là truyền nhân đại giáo hay là người thừa kế của cổ quốc đều là ảm
đạm thất sắc, đây quả thực không phải là người!
Dùng sức một mình hủy đi một cái đại giáo, đừng nói là trẻ tuổi, coi như là Thánh Tôn, Thánh Hoàng thế hệ trước cũng không có thực lực kia,
song, Lý Thất Dạ với tư cách là trẻ tuổi lấy sức một mình hủy diệt Hổ
Khiếu tông, ngay cả tứ đại hung mộ trong truyền thuyết của Hổ Khiếu tông đều không thể trấn áp được hắn, đây làm sao không để cho người ta hoảng sợ chứ.
Lúc này nói tới Lý Thất Dạ, bất luận là đại giáo thiên tài như thế nào,
bất luận là cương quốc truyền nhân như thế nào đều không khỏi sắc mặt
trở nên khó coi, cuối cùng chỉ có thể trầm mặc.
Nhớ lại năm đó, Lý Thất Dạ mới tới Đông Bách thành, bao nhiêu thiên tài
đại giáo, bao nhiêu cương quốc truyền nhân đều không đem hắn để ở trong
lòng. Song, hôm nay Lý Thất Dạ lại quét ngang phong vân, đồ diệt Hổ
Khiếu tông, điều này làm cho bao nhiêu thiên tài, truyền nhân từng xem
thường Lý Thất Dạ đều là hoảng sợ thất sắc, vào hôm nay bao nhiêu thiên
tài đem so sánh với Lý Thất Dạ đó là ảm đạm thất sắc.
– Tình thế hiện tại này chỉ sợ tiên tử Mai Tố Dao, Thần nhân Cơ Không Vô Địch đều bị Lý Thất Dạ lấn át hết danh tiếng, có hung nhân như Lý Thất
Dạ ở đây, trẻ tuổi còn có ngày nổi danh sao?
Có đại nhân vật thế hệ trước đều không khỏi bất đắc dĩ nói.
Thời đại đạo khó đã qua rồi, đại thế đã tới, bao nhiêu đại giáo cương
quốc đều ký thác hi vọng vào môn hạ đệ tử chính mình ở thời đại này
tranh hùng bát phương. Ở trước đó thiên tài như Hổ Nhạc, Phách Hạ, Tổ
Hoàng Vũ, Thanh Huyền thiên tử đều đã làm cho thanh niên trẻ tuổi không
thở nổi rồi.
Về phần tiên tử Mai Tố Dao, thần nhân Cơ Không Vô Địch, đó càng làm cho
người ta cao cao không thể với tới, hai người bọn họ tựa như một tòa
thần sơn chắn ngang ở trước mặt tất cả người trẻ tuổi, để cho kẻ đến sau lại cũng không cách nào vượt xa.
Song, Lý Thất Dạ hôm nay lại để cho bao nhiêu thiếu niên đồng lứa tuyệt
vọng, hung nhân Lý Thất Dạ, chỉ cần hắn còn ở Đông Bách thành sẽ khiến
cho người ta sợ hãi. Vào hôm nay có Lý Thất Dạ ở đây, trẻ tuổi bất luận
người nào chỉ sợ đều phải nhượng bộ lui binh, loại hung nhân này xuất
thủ đều có thể diệt một cái đại giáo, người trẻ tuổi nào có thể chọc
được?
Diêu Quang cổ quốc bị quét ngang, Hổ Khiếu tông bị đồ diệt, tràng phong
ba này kéo dài thật lâu, không biết bao nhiêu người đang đàm luận về
chuyện này, phát sinh đại sự kinh thiên như thế có người vui, cũng có
người buồn!
Bất quá ở lúc rất nhiều người rộn ràng, Lý Thất Dạ đã trở về Thiên Đạo
viện rồi. Bất quá ở trước lúc hắn trở về Thiên Đạo viện liền triệu kiến
Sư Hống thánh hoàng.
Tồn tại giống như Sư Hống thánh hoàng, cho dù bày ra ở trong cường giả
thế hệ trước của Đông Bách thành cũng là một nhân vật có tiếng tăm lừng
lẫy, nhưng mà vào hôm nay thấy Lý Thất Dạ, cho dù là cường giả có danh
tiếng như Sư Hống thánh haongf cũng không dám lên mặt.
Lý Thất Dạ đem cổ hạp mà Phách Tiên Sư Vương lưu lại đưa cho Sư Hống
thánh hoàng, lúc Sư Hống thánh hoàng mở cổ hạp ra nhìn kỹ, cả người hắn
đều bị chấn kinh rồi.
– Đây, đây, đây, đây là Tiên thể thuật của tổ tiên ta, điều này sao có thể?
Sư Hống thánh hoàng nói chuyện đều không lưu loát, động dung nói:
– Đây, đây, vật này bản gia chúng ta đều không có!
Chính là Trì Tiểu Đao, Trì Tiểu Điệp cùng với phụ thân Sư Hống hoàng chủ của bọn hắn ở bên cạnh đều bị chấn kinh rồi, Tiên thể thuật, đây là thứ mà ngay cả Đế thống tiên môn đều thèm thuồng.
Sư Hống thánh hoàng chính mình cũng không thể tin được mà nhìn Lý Thất
Dạ, bởi vì đây vốn là Tiên thể thuật của tổ tiên bọn họ, ngay cả bản gia bọn họ cũng không có, vật như vậy thế nhưng ở trong tay Lý Thất Dạ, đây thật là không thể tin được.
Ở bản gia của Sư Hống thánh hoàng từng có truyền thuyết Tiên thể thuật
của tổ tiên bọn họ vốn là bị tổ tiên bọn họ mang đi, bản gia chỉ để lại
phó bản, về sau bản gia bọn họ ngay cả phó bản cũng thất truyền, từ đó
về sau bản gia bọn họ không còn Tiên thể thuật.
– Không có gì!
Lý Thất Dạ phong khinh vân đạm mà nói:
– Ở Thiên cổ thi địa ta từng gặp qua tổ tiên của các ngươi, cùng hắn kết thành một đoạn nhân quả, ta đã hứa hẹn qua với hắn, trả lại cho hậu
nhân của hắn một đoạn nhân quả, cho nên ta đem đồ vật của tổ tiên các
ngươi trả lại cho các ngươi.