Đế Bá

Chương 1324: Diệp Khuynh Thành cường đại (2)



Chẳng lẽ Đế Cương Mai Ngạo Nam thua?

Nhìn thấy Diệp Khuynh Thành xuất hiện ở nơi này, người biết Diệp Khuynh Thành đánh với Mai Ngạo Nam một trận không khỏi sắc mặt đại biến, thì thào nói.

Đối với rất nhiều người mà nói, nếu ngay cả Mai Ngạo Nam cũng thua ở trong tay Diệp Khuynh Thành mà nói, như vậy đương thời Diệp Khuynh Thành là không người có thể địch, vấn đỉnh Tiên Đế, trừ hắn ra không còn có thể là ai khác.

Rốt cục có thế hệ trước quan chiến từ thiên ngoại mang về tin tức, đại nhân vật thế hệ trước này lạnh lùng nói ra:

– Cũng không có, Diệp Khuynh Thành đánh với Mai Ngạo Nam một trận, cuối cùng bọn hắn ngộ nhập chiến trường cổ lão ở thiên ngoại, lâm vào bên trong thời gian phong bạo cuồng loạn. Diệp Khuynh Thành toàn thân trở ra, Mai Ngạo Nam tạm thời không có tin tức.

Sau khi thế hệ trước từng đi quan chiến trở về, thần thái đều có chút lạnh lùng, mọi người không rõ ràng cụ thể phát sinh chuyện gì.

– Lý Thất Dạ ở đâu, đi ra đánh một trận!

Diệp Khuynh Thành đạp thiên địa mà đến, tiến nhanh mà tới, đi tới Bệ Ngạn thành, đứng ở trên thiên không Bệ Ngạn thành, ánh mắt thâm thúy kia quét qua, tựa hồ nhìn thấu toàn bộ Bệ Ngạn thành.

Nhưng mà, Lý Thất Dạ đã đi, coi như Diệp Khuynh Thành gọi chiến, cũng không có người đi ra ứng chiến.

– Lý Thất Dạ nghe đây, ngươi giết huynh đệ của ta, đồ bằng hữu của ta. Thù này Diệp Khuynh Thành ta không báo không thể, ta và ngươi không chết không thôi. Bất luận là chân trời góc biển, có ngươi không ta, có ta không ngươi!

Diệp Khuynh Thành cao đứng cửu thiên, ở trước mặt người trong thiên hạ thả ra phong thanh, lập xuống lời nói hùng hồn, thề muốn vì Cửu Đầu Sư Đế cùng Kim Ô Thái tử chết đi báo thù.

– Kim lan như thế, nhân sinh như thế là đủ!

Tham Khảo Thêm:  Chương 33

Có người gặp Diệp Khuynh Thành bỏ ra lời nói hùng hồn, không khỏi vì đó cảm khái nói. Đặc biệt là một số cường giả thế hệ trẻ tuổi, càng là vì đó cảm động, vì đó nhiệt huyết sôi trào, vì huynh đệ không tiếc mạng sống, vì huynh đệ xông pha khói lửa, bất úy cường quyền, thề sống chết mới thôi, có thể giao kết bằng hữu như vậy, có thể kết bái huynh đệ dạng này, còn có gì phải tiếc nuối đây.

Đối với Diệp Khuynh Thành nghĩa bạc vân thiên, có người kích động, cũng có người lạnh lùng. Đặc biệt là một số thế hệ trước già thành tinh, đối với Diệp Khuynh Thành lời nói hùng hồn dạng này, chỉ là lạnh lùng, lời gì cũng không nguyện ý nói.

Diệp Khuynh Thành khiêu chiến Lý Thất Dạ, mà Lý Thất Dạ lại chưa ứng chiến, cái này để một số tu sĩ đối với Diệp Khuynh Thành có hảo cảm, đặc biệt là thế hệ trẻ tuổi liền cười lạnh nói ra:

– Hừ, Lý Thất Dạ cũng chỉ là lấn mạnh lăng yếu, một khi gặp được thiên nhân, hắn còn không phải cụp đuôi, ngay cả cái rắm cũng không dám thả.

Nhưng mà, cũng không ít tu sĩ cường giả đối với Lý Thất Dạ có hảo cảm, cũng có tu sĩ cường giả vì Lý Thất Dạ nói chuyện, nói ra:

– Đệ nhất hung nhân sợ qua người nào, đối với đệ nhất hung nhân mà nói, Diệp Khuynh Thành hắn cũng không để trong lòng, hắn ngay cả Dược quốc cũng dám rung chuyển, ngay cả Thần Vương cũng dám giết, hắn sẽ sợ Diệp Khuynh Thành sao?

– Hừ, đó là bởi vì lúc ấy hắn có Phượng Hoàng làm chỗ dựa, bây giờ không có Phượng Hoàng, hắn chỉ có ngoan ngoãn cụp lại cái đuôi mà đối nhân xử thế.

Người ủng hộ Diệp Khuynh Thành lập tức chửi bới Lý Thất Dạ.

Diệp Khuynh Thành giá lâm Bệ Ngạn thành, tuyên bố khiêu chiến Lý Thất Dạ, gặp Lý Thất Dạ chưa hiện ra, hắn hạ người xuống trước chủ phủ. Đứng ở trước chủ phủ, hắn nhìn lấy môn hộ đóng chặt thật lâu.

Tham Khảo Thêm:  Chương 151: Màu vẽ màu máu

Ở thời điểm này, vô số ánh mắt trong Bệ Ngạn thành đều rơi vào trên người Diệp Khuynh Thành, rất nhiều người đều không khỏi nín thở.

Đại môn chủ phủ ngoại trừ Lý Thất Dạ mở ra, ngoại trừ Minh Dạ Tuyết đi vào, những người khác không thể mở ra, bất luận là lão tổ cường đại thế nào, bất luận là thiên tài kinh thế thế nào, đều không thể mở ra môn hộ chủ phủ.

Hiện tại Diệp Khuynh Thành tới, rất nhiều người đều muốn nhìn một chút Diệp Khuynh Thành có thể mở ra chủ phủ đại môn hay không. Toàn bộ Thạch Dược giới đều biết, Diệp Khuynh Thành thiên phú vô song, danh xưng thế hệ tuổi trẻ đệ nhất nhân, nếu như Diệp Khuynh Thành cũng mở không ra, những người khác chỉ có tuyệt vọng.

Lúc này, Diệp Khuynh Thành tay đè lấy môn hộ, miệng phun chân ngôn, diễn biến đạo pháp, trong nháy mắt này, toàn thân hắn phát sáng lên, từng đầu đại đạo ở quanh người hắn hiển hiện.

Nhưng mà, bất luận Diệp Khuynh Thành diễn đạo pháp là huyền diệu bực nào, bất luận hắn miệng phun hoa sen bực nào, môn hộ chủ phủ vẫn đóng chặt, không chút sứt mẻ.

Diệp Khuynh Thành cũng không có từ bỏ, hắn vẫn diễn biến đạo pháp huyền diệu nhất thế gian, thời điểm từng đầu đại đạo hiển hiện, quanh người hắn có Kim Long chiếm cứ, có Thần Hoàng bay lượn, đủ loại dị tượng đều xuất hiện.

Theo Diệp Khuynh Thành diễn biến đạo pháp càng ngày càng huyền diệu, xuất hiện dị tượng càng ngày càng kinh người, có chúng hiền gõ cửa, có chư thánh khải đạo, càng là có tiên nhân lâm thế, có thần thú phun ra nuốt vào. . .

Thời điểm mỗi một cái dị tượng giao thế, khí tức đáng sợ mà vô địch tràn ngập cả Bệ Ngạn thành, nhận lấy vô thượng đại đạo của Diệp Khuynh Thành ảnh hưởng, thiên địa chi lực của toàn bộ Bệ Ngạn thành nổi lên sóng gió, lúc này, toàn bộ Bệ Ngạn thành hiện lên từng đầu đại đạo pháp tắc, từng đợt luân âm đại đạo vang lên, tựa như là đại đạo than nhẹ, lại tựa như có vô thượng thần linh đang lắng nghe. . .

Tham Khảo Thêm:  Chương 40: Ngoại truyện: Tiểu Tứ Quý (1)

Theo Diệp Khuynh Thành liều mạng diễn biến, toàn bộ Bệ Ngạn thành đều phát sáng lên, thậm chí môn hộ của rất nhiều ốc xá lâu vũ trong Bệ Ngạn thành cũng vì đó ba động.

Không hề nghi ngờ, lúc này Diệp Khuynh Thành là mở ra rất nhiều môn hộ ốc xá lâu vũ, chỉ cần hắn muốn đi vào, những ốc xá lâu vũ này hắn đều có thể đi.

– Thật cường đại, không hổ là thiên tài vô địch đương thời, thiên tư vô thượng như thế, thật sự là không ai bằng!

Nhìn thấy toàn bộ Bệ Ngạn thành cũng vì đó ba động, mặc kệ là thế hệ trước, hay là thế hệ trẻ tuổi, cũng vì đó rung động.

Diệp Khuynh Thành thủ đoạn như thế, dù là thiên tài lại cao ngạo cũng phải ở trước mặt hắn cúi đầu, thiên phú như vậy là không ai bằng.

Nhưng mà, coi như là Diệp Khuynh Thành diễn tận vạn pháp, coi như là vô tận dị tượng giao thế, môn hộ chủ phủ y nguyên đóng chặt, vẫn không chút sứt mẻ, không có nửa điểm mở ra.

– Cái này, điều đó không có khả năng đi.

Vô số người thấy một màn như vậy, cũng không dám tin tưởng, tất cả mọi người cho rằng Diệp Khuynh Thành có thể mở ra môn hộ chủ phủ, không nghĩ tới, Diệp Khuynh Thành lại thất bại, chuyện như vậy truyền đi cũng không có người tin tưởng.

Diệp Khuynh Thành danh xưng đệ nhất nhân, không có chuyện hắn làm không được, trên thực tế, từ khi Diệp Khuynh Thành xuất đạo đến nay, hắn liền không có thất bại qua, tựa hồ, không có chuyện gì là hắn không chiến thắng được.

Nhưng mà, lần này hắn lại ở Bệ Ngạn thành ăn một cái bế môn canh! Nhân sinh lần thứ nhất nếm đến tư vị thất bại!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.