Lý Thất Dạ yêu nghiệt như vậy còn cho người ta sống không? Lúc này đừng nói là quỷ tộc, nhân tộc luôn ủng hộ Lý Thất Dạ cũng thầm ghen tỵ hắn.
Lý Thất Dạ bước lên đỉnh núi.
Rào rào!
Thiên mệnh chân thạch nhảy theo sau lưng Lý Thất Dạ đều rơi xuống đất, không dám đi theo.
Dường như các thiên mệnh chân thạch rất e ngại tảng đá trên đỉnh núi, nơi đó là địa bàn của tảng đá kia. Đám thiên mệnh chân thạch không dám xâm nhập, dù là cửu đạo thiên uẩn thiên mệnh chân thạch cũng không thể.
Nhưng đám thiên mệnh chân thạch không muốn đi, chúng nó đều muốn được Lý Thất Dạ chọn. Rất nhiều thiên mệnh chân thạch nằm yên chờ tại chỗ, nếu Lý Thất Dạ không được tảng đá kia công nhận có lẽ chúng nó có cơ hội được hắn chọn.
– Người so với người tức chết người.
Lam Vận Trúc cười khổ nói:
– Đúng là mỗi người một số phân. Người ta khao khát được thiên mệnh chân thạch công nhận, ngược lại thiên mệnh chân thạch khát vọng được Lý Thất Dạ công nhận.
Một hoàng chủ nhân tộc thế hệ trước chửi tục:
– Tổ cha nó!
– Tiểu tử này quá nghịch thiên, nếu ta có nữ nhi sẽ gả cho hắn ngay!
Tu sĩ bên cạnh hoàng chủ nói giưỡn:
– Lão huynh, ngươi cũng thấy Lý Thất Dạ yêu nghiệt như vậy, dù ngươi có nữ nhi thì chỉ có nước chờ được hắn chọn chứ không phải nữ nhi của ngươi chọn hắn.
Hoàng chủ lẩm bẩm:
– Dù chờ hắn chọn nữ nhi thì ta cũng chịu.
Khi Lý Thất Dạ bước tới bên tảng đá, mọi người nín thở nhìn chưm chú. Toàn Thần Long sơn tĩnh lặng, đám người không dám phát ra tiếng vang, sợ bỏ qua cảnh tượng kinh thế hãi tục này.
Tu sĩ quỷ tộc thầm nguyền rủa Lý Thất Dạ:
– Không thành công, không thành công, tuyệt đối không thành công, tuyệt đối không thành công.
Hiện giờ đến lượt mọi người trông mong xảy ra kỳ tích.
Trước đó nếu tảng đá kia nhận chủ thì mọi người cho rằng là kỳ tích, bây giờ lại khác. Nếu tảng đá kia không nhận Lý Thất Dạ thì mới là kỳ tích.
Đây là tảng đá không thèm nhận tiên đế, đời sau luôn có nhiều người thử, vô số người xem. Nếu được tảng đá kia nhận chủ là kỳ tích của thời đại này.
Nhưng tình huống hôm nay lại khác, nếu tảng đá kia nhận Lý Thất Dạ làm chủ thì không phải kỳ tích mà là chuyện tất nhiên. Nếu hôm nay tảng đá kia không nhận chủ mới là kỳ tích.
Lý Thất Dạ đứng bên cạnh tảng đá kia, chậm rãi ngồi xuống. Mọi người nín thở, từng hành động của Lý Thất Dạ kéo theo lòng người.
Lý Thất Dạ ngồi xuống, không có huyết khí chảy xuôi, không có nhiều hành động, tay hắn nhẹ vuốt ve tảng đá kia.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Lão bằng hữu, đã lâu không gặp.
Tay Lý Thất Dạ vuốt ve làm tảng đá kia khẽ run, trái tim mọi người cũng rung rinh theo.
Có người lẩm bẩm:
– Tuyệt đối đừng nhận chủ!
Không biết là ai nói ra một câu đại biểu tiếng lòng của mọi người.
May mắn tảng đá kia khẽ run rồi không nhúc nhích, thấy vậy mọi người thở phào như trút được gánh nặng.
Bọn họ không dám lên tiếng, vẫn nhìn chằm chằm, vì đám người biết chuyện chưa xong.
Thấy tảng đá kia không nhúc nhích, Lý Thất Dạ cười nói:
– Đúng là tảng đá kiêu ngạo, không biết ngươi muốn ở lại đây bao lâu.
Tảng đá kia vẫn lặng im, đám người thầm vui sướng.
Có tu sĩ hưng phấn cảm thán rằng:
– Đây là kỳ tích, ông trời có mắt!
Lời này được nhiều người công nhận, đám người gật gù. Bây giờ tảng đá kia không nhận Lý Thất Dạ làm chủ khiến mọi người thở phào, hưng phấn.
Lý Thất Dạ ngồi bên cạnh tảng đá kia vẫn rất bình tĩnh, hắn cười, hai tay chống mặt đất ngước lên nhìn trời. Dáng vẻ Lý Thất Dạ thoải mái như đang trò chuyện cùng bằng hữu cũ.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Năm xưa Thiên Lý tiên đế đến, ngươi còn nhớ không? Ngươi không công nhận. Ta luôn nghĩ có lẽ khi đó chưa đúng thời cơ, càng đừng nói Minh Độ tiên đế trước đó. Nhưng hôm nay ta tự mình đến, dĩ vãng đã không quan trọng, ngươi thấy đúng không?
Tảng đá kia vẫn lù lù bất động, mọi người trên Thần Long sơn nín thở. Đám người không biết Lý Thất Dạ nói gì với tảng đá, nhưng bọn họ khao khát kỳ tích xảy ra, tuyệt đối đừng nhận Lý Thất Dạ làm chủ.
– Ta biết ngươi rất kiêu ngạo, ta từng thấy sự kiêu ngạo lớn hơn nữa, biết không?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Với ta thì không thành vấn đề, chỉ cần ta thật lòng muốn làm, không có gì ta không làm được, ngươi thấy đúng không?
Tảng đá kia vẫn im lặng, Lý Thất Dạ không vội vàng.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Trên đời có quá nhiều chuyện khó tin, đồ thần thí tiên. Ngươi cảm thấy chuyện như vậy thế nào? Hay ngươi cảm thấy đồ sát chư thần không tính cái gì. Giết một tiên đế thì sao? Ngươi thấy sao?
Lam Vận Trúc đứng bên cạnh Lý Thất Dạ, không hiểu tại sao hắn nói lời đó với tảng đá.
Lam Vận Trúc rất thắc mắc. Đồ sát chư thần, chuyện kinh khủng biết bao. Giết tiên đế? Đây là chuyện không thể nào.
– Hay ngươi cảm thấy đồ thần thí tiên không là gì?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Nếu ta muốn đập nát một tảng đá, mặc kệ nó là cục đá gì, miễn ta quyết tâm thì . . . Ta nghĩ ta vẫn có chút thủ đoạn. Như ngươi cho rằng đồ thần thí tiên không có gì, chuyện bình thường.
– Đối với ta, nếu ta quyết tâm, nếu ta muốn đập nát một tảng đá thì cũng không có gì. Ta không có được, thứ quý giá mấy, vô giá mấy cũng không đáng một đồng trong mắt ta. Đã không có được nó thì đạp nát có ngại gì? Ngươi cảm thấy thế nào?
Rốt cuộc tảng đá có phản ứng, nó run run.
Các tu sĩ trên quỷ tộc từ xa thấy tảng đá kia run lên thì trái tim rớt cái bịch, nhiều tu sĩ thầm cầu nguyện, hy vọng sẽ có kỳ tích:
– Tuyệt đối đừng nhận chủ!
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Nhưng con người ta hung bạo thật lại không tàn bạo.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
– Ta có lòng tích tài, hôm nay không định đập bể ngươi. Thiên địa muôn đời mới sinh ra tảng đá như ngươi, thật không dễ dàng, nếu đập bể đúng là phí của trời.
Lý Thất Dạ vỗ tay, đứng dậy:
– Nếu đời này ngươi tiếp tục ở lại chỗ quỷ quái, ta tin tưởng ngươi sẽ bỏ qua thời đại rực rỡ, kinh diễm nhất từ vạn cổ đến bây giờ. Chờ thời đại như vậy xuất hiện e rằng sau vạn cổ chưa chắc có, ngươi cũng bỏ qua chủ nhân đỉnh cao, vô thượng nhất từ vạn cổ đến bây giờ.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Nếu ngươi vui vẻ ở lại tiếp thì ta cũng không quan tâm. Thiên hạ vạn khí, ta muốn thì binh khí tốt mấy cuối cùng sẽ về tay ta, không thiếu ngươi.
Lý Thất Dạ xoay người đi.
Tất cả tu sĩ trên quỷ tộc thở phào nhẹ nhõm, lòng mừng thầm, bao gồm tu sĩ nhân tộc.
Giờ phút này, toàn bộ tu sĩ cảm thấy chuyện sung sướng nhất đời đến thế là cùng.
Một tu sĩ quỷ tộc sung sướng cười khẩy nói:
– Ha ha ha, Lý Thất Dạ cũng chỉ có thế . . .
Nhưng tu sĩ quỷ tộc chưa nói hết câu đột nhiên ngừng lại, miệng há to có thể nhét quả trứng vịt.
Đinh!
Ngay khi Lý Thất Dạ xoay người đi, tảng đá nhảy cẫng lên bay vào tay hắn.
Không biết là ai kêu thảm một tiếng:
– Không!!!
Tiếng gào quỷ khóc sói tru, thê thảm hơn cả bị người chém một nhát.
– Tía nó, còn thiên lý không?