– Dưới một chiêu này, thân thể của hắn lập tức bị đánh được tan thành mây khói, đáng tiếc hắn đã đạt tới tình trạng trời cũng ghét bỏ, hắn trúng chiêu nhưng không chết. Về sau, Thiên Lý Tiên Đế cũng không muốn tiếp tục ra tay, cũng không phải Thiên Lý Tiên Đế không thể giết hắn, chỉ là không đành lòng mà thôi.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ cũng thở dài một hơi, Dư Chính Phong đi đến một bước này, hắn cũng không hy vọng nhìn thấy, đại đạo bi quan chán đời, đây là đại đạo khiến người sống tuyệt vọng.
Trong trận chiến năm đó, đối với Dư Chính Phong mà nói, nếu như chết trong tay người mình yêu, chết dưới chân đế đồ người hắn yêu, như vậy, đối với hắn mà nói là chết có ý nghĩa, đây là kết cục viên mãn, kết cục hoàn mỹ nhất trong lòng hắn.
Nhưng mà hắn thừa nhận một kích lộng lẫy nhất đời, Dư Chính Phong vẫn không chết, hắn vẫn sống sót, nhưng mà đối với Thiên Lý Tiên Đế mà nói, ra tay đã không còn ý nghĩa, bởi vì Dư Chính Phong chỉ muốn chết mà thôi.
Nghe câu chuyện này, Khổng Tước Minh Vương rung động thật sâu, trúng chân đế đồ vẫn không chết, đây là chuyện kinh khủng cỡ nào.
– Hắn đã bi quan chán đời, người trên thế gian này, hắn lười ra tay, cũng khinh thường ra tay.
Lý Thất Dạ nói:
– Bằng không cho dù có hải thần cầm Tam Xoa Kích đến, hắn cũng có thể đánh một trận đến cùng.
Lý Thất Dạ thở dài một hơi.
Giờ này khắc này, rốt cuộc Khổng Tước Minh Vương hiểu vì cái gì Lý Thất Dạ lại dẫn tiến nàng với Dư Chính Phong, vì cái gì hắn kéo Dư Chính Phong làm chỗ dựa cho Trấn Thiên Hải thành, dùng thực lực của hắn, đúng là có tư cách làm chỗ dựa cho Trấn Thiên Hải thành.
Qua một hồi lâu, Khổng Tước Minh Vương phục hồi tinh thần lại, hỏi:
– Thế tề khu Tiên Đế thì sao? Phải phân chia thế nào?
– Cái này, rất khó phân chia.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói ra:
– Muôn đời đến nay, tồn tại như thế rải rác không có bao nhiêu, thật muốn phân chia, đánh một trận với Tiên Đế bất phân thắng bại, đây chính là tề khu.
Đánh với Tiên Đế một trận bất phân thắng bại, chính là tề khu, nghe được lời này, Khổng Tước Minh Vương lập tức nghĩ đến một người, đó chính là thủy tổ Trấn Thiên Hải thành của nàng — Hắc Long Vương.
Hắc Long Vương, tam thế tôn vinh, cuối cùng đánh một trận với Đạp Không Tiên Đế! Đối với các đệ tử Trấn Thiên Hải thành các mà nói, Hắc Long Vương chính là thần tượng trong suy nghĩ của bọn họ, mưa dầm thắm đất.
Có thể nói, tại Bắc Uông Dương có bao nhiêu người nghe câu chuyện Hắc Long Vương lớn lên. Khổng Tước Minh Vương cũng như thế, nàng từ nhỏ đã nghe qua các câu chuyện của Hắc Long Vương, nàng dùng Trấn Thiên Hải thành làm kiêu ngạo, nàng dùng trở thành đệ tử Trấn Thiên Hải thành làm vẻ vang!
– Đúng, nếu như muôn đời đến nay, người có tiếng tăm lừng lẫy nhất chính là Hắc Long Vương.
Lý Thất Dạ gật gật đầu, nói ra:
– Hắn rất cường đại, hắn thật sự là tề khu Tiên Đế.
Khổng Tước Minh Vương lúc này nói:
– Nhưng mà, đồn đãi nói, Đạp Không Tiên Đế đã chết, thuỷ tổ đã trảm Đạp Không Tiên Đế.
Trận chiến năm đó tại Đạp Không Sơn nàng cũng có nghe nói qua, đế thi của Đạp Không Tiên Đế bị người của Lý Thất Dạ giết tan thành mây khói.
– Tiên Đế cũng có phân mạnh yếu, đây cũng là nguyên nhân ta tính Hắc Long Vương vào tề khu.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
– Mà tồn tại như Kiêu Hoành Tiên Đế, Hồng Thiên Nữ Đế, Phi Tiên Đế, Hạo Hải Tiên Đế. Nếu như Hắc Long Vương quyết đấu với những Tiên Đế này, vậy khó mà nói. Đạp Không Tiên Đế ở trong các Tiên Đế cũng không được tính là Tiên Đế cao cấp.
– Đạp Không Tiên Đế trong các Tiên Đế được xếp hạng như thế nào?
Khổng Tước Minh Vương hỏi, trong nội tâm nàng tràn ngập hiếu kỳ, dù sao Đạp Không Tiên Đế chính là Tiên Đế ai ai cũng biết, hơn nữa là Tiên Đế duy nhất sau khi tiếp nhận thiên mệnh bị người ta giết trong mắt người đời.
– Khó mà nói.
Lý Thất Dạ lại lắc đầu, nói ra:
– Đạp Không Tiên Đế có không gian phát triển rất lớn, không thể biwr vì hắn bị Hắc Long Vương trảm mà xem nhẹ hắn được, chỉ có thể nói, hắn hơi nóng vội một chút, nếu như hắn tiếp tục đi tới đích trên con đường Tiên Đế này, cho dù là trên chín tầng trời cũng có thành tựu lớn, chuyện này không cách nào nói rõ ràng được.
– Một người có thể trở thành Tiên Đế, cũng không phải trùng hợp, cũng không phải ngẫu nhiên, hắn là người đạt được thiên mệnh thừa nhận, hắn là người kiệt xuất nhất của thời đại đó.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ nghiêm túc nói ra:
– Thực sự không phải nói ngươi có thiên phú vô song, ngươi xuất thân tuyệt thế, ngươi tu luyện công pháp vô địch, có được binh khí cường đại nhất, có người hộ đạo cường đại nhất thì ngươi có thể trở thành Tiên Đế…
– Trên con đường này, còn có cần một đạo tâm vĩnh viễn bất động, chỉ cần vĩnh viễn không nói buông tha, mới có cơ hội chứng được đại đạo. Nếu như ngươi không có dũng khí kiên trì, nếu không dù ngươi có thiên phú, có bảo vật, có công pháp thì dùng được gì? Một vị Tiên Đế, không chỉ chống lại ngăn cản, còn phải chống lại hấp dẫn, chỉ có dũng cảm tiến tới mới có thể đạt tới đỉnh phong trong thiên địa, mới có được thành tựu to lớn như thế.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ nhìn qua phương xa, chậm rãi nói ra:
– Đệ tử Trấn Thiên Hải thành cũng không cần phải xem nhẹ Đạp Không Tiên Đế, hắn có thể trở thành Tiên Đế, chuyện này không phải vận may, hắn có được điều mà người khác không có. Trong thời đại Đạp Không Tiên Đế, thiên phú Đạp Không Tiên Đế chưa tính là cao nhất, vào thời đại của hắn, Đạp Không Tiên Đế xuất thân cũng không phải tốt nhất…
– Trong thời đại đó, có rất nhiều người điều kiện tốt hơn Đạp Không Tiên Đế, nhưng mà cuối cùng chỉ có Đạp Không Tiên Đế có thể trở thành Tiên Đế! Chẳng lẽ chỉ bởi vì hắn may mắn sao?
Lý Thất Dạ cười lắc đầu:
– Tiên Đế, chưa bao giờ là người may mắn của thời đại.
– Nếu như ngươi có một phen sự nghiệp, có thành tựu không tệ, hoặc là do ngươi có may mắn, hoặc là bởi vì xuất thân của ngươi, chuyện này làm cho ngươi có sự nghiệp như vậy.
Lý Thất Dạ trịnh trọng nói nói:
– Nhưng Tiên Đế cho tới bây giờ sẽ không có may mắngì đáng nói, từ ngày ngươi bước vào Thương Thiên Đạo, vậy ý nghĩa ngươi là địch với thiên hạ, ngươi có vô số đối thủ tiềm ẩn, rất nhiều người muốn đẩy ngươi vào chỗ chết cho thống khoái, bắt đầu ngày đó ngươi phải chiến đấu với vô số người cùng thế hệ, ngươi phải căng mắt phòng bị người khác ám sát, ngươi còn phải đưa mắt nhìn nguy hiểm trong tu đạo…
– Có thể nói, mỗi một vị Tiên Đế đều là người thân kinh bách chiến, mỗi một vị Tiên Đế phải bước lên xương khô của vô số người, mỗi một vị Tiên Đế phải trải qua chiến đấu tới ngày cuối cùng. Cho dù ngươi có người hộ đạo vô địch, nhưng, nên kinh nghiệm vẫn là kinh nghiệm, nếu không ngươi chỉ là đóa hoa được che chở trong nhà kính, ngươi không thể khai sáng đại đạo tuyệt thế, ngươi cũng không có khả năng đạt được thiên mệnh thừa nhận. Chỉ có chiến đấu tới cuối cùng, chỉ có vĩnh viễn không lùi bước mới là Tiên Đế!