– Ai nói ta muốn sáng tạo chủng tộc chứ?
Lý Thất Dạ cười lên, nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
– Ta chỉ muốn xem thiên địa như thế nào, ta chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi, muốn từ sự kiện ra đời của thụ nhân thăm dò lão tặc thiên mà thôi.
Lý Thất Dạ nói rất tùy ý, làm cho tâm thần người ta chấn động. Diệp Tiểu Tiểu cũng không phải tiểu nữ hài bình thường, nàng kiến thức không phải tu sĩ bình thường có thể so sánh, quản chi tuổi của nàng còn nhỏ, nhưng mà Lý Thất Dạ nói lời này làm cho nàng ý thức được cái gì đó.
Thăm dò lão tặc thiên là suy nghĩ như thế nào! Một câu tùy ý như vậy đủ rung động nhân tâm.
Thử nghĩ một chút, có mấy tu sĩ sẽ suy nghĩ đi thăm dò lão tặc thiên? Tầng thứ này đã vượt qua phạm trù của tu sĩ, hoặc là nói đã không phải Tiên Đế có thể thăm dò.
– Thăm dò lão tặc thiên là suy nghĩ thế nào?
Diệp Tiểu Tiểu trợn mắt nhìn qua, không thể tưởng tượng nổi đánh giá Lý Thất Dạ, nói ra:
– Ngươi đây muốn làm gì? Muốn biến thành sao?
– Ai nói ta muốn mà biến thành?
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói ra:
– Làm lão tặc thiên có cái gì tốt? Thái thượng vong tình, một chút cũng không tốt!
– Nhưng mà, có chút chuyện cần có người đi làm, có người đi thăm dò!
Nói đến đây hai mắt Lý Thất Dạ trở nên vô cùng thâm thúy, làm cho bất cứ kẻ nào cũng nhìn không thấu.
Thụ nhân tại Thần Thụ Lĩnh xây dựng không ít thôn trang và thành trấn, nhưng mà rất nhiều thôn trang và thành trấn ôm địch ý với người ên ngoài, thậm chí là cự tuyệt người ngoại lai dung nhập thế giới của chúng.
Nhưng cũng có ngoại lệ, đó chính là thành Thần Thụ! Thành Thần Thụ có thể nói hải nạp bách xuyên, nó không chỉ hoan nghênh người ngoại lai tiến vào, hơn nữa thụ nhân thành Thần Thụ cũng nguyện ý làm giao dịch với bất cứ kẻ nào, trong đó là giao dịch toàn diện.
Đồng thời thành Thần Thụ cũng là thành trấn lớn nhất do thu nhân thành lập tại Thần Thụ Lĩnh, thậm chí có thể nói, ở chỗ này thành Thần Thụ là tòa thành lớn nhất Thần Chỉ Châu.
Thành Thần Thụ xây dựng ở nơi sơn mạch giao thoa, nếu như ngươi có thể tận mắt thấy thành Thần Thụ, như vậy tuyệt đối sẽ rung động.
Trên vùng đất này có hai sơn mạch lớn cắm thẳng xuống đất.
Hai rặng núi của chúng giao nhau, thụ nhân dựng lên một tòa thành trì to lớn, thành trì này như đọng trên trời, cảnh tượng cực kỳ đồ sộ.
Nhìn thấy thành Thần Thụ treo lên cao cao, thậm chí có thể nhìn thấy không ít tu sĩ ra vào thành Thần Thụ, Diệp Tiểu Tiểu cũng cảm thấy hưng phấn, nói ra:
– Thì ra thành Thần Thụ là xây dựng ở đây a, ta vẫn cho rằng không ở đấy.
Lý Thất Dạ cười cười, mang theo Diệp Tiểu Tiểu đi dọc leo lên sơn mạch, trên đường đi thông thành Thần Thụ, không chỉ gặp Lý Thất Dạ, có không ít thụ nhân cũng dọc theo sơn mạch đi lên thành Thần Thụ.
– Vì cái gì thụ nhân thành Thần Thụ lại vãng lai với người ngoài, thậm chí là giao dịch chứ?
Diệp Tiểu Tiểu tò mò hỏi Lý Thất Dạ.
Đến bây giờ mới thôi, Diệp Tiểu Tiểu thấy vấn đề không hiểu là hỏi Lý Thất Dạ, nàng phát hiện Lý Thất Dạ biết rõ những chuyện còn nhiều hơn lão tổ Hoàng Kim Tự rất nhiều.
– Đây là quá trình một tộc loại phải trải qua.
Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:
– Một văn minh từ cấp thấp tới cao cấp đều phải trải qua chuyện này. Từ thôn trang đến trấn thành, lại đến siêu cấp đại thành, đây là quá trình cần trải qua. Đối với thụ nhân mà nói, thôn trang nhỏ chỉ dung nạp các tân thụ nhân vừa lột xác, sau đó chậm rãi lột xác thành công, khi đó chúng có thể độc lập, chúng thông suốt qua các thành trấn và đi tới siêu cấp đại thành của Thần Thụ Lĩnh này.
– Ngươi muốn trở thành một chủng tộc chính thức, không có giao dịch, không có vãng lai, vậy làm sao biến thành chủng tộc chính thức cơ chứ?
Lý Thất Dạ nói ra:
– Giống như Mị Linh, Nhân tộc cũng làm như vậy, cho dù tự cấp tự túc như thế nào, đều cần giao dịch, vãng lai, đây là dung hợp, nếu không sẽ không cường đại được.
Nghe được Lý Thất Dạ nói cả buổi, Diệp Tiểu Tiểu cái hiểu cái không gật đầu, dù sao nàng tuổi còn nhỏ, cho dù kiến thức nhiều, những thứ Lý Thất Dạ nói với nàng còn quá xa xôi.
Cuối cùng nhất Lý Thất Dạ mang theo Diệp Tiểu Tiểu đưa tới cửa thành Thần Thụ Lĩnh, chi thấy ở cửa thành có một gốc cây to lớn, gốc đại thụ thập phần cao lớn, nối thẳng trời cao, gốc đại thụ như vậy nó rủ xuống rễ cây cực lớn xuống đất, mỗi một rễ cây trấn thủ bốn cửa thành.
Nhìn lên trên cao, chỉ thấy trên cành đại thụ có một cái mặt, cái mặt này vô cùng nhân từ, có râu bạc thật dài, mặt mũi hiền lành, xem ra giống như lão gia gia nhà hàng xóm.
Lúc này gương mặt trên cây nhắm mắt lại giống như đang ngủ.
Nhìn qua đại thụ này, Diệp Tiểu Tiểu cảm thấy hiếu kỳ, nói ra:
– Đây là cái gì? Cũng là thụ nhân sao?
– Có thể nói là thế, cũng có thể nói không phải.
Lý Thất Dạ nhìn qua gương mặt trên đại thụ, vừa cười vừa nói:
– Nó có thể nói là thụ nhân, nhưng lại không giống thụ nhân. Nó là thành chủ Thần Thụ Lĩnh, cũng là thủ hộ thần nơi đây.
– Thụ nhân cũng có thủ hộ thần?
Diệp Tiểu Tiểu khẽ giật mình, nói ra.
– Nó khác với các thụ nhân khác, các thụ nhân khác là từ tử thi mà sinh ra.
Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:
– Nó thời điểm chưa biến thành thủ hộ thần của thụ nhân, đây là người tiếng tăm lừng lẫy, nó khi đó được người ta xưng là Cửu Chung Thần Tổ, uy danh thái thịnh, từng là uy hiếp cửu thiên thập địa.
– Cửu Chung Thần Tổ!
Nghe nói như thế Diệp Tiểu Tiểu chấn động, tuy thị nhân trước mặt nàng không biết, nhưng mà cái tên Cửu Chung Thần Tổ thì nàng quá quen thuộc, đã nghe qua thật nhiều.
– Nó chính là một trong những thiên tài cường đại nhất vào thời đại Hoàng Kim Trúc Tổ?
Diệp Tiểu Tiểu giật mình nhìn qua gốc đai thụ trức mặt, chấn động nói.
Diệp Tiểu Tiểu biết rõ tên của Cửu Chung Thần Tổ, đó là bởi vì Hoàng Kim Trúc Tổ là thủ tổ của Hoàng Kim Tự, mà Cửu Chung Thần Tổ chính là đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ của Hoàng Kim Thụ Tổ.
Tuy cuối cùng Cửu Chung Thần Tổ không thể thành thụ tổ, nhưng mà nó có uy danh vô cùng hiển hách.
Mà Diệp Tiểu Tiểu xuất thân từ Hoàng Kim Tự, nàng từ nhỏ đã nghe qua câu chuyện của thụ tổ, cho nên đối với cái tên Cửu Chung Thần Tổ vô cùng quen tai.
– Đúng vậy, nó chính là đối thủ tranh giành vị trí thụ tổ với Hoàng Kim Trúc Tổ, Cửu Chung Thần Tổ.
Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:
– Nó không thể trở thành thụ tổ, đi tới Thần Thụ Lĩnh, hắn tự nguyện kết hợp với hạt giống. Càng không thể tưởng tượng nổi là, hắn là kẻ duy nhất kết hợp với hạt giống mà còn sống, cuối cùng nhất, nó cắm rễ ở này, trở thành thủ hộ thần của thụ nhân, thủ hộ thành Thần Thụ!
– Thật lâu không ai đề cập tới cái tên này!
Lý Thất Dạ vừa mới nói xong, gương mặt già nua trên đại thụ kia mở hai mắt ra, lộ ra dáng tươi cười nói rằng.