Đế Bá

Chương 667: Âm mưu tiểu nhân



Lý Thất Dạ làm dáng vẻ tội nghiệp khiến Thu Dung Vãn Tuyết bó tay, nàng muốn nổi giận cũng không được.

Trong khi Lý Thất Dạ và Thu Dung Vãn Tuyết nói chuyện, nhóm sáu người
trẻ tuổi Bành Tráng châu đầu ghé tai bàn luận về Lý Thất Dạ và tộc
trưởng của mình.

Bành Tráng nhỏ giọng nói:

– Ha ha, ta cảm thấy Lý huynh cùng tộc trưởng chúng ta khá xứng.

– Không thể nào!

Nữ đệ tử nghiêng đầu nói:

– Lý huynh tuổi ngang bằng chúng ta, tộc trưởng thì lớn tuổi hơn.

– Tục nữ nói không có khoảng cách tuổi tác.

Bành Tráng ranh mãnh thì thầm:

– Ta cảm thấy tộc trưởng khá chú trọng Lý huynh, các người không thấy
sao? Tộc trưởng luôn nhìn Lý huynh chằm chằm, nhìn đến ngây người.

Nếu Thu Dung Vãn Tuyết biết nàng chú ý Lý Thất Dạ bị nhóm sáu người trẻ
tuổi Bành Tráng hiểu lầm là có ý gì với hắn chắc sẽ tức điên.

– Ta thấy cũng đúng.

Một đệ tử khác nói:

– Hay sau khi chúng ta lên bờ cho hai người không gian riêng?

Đệ tử làm động tác để Lý Thất Dạ và tộc trưởng ở một mình.

Nhóm sáu người trẻ tuổi Bành Tráng nhìn nhau, cùng cười gian. Bọn họ xúi giục, muốn tác hợp tộc trưởng của mình cho Lý Thất Dạ.

Nếu Lý Thất Dạ và Thu Dung Vãn Tuyết biết chuyện, không biết hai người có cảm tưởng gì?

Ngày hôm sau là lần cuối đám người Lý Thất Dạ kéo lưới.

– Kéo lưới!

Đám người Thu Dung Vãn Tuyết đi theo Lý Thất Dạ bắt cá một tháng đã có ăn ý, hắn hét một tiếng là mọi người cùng nhau kéo lưới.

Khi kéo lưới lên, ánh vàng rực rỡ, cá Dạ Dương nhảy nhót trong lưới. Đây không phải lần đầu tiên bọn họ thu hoạch phong phú, có thể nói một
tháng nay bọn họ bắt nhiều cá Dạ Dương đến chết lặng. Nhưng nhìn lưới
tràn tràn đầy làm đám người kinh thán.

Đám người Thu Dung Vãn Tuyết rất quen thuộc cất ngay cá Dạ Dương vào bảo bình. Mọi người rất thỏa mãn, có thu hoạch phong phú như thế hỏi xem ai không hưng phấn?

Tham Khảo Thêm:  Chương 1261: Cô ấy có tôi là đủ rồi

Bành Tráng cảm thán rằng:

– Người ta bắt cá ba năm sợ là không bằng một tháng của chúng ta.

Bành Tráng hiểu những cái này là Lý Thất Dạ ban cho bọn họ. Nếu không có Lý Thất Dạ, bọn họ không khác gì tu sĩ bình thường, càng đừng nói so
sánh với đám truyền nhân đại giáo cường quốc.

Lý Thất Dạ nhìn mặt biển chằm chằm:

– Dừng nhúc nhích!

Giây phút đó mắt Lý Thất Dạ bắn ra tia sáng đáng sợ.

Đám người Thu Dung Vãn Tuyết giật mình nhìn thái độ của Lý Thất Dạ, bọn
họ nín thở, không dám nhúc nhích, không biết chuyện gì xảy ra.

Lý Thất Dạ bỗng thả lưới rồi kéo lên ngay, tốc độ kéo lưới khó tin.

Rào rào!

Lý Thất Dạ chưa kéo lưới lên mặt biển đã gợn sóng, dường như có vật khổng lồ mắc trong lưới.

Đám người Thu Dung Vãn Tuyết sợ hết hồn, bọn họ bắt nhiều cá Dạ Dương nhưng chưa từng có động tĩnh lớn như vậy.

Thu Dung Vãn Tuyết định giúp Lý Thất Dạ kéo lưới, hắn chợt quát to, thuyền đưa đò lắc lư. Lý Thất Dạ gồng người kéo lưới lên.

Khi cái lưới bị Lý Thất Dạ kéo lên, từng lũ ánh sáng chói mắt đâm vào
tòng mắt đám người Thu Dung Vãn Tuyết đau đớn. Nhóm Bành Tráng tập trung nhìn kỹ, trong lưới có một con rùa.

Con rùa to cỡ bàn tay, người bốc cháy ngọn lửa. Lửa là các trật tự thần
liên rũ xuống. Mỗi lũ trật tự thần liên chính là đại đạo, vô cùng huyền
ảo. Con rùa to cỡ bàn tay tỏa ánh sáng chói mắt, mỗi luồng sáng như cây
kim đâm vào mắt người.

Đám người Thu Dung Vãn Tuyết ngây ngẩn. Bọn họ bắt cá hơn một tháng, trừ 4 ra chưa từng bắt được thứ khác. Thu Dung Vãn Tuyết từng đến Dạ Hải
vài lần, nàng nghe nói trong Dạ Hải chỉ có cá Dạ Dương, chưa từng nghe
nói có thứ khác.

Sự thật đúng là vậy, Thu Dung Vãn Tuyết dến Dạ Hải mấy lần chỉ bắt được
cá Dạ Dương. Không chỉ Thu Dung Vãn Tuyết, cho đến nay người vào Dạ Hải
bắt cứ, trừ cá Dạ Dương không bắt được cái gì khác.

Tham Khảo Thêm:  Chương 235

Hôm nay Lý Thất Dạ bắt một con rùa khác lạ sao không khiến đám người Thu Dung Vãn Tuyết giật mình? Bọn họ chưa từng nghe nói trong Dạ Hải có
rùa.

Thấy con rùa trong lưới, Lý Thất Dạ mừng rỡ:

– Thứ tốt!

Lý Thất Dạ nhanh như chớp bắt con rùa định xé lưới bỏ trốn.

Ngay khi Lý Thất Dạ chộp con rùa, mặt biển vang thanh âm:

– Là báu vật!

Đám người Thu Dung Vãn Tuyết ngước lên nhìn, hai chiếc thuyền đưa đò lướt sóng tới gần.

Khi hai chiếc thuyền đưa đò đến gần Lý Thất Dạ đã cất con rùa vào bảo
bình. Đóng bảo bình, Lý Thất Dạ vỗ nhẹ thần bình, lần này thu hoạch
phong phú, hắn không ngờ bắt được thứ đó.

Lâu thật lâu trước kia Lý Thất Dạ từng ở Dạ Hải khaỏng một thời đại,
cũng bắt được con rùa như vậy. Khi đó Lý Thất Dạ suy tính thật lâu, ai
ngờ lần này lại gặp gỡ, chỉ có thể nói hắn siêu may mắn.

Hai chiếc thuyền đưa đò tới gần, Thu Dung Vãn Tuyết nhìn thấy người trên thuyền, lòng chìm xuống. Người trên hai thuyền đưa đò không ai khác hơn là Hắc Vân quỷ tộc, Âm Nguyệt quỷ tộc.

Hắc Vân quỷ tộc, Âm Nguyệt quỷ tộc đi chung với nhau, đây không phải chuyện tốt cho Tuyết Ảnh quỷ tộc.

Âm Nguyệt hoàng tử có ý đồ với Thu Dung Vãn Tuyết, sau khi vào Dạ Hải gã vừa bắt cá vừa tìm nàng, muốn đi chung với nàng.

Âm Nguyệt hoàng tử tình cờ gặp thiếu chủ Hắc Vân quỷ tộc. So với Âm
Nguyệt quỷ tộc thì Hắc Vân quỷ tộc rất yếu ớt. Thiếu chủ Hắc Vân quỷ tộc cố ý muốn quen với Âm Nguyệt quỷ tộc, gã kể ra mình gặp đám người Thu
Dung Vãn Tuyết thả lưới một cái bắt mấy chục con cá Dạ Dương cho Âm
Nguyệt hoàng tử nghe.

Tham Khảo Thêm:  Chương 355: Hồng tuyến độn quang châm

So sánh thiếu chủ Hắc Vân quỷ tộc ngu dốt thì Âm Nguyệt hoàng tử là
truyền nhân đại giáo hạng hai có kiến thức rộng lớn. Âm Nguyệt hoàng tử
nghe thiếu chủ Hắc Vân quỷ tộc kể đám người Thu Dung Vãn Tuyết thả lưới
một cái bắt mấy chục con cá Dạ Dương, mỗi người thu hoạch phong phú liền thấy lạ.

Người cùng thuyền thả lưới và cùng có thu hoạch phong phú phải nói là kỳ tích. Chuyện ngươi chỉ có một lời giải thích, đám người Thu Dung Vãn
Tuyết gặp đàn cá Dạ Dương.

Âm Nguyệt hoàng tử chú ý chuyện này, không ngờ hôm nay gã gặp đám người
Thu Dung Vãn Tuyết. Âm Nguyệt hoàng tử chưa kịp chào thì thấy Lý Thất Dạ thu hoạch.

Âm Nguyệt hoàng tử nhìn Lý Thất Dạ bắt được một con rùa, tim gã rung
rinh. Âm Nguyệt hoàng tử có kiến thức hơn tiểu tộc như thiếu chủ Hắc Vân quỷ tộc, gã chưa từng nghe nói có ai bắt thứ gì khác ngoài cá Dạ Dương
trong Dạ Hải. Âm Nguyệt hoàng tử hiểu ngay con rùa ghê gớm, tuyệt đối là thứ kinh thế.

Phong Đô thànhluôn có truyền thuyết rằng có báu vật kinh thế, khi nhìn
con rùa, Âm Nguyệt hoàng tử không biết nó là thứ gì nhưng một loài khác
sống trong Dạ Hải đầy cá Dạ Dương thì chắc chắn là thứ ghê gớm. Âm
Nguyệt hoàng tử có ý đồ với con rùa.

Âm Nguyệt hoàng tử vỗ tay, cười nói:

– Tốt tốt tốt, chúc mừng nhóm Thu Dung cô nương, các người có thu hoạch phong phú thật.

Nhìn thiếu chủ Hắc Vân quỷ tộc, Âm Nguyệt hoàng tử đi chung với nhau,
nhóm sáu người trẻ tuổi Bành Tráng cảm giác không ổn. Đám Thu Dung Vãn
Tuyết không sợ Hắc Vân quỷ tộc, nhưng bọn họ không truê vào Âm Nguyệt
quỷ tộc nổi.

Tim Thu Dung Vãn Tuyết đập nhanh, mỉm cười nói:

– Âm Nguyệt hoàng tử quá khen, có phong phú gì đâu. Bắt một tháng được
có hơn mười con cá, so với thu hoạch trung bình thì cũng tàm tạm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.