Lúc này Viêm Dương Long cũng muốn mượn Thái Dương Thể hộ mệnh cho mình, chỉ cần Lý Thất Dạ không cách nào phá Thái Dương Thể của hắn, như vậy cũng không cách nào giết hắn.
Rất nhiều người nhìn thấy cảnh như vạy, cũng giật mình, Viêm Dương Long cũng bị đóng đinh trên đất vẫn còn uy thế đáng sợ như thế, tiên thể chính là tiên thể, đây là thể chất khác không bằng được.
Lý Thất Dạ làm sao không nhìn thấu suy nghĩ của hắn, chỉ cười lên, nói ra:
– Chỉ là múa rìu qua mắt thợ mà thôi, chỉ bằng chút Thái Dương Thể này của ngươi cũng muốn bảo vệ tính mạng. Ngươi đã dựa vào Thái Dương Thể bảo vệ tánh mạng, rất tốt, ta là người ưa thích đạp nát hy vọng của người khác.
Lý Thất Dạ nói như thế, chỉ tiện tay phủi qua, trấn áp Viêm Dương Long. Nhưng mà Thái Dương Thể của Viêm Dương Long uy lực cường đại hơn nữa cũng không thể làm gì, Lý Thất Dạ dùng bàn tay áp xuống, Thái Dương Thể như núi lửa khổng lồ phun trào của Viêm Dương Long giống như ngọn nén săp tàn trong gió, cả Thái Dương Thể thoáng cái dập tắt, thái dương tinh hỏa đang bộc phát cũng biến mất.
Cảnh này vô cùng rung động, lập tức trấn diệt tiên thể, thủ pháp bá đạo bực nào, hung tàn ra sao?
– Không —
Viêm Dương Long nằm mơ cũng không nghĩ tới Thái Dương Thể dưới một cái phủi tay của Lý Thất Dạ cũng không chịu nổi. Đáng tiếc lúc này cho dù hắn muốn hối hận cũng không kịp, dưới trấn áp này, hắn giống như thái dương tinh hỏa, bị tiêu diệt.
Vào lúc này tràng diện vô cùng an tĩnh, tất cả mọi người sinh ra hàn khí trong lòng, tất cả mọi người hiểu tiểu tử Nhân tộc trước mặt là kẻ hung ác, căn bản không sợ bất cứ kẻ nào. Hắn dám ở trước mặt người trong thiên hạ chém giết đạo đồng của Lâm đ*o trưởng và đệ tử của Thái Dương Vương, điểm này nói rõ hắn bá đạo, hắn căn bản không quan tâm là địch với Lâm đ*o trưởng, Thái Dương Vương hay bất cứ kẻ nào cả.
Giết Viêm Dương Long, lúc này Lý Thất Dạ mới chậm rãi đi đến trước mặt Nghiễm Hải thái tử, lúc này toàn thân Nghiễm Hải thái tử vỡ vụn, thân thể giống như gốm sứ. Vỡ thành ngàn vạn phiến, dường như chỉ cần đụng nhẹ là thân thể của hắn tan nát.
Nghiễm Hải thái tử nằm trong vùng máu, không thể động đậy, nhìn thấy Lý Thất Dạ, hắn vẫn hung ác, lạnh lùng nói:
– Được làm vua thua làm giặc, chỉ trách ta học nghệ không tinh, muốn chém giết muốn róc thịt tùy ngươi, Nghiễm hải tộc sẽ báo thù cho ta, một ngày nào đó. Nghiễm hải tộc sẽ huyết tẩy cửu tộc của ngươi.
Cho dù là sắp chết, Nghiễm Hải thái tử vẫn không thay đổi bản tính hung tàn của Nghiễm Hải Ngư, vẫn cực kỳ hung ác.
– Ta sẽ, ta sẽ chờ Nghiễm hải tộc tới tìm ta báo thù cho ngươi. Ta chờ máu hàng tỉ Nghiễm Hải Ngư nhuộm đỏ biển xanh.
Lý Thất Dạ cười cười, ra tay gọn gàng, chém đầu của Nghiễm Hải thái tử xuống.
Sau khi bị cắt đầu, đôi mắt Nghiễm Hải thái tử vẫn mở to ra, cho dù là chết thì hắn vẫn mở to mắt nhìn chằm chằm vào địch nhân.
Đùng — một tiếng nổ vang. Lúc này năm ngón tay Lý Thất Dạ mở ra, tia chớp bắn ra ngoài, hơn mười lão giả sắp chết, nhưng mà lúc này bị Lý Thất Dạ dùng tia chớp nướng thành đống tro tàn, chỉ để lại một người sống.
Thời điểm chờ tên lão giả còn sống kia tỉnh táo lại đứng lên, Lý Thất Dạ đã dùng một cái hộp cho đầu lâu Nghiễm Hải thái tử vào trong, đưa cho lão giả này, hắn cười nói:
– Mang cái đầu này về cho Nghiễm hải tộc, giao cho tộc trưởng của các ngươi, nói cho hắn biết, nói cho cả Nghiễm hải tộc biết, đừng tới tìm ta gây phiền toái, đừng tới chọc ta, nếu không kết cục của con hắn chính là kết cục của hắn. Nếu như sau này Nghiễm Hải Ngư dám xuất hiện trước mặt ta, ta sẽ giết tất cả.
Lão giả Nghiễm hải tộc tức giận run rẩy, gương mặt của hắn vặn vẹo, cuối cùng hung ác nói:
– Ta sẽ chuyển cáo không sót một chữ!
Nói xong, mang theo đầu lâu Nghiễm Hải thái tử rời khỏi.
Đối với Lý Thất Dạ nói như vậy, tất cả mọi người thoáng im lặng, nói như thế nào thì Nghiễm Hải Ngư cũng là nhân vật hung ác, gần đây đều tranh cường háo thắng. Hành vi của Lý Thất Dạ đã chọc giận cả Nghiễm hải tộc, đến lúc đó chỉ sợ là hàng tỉ Nghiễm Hải Ngư của Nghiễm hải tộc sẽ tới tìm Lý Thất Dạ liều mạng!
Thời điểm tất cả mọi người im lặng thất thần, Lý Thất Dạ vỗ vỗ tay, cười nhìn Đằng Tề Văn cùng Diệp Đồ nói ra:
– Tốt, chúng ta đi thôi, nơi này không có chuyện gì nữa rồi.
Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn không nói hai lời, đi theo Lý Thất Dạ rời khỏi.
Lý Thất Dạ đi không bao xa, hắn quay đầu nhìn qua đám đại nhân vật đang ẩn nấp chân thân, vừa cười vừa nói:
– Từ đâu tới đây thì về nơi đó đi, Xuyên Hải Toa, không phải là nơi các ngươi có thể tham ngộ, cho dù thủy tổ của các ngươi còn tại thế, cũng không dám nói có thể tham ngộ ra cái gì.
Những đại nhân vật che đậy thân phận không nói cái gì, bọn họ không có phản bác Lý Thất Dạ nói.
Lý Thất Dạ rời khỏi tàn phá mị cảnh, ra Xuyên Hải Toa, cuối cùng Lý Thất Dạ quay đầu nhìn qua Xuyên Hải Toa vẫn đang chạy đi.
Nhìn thấy Bất Hệ Chu được người ta gọi là Xuyên Hải Toa, trong lòng Lý Thất Dạ thở dài một hơi, hoặc là có một ngày như vậy a.
– Lúc Xuyên Hải Toa chìm vào vô để hải câu thì tàn phá mị cảnh sẽ đóng lại sao?
Diệp Đồ nhìn qua Xuyên Hải Toa nói ra.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng gật đầu, nói ra:
– Sẽ, hoặc là nói, thời điểm Xuyên Hải Toa xuất hiện lần nữa còn xa lắm. Hoặc nói nó xuất thế lần nữa thì thiên địa này sẽ đổi khác rồi.
Nói xong quay người liền đi.
Đám người Lý Thất Dạ vừa trở lại Thiển Hải Than, lập tức có một đệ tử Vô Cấu Tông đang chờ ở đó, Diệp Đồ biết được tin tức nên hưng phấn nói với Lý Thất Dạ:
– Công tử, tông môn đã có tin tức, tổ kình đang đợi công tử.
– Tốt, ta lập tức khởi hành.
Lý Thất Dạ gật gật đầu, sau đó hắn vỗ vai Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn, vừa cười vừa nói:
– Ta cũng nên đi, hảo hảo tu hành được rồi, có lẽ sẽ có một ngày tương kiến.
Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn tạm biệt Lý Thất Dạ, đối với bọn họ mà nói, đi theo Lý Thất Dạ một thời gian ngắn giúp bọn họ có được lợi ích không nhỏ, thậm chí có thể nói là được lợi cả đời.
Biển cả, biển cát khôn cùng, Bích Dương Hải rộng lớn khó mà tưởng tượng, biển cả sâu không thể phỏng đoán, trong biển rộng bao la bát ngát này lại có bao nhiêu sinh linh cư trú ở đây, lại có bao nhiêu sinh vật khó có thể tưởng tượng.
Tại khu vực biên hoang của Bích Dương Hải, ở chỗ này đại dương mênh mông rộng lớn. Bởi vì nơi này cách trung ương Bích Dương Hải quá mức xa xôi, nơi này trừ tôm cá ra, ít có chủng tộc hoặc tu sĩ giao thiệp.
Dưới đáy biển chính là từng ngọn núi chìm nổi, phóng mắt nhìn đi, giống như không nhìn thấy điểm cuối cùng.
Trên phiến hải vực này cũng có rất nhiều hòn đảo xuất hiện, nhiều như sao trời, nhưng mà trên từng hòn đảo này không có ai cả.
Ở chỗ này chính là nơi tổ kình của Vô Cấu Tông ngủ say, đương nhiên, đây chỉ là ngủ tạm thời mà thôi, thời điểm nó tỉnh ngủ, nó sẽ bơi khắp nơi, lưu động tại Bích Dương Hải, Thâm Hác Hải, Long Yêu Hải!