Đế Bá

Chương 1797: Đằng Tề Văn giao dịch



Bởi vì chuyện này chỉ có cao tầng thành Thiên Đằng biết rõ, chỉ có Đằng Tề Văn là đệ tử cấp bậc truyền nhân mới biết, đệ tử bình thường căn bản không biết chuyện này.

Lý Thất Dạ ngồi đó, bình yên bất động, uống một chén rượu ngon, nói:

– Không nên có ý niệm sai lệch với, không nên động tâm tư giết người diệt khẩu, nếu không, ta sẽ chôn các ngươi dưới Khổng Tước Thụ.

Trong khoảng thời gian ngắn, ba lão giả cũng nhìn nhau, bọn họ không nhìn ra người trước mặt có lực lượng gì, nhưng mà trong khoảng thời gian ngắn bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Cuối cùng Đằng Tề Văn hít sâu một hơi. Nhẹ nhàng khoát tay với ba lão giả, ba lão giả lúc này mới thu liễm khí tức, chậm rãi lui qua một bên.

Đằng Tề Văn trở lại bàn, nhìn Lý Thất Dạ ôm quyền, nói ra:

– Tiên sinh tin tức linh thông, không biết tiên sinh làm sao biết được tin tức này?

Lý Thất Dạ lười biếng nói:

– Nói nhiều chuyện nhàm chán này làm gì, trên thế gian chuyện giấu được ta không nhiều. Ngươi lưu lại chính là muốn nhìn dược đạo của ta, chính là muốn này làm chuyện này mà thôi.

Đằng Tề Văn há miệng nói ra:

– Không dối gạt tiên sinh, tiểu đệ đúng là hết sức hứng thú với dược đạo của tiên sinh, dù sao người có thể tục thọ cho tổ thụ, tuyên cổ tới nay không có bao nhiêu người.

Lý Thất Dạ khoát khoát tay, nói ra:

– Chúng ta không nên nói lời khách khí, không cần phải lãng phí thời gian nói nhãm thế. Ngươi đơn giản là muốn ta ra tay cứu tai nạn tổ thụ của các ngươi.

– Tiên sinh nói đúng.

Đằng Tề Văn do dự một chút, hít sâu một hơi, hắn biết không thể dấu diếm được, hắn dứt khoát nói ra:

– Tiên sinh dược đạo vô song, cho nên tiểu đệ mới có suy nghĩ này.

– Muốn mời ta, cũng không phải việc khó.

Lý Thất Dạ cười lên, nhàn nhạt nói:

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

– Nhưng mà ngươi cần chuẩn bị tâm lý, ta là người chào giá rất cao.

Nói xong đứng lên xoay người rời đi.

Thời điểm rời đi, Lý Thất Dạ nhàn nhạt nhìn qua Đằng Tề Văn, nói ra:

– Ngươi tốt nhất nên quyết định thật sớm, thời gian của ta cực kỳ trân quý, bỏ qua cơ hội chính là tiếc nuối cả đời.

Nói xong cũng rời khỏi.

Sau khi Lý Thất Dạ rời khỏi, Đằng Tề Văn trong khoảng thời gian ngắn lâm vào trầm mặc.

– Mời một ngoại nhân không rõ lai lịch chữa trị cho tổ thụ, chuyện này cũng quá nguy hiểm a, chỉ sợ chư vị lão tổ sẽ không đồng ý.

Khi Lý Thất Dạ rời khỏi, lão giả bên cạnh Đằng Tề Văn nói ra.

Một lão giả khác gật đầu, nói:

– Chúng ta hoàn toàn không biết gì về người này, hắn có thật dược đạo vô song hay không còn khó nói, nếu thành công, mọi chuyện đều dễ nói. Nếu không thành công, chuyện này sẽ bất lợi to lớn với ngươi, đối thủ cạnh tranh sẽ cầm chuyện này ra nói chuyện, không cẩn thận ngươi sẽ vạn kiếp bất phục, đến lúc đó đừng nói là tranh giành thành chủ, chỉ sợ thành Thiên Đằng cũng khó có nơi cho ngươi sống yên.

– Ta biết rõ.

Đằng Tề Văn cười khổ một tiếng, nói ra:

– Nếu như hắn thật sự là người trong nghề, đây chẳng phải cơ hội vạn năm có một sao? Trong đương thời, tại Thiên Linh Giới còn có ai có thực lực trị liệu cho tổ thụ?

Nói đến đây, Đằng Tề Văn thở dài một hơi, nói ra:

– Ta hiểu, chỉ cần là người sáng suốt cũng hiểu sự phức tạp mấu chốt trong đó, dùng vị trí thành chủ làm trọng. Nhưng mà nếu nói thật bỏ qua cơ hội này, đây là tiếc nuối cả đời của thành Thiên Đằng.

– Lời nói là thế, chuyện lớn như vậy nên để chư lão quyết định.

Lão giả gọi là tam thúc nói ra:

– Ngươi bây giờ có lẽ nên tranh vị trí thành chủ làm trọng. Nếu như ngươi thực sự có quyết tâm này, chờ ngươi ngồi lên vị trí thành chủ quyết định cũng không muộn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 399: Một người lại một người

– Vấn đề là cơ hội chờ chúng ta sao?

Đằng Tề Văn nói ra:

– Nếu như hắn thật sự có thể tục thọ cho Khổng Tước Thụ, như vậy có thể nghĩ hắn nghịch thiên cỡ nào, chờ đợi không được. Chỉ sợ hắn tục thọ cho Khổng Tước Thụ thành công, hắn cũng đã danh dương thiên hạ. Đến lúc đó người trong thiên hạ cầu hắn rất nhiều, bao nhiêu đế thống tiên môn, bao nhiêu tổ thụ truyền thừa cần hắn tục thọ cho lão tổ của mình, cần hắn tới tục thọ cho tổ thụ.

– Thực có một ngày như thế, cửu giới đả thông, thế giới to lớn trước mặt hắn, trong cửu giới sẽ có càng nhiều người quỳ trước mặt cầu hắn tục thọ.

Đằng Tề Văn bất đắc dĩ nói:

– Thực sự một ngày như vậy, hắn đã danh dương thiên hạ, uy chấn cửu giới, hắn là chung cực dược sư, còn nhìn chúng ta sao?

– Hoặc là, đúng như lời hắn nói, tiếc nuối cả đời.

Đằng Tề Văn nói ra.

Lão giả gọi là tam thúc nói:

– Nhưng đây chỉ là lời hắn nói, hắn cũng không nhất định có thể có thực lực này, nếu không hắn đã sớm dương danh thiên hạ.

– Chuyện thế gian cũng không nên dùng lẽ thường mà suy đoán, thiên địa quá lớn, kỳ nhân chuyện lạ quá nhiều.

Đằng Tề Văn bất đắc dĩ nói:

– Nhưng mà dùng cái nhìn của ta, ta cảm thấy hắn không phải đối tượng khẩu xuất cuồng ngôn, nếu như không có tự tin tuyệt đối sẽ không nói như thế. Chỉ cần là người có chút kiến thức sẽ không dám dối gạt và đắc tội thành Thiên Đằng, đó cũng không phải chuyện sáng suốt, trừ phi đối phương cường đại.

Nghe được Đằng Tề Văn nói như vậy, ba vị lão giả nhìn nhau, một lão tổ khác nói ra:

– Cho dù ngươi nghĩ như vậy, các lão tổ cũng chưa chắc đồng ý.

Tham Khảo Thêm:  Chương 19: Lên trời

Đằng Tề Văn hít sâu một hơi, nói ra:

– Yên tâm đi, ta nhất định có thể thuyết phục lão tổ, điểm này ta vẫn có tin tưởng.

Thấy Đằng Tề Văn quyết định, ba vị lão giả đã không có chuyện gì để nói, trên thực tế Đằng Tề Văn cho tới nay đã có tiềm chất trở thành thành chủ, ánh mắt hơn xa người thường.

Lý Thất Dạ trở lại nơi dừng chân Cẩm Tú Cốc không được vài ngày, Đằng Tề Văn quả nhiên đã tìm tới tận cửa.

– Công tử ngươi dẫn Đằng Tề Văn tới cửa?

Biết được Đằng Tề Văn đến, Khổng Cầm Như cũng hỏi. Nàng hiểu Lý Thất Dạ không phải kẻ yếu, hắn cố tình thì Đằng Tề Văn tuyệt đối không có khả năng tìm tới tận cửa rồi.

– Đúng, ta chính là chờ hắn tới cửa.

Lý Thất Dạ cười nhạt một tiếng, nói ra:

– Ta cũng nên đi thành Thiên Đằng.

– Đi thành Thiên Đằng?

Khổng Cầm Như giật mình một lát, nói ra: ”

– Khổng Tước Thụ làm sao bây giờ?

Lý Thất Dạ nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:

– Chuyện này không vội được, hiện tại nên làm cũng làm, cần cho nó thở một chút, khiến nó có đầy đủ thời gian đi tiêu hóa, chỉ cần thời cơ đến mới có thể tiến hành bước cuối cùng.

Nói đến đây, Lý Thất Dạ nhìn qua Khổng Cầm Như, nói ra:

– Quan trọng hơn là, muốn tục thọ cho Khổng Tước Thụ thành công, còn cần mấy thứ đặc biệt.

– Muốn cái gì? Cẩm Tú Cốc sẽ lấy ra.

Khổng Cầm Như vội vàng nói ra.

Lý Thất Dạ lắc đầu nói ra:

– Thứ này không phải các ngươi có thể lấy được, phải ta tự mình đi mới được.

– Thành Thiên Đằng có thứ ngươi cần?

Lúc này Khổng Cầm Như ý thức được cái gì, nói ra.

– Đúng vậy, một thứ rất trọng yếu, cũng là mấu chốt tục thọ cho Khổng Tước Thụ.

Lý Thất Dạ cười cười nói ra.

– Thành Thiên Đằng chỉ sợ không có thể nguyện ý cho.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.