Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Nói làm ta thấy vinh hạnh quá.
Đối diện mười hai vị Đại Đế mà Lý Thất Dạ vẫn không sợ hãi, nói cười bình thường:
– Nói thật ra ta có nhiều kẻ thù trong Đệ Thập giới nhưng khiến mười mấy Đại Đế tụ tập lại săn giết ta thì rất không dễ dàng. Trong Đệ Thập giới rất hiếm người có thể triệu hoán nhiều Đại Đế đích thân ra tay.
Mắt Lý Thất Dạ tràn ngập ý cười, ung dung nói:
– Trong Đệ Thập giới ít người khiến nhiều Đại Đế bán tình cảm, tuy không thiếu đầu lĩnh đối địch với ta nhưng tính tới tính lui thì người có thể mười cả đám Đại Đế các ngươi, muốn dồn ta vào chỗ chết thì chỉ có mình Thiển lão già.
Lý Thất Dạ cười lớn, hét to:
– Thiển lão già, ta biết ngươi ở đây. Không cần biết là chân thân hay đạo thân của ngươi giá lâm, nếu đến rồi thì ra gặp bằng hữu cũ đí, đừng nhỏ mọn như vậy.
Lý Thất Dạ mới dứt lời chợt vang tiếng hừ lạnh:
– Hừ!
Trên bầu trời xuất hiện một cái bóng, bóng dáng vô cùng mơ hồ, không thấy rõ mặt mũi.
Dù cái bóng mơ hồ khó thấy rõ mặt nhưng đứng trên cửu thiên, đứng đó như thành chúa tể thiên địa, dường như trở thành vua chúng thần.
Các Đại Đế có mặt ai nấy đế uy hùng hồn, đế uy ngập trời, trấn áp vạn vực, uy hiếp chúng sinh. Nhưng so với cái bóng trước mắt thì chẳng ra cái gì.
Cái bóng trước mắt như là chủ chư đế, vua chúng thần, dường như có thể hiệu lệnh Đệ Thập giới, hiệu lệnh tất cả Đại Đế Tiên Vương trong mười ba châu.
Giọng cái bóng vang vọng thiên địa, có uy nghiêm vô thượng, khiến ai nghe đều khó chống cự.
– Quạ, ngươi vốn nên ngoan ngoãn tốn trong Cửu Giới, không nên bò lên Đệ Thập giới chúng ta!
Trước uy nghiêm vô thượng của cái bóng, đừng nói Thần Hoàng, dù là tồn tại Hoành Kích Tiên Đế cũng quỳ lạy dưới đất.
Lý Thất Dạ bật cười:
– Bao nhiêu năm qua rồi mà Thiển lão già nhà ngươi vẫn cũkỹ.
Lý Thất Dạ lắc đầu nói:
– Đệ Thập giới không phải nhà của ngươi, dù Đệ Thập giới là do Thiển gia các ngươi mở, Lý Thất Dạ ta muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, chẳng lẽ ta sợ Thiển gia ngươi sao?
Cái bóng vô cùng uy nghiêm, lời vừa thốt ra lạnh thấu thiên địa, hơi thở sát phạt:
– Nếu ngươi đã bò lên Đệ Thập giới chúng ta thì giết không tha. Chư đế và ta nguyện xóa sổ căn nguyên họa loạn vì Đệ Thập giới!
Hơi thở sát phạt đó chỉ có đẳng cấp Đại Đế là không sợ, những người khác có thể bị hù đứng tim.
Lý Thất Dạ bật cười:
– Thật không?
Lý Thất Dạ nhàn nhã nói:
– Nói vậythì đúng là rất vĩ đại, thật ghê gớm. Thiển Đạo Tâm nhà ngươi cần cù vì Đệ Thập giới, từng thời đại đối địch với ta, thậm chí mạo hiểm bị thiên tru cắn chết ta không nhả. Đệ Thập giới có Đại Đế như ngươi thật là may mắn lớn lao.
Lý Thất Dạ đang nói móc nhưng đối phương không phản ứng nhiều, ánh mắt lạnh băng luôn nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm. Đổi lại người khác, dù có là tồn tại Hoành Kích Tiên Đế, bị ánh mắt lạnh băng đó nhìn đăm đăm đã mềm như bún.
Thiển Đạo Tâm, nói cái tên này thì trong Đệ Thập giới không nhiều người biết, nhưng cái tên Thế Đế khiếp sợ toàn Đệ Thập giới. Có thể nói cái tên Thế Đế vượt qua các thời đại dài.
Cái tên Thế Đế không chỉ vang dội vô cùng, có thể nói bóng dáng thấp thoáng trong thời đại Đệ Thập giới lâu dài. Thế Đế từng chúa tể đại thế Đệ Thập giới, có quyền uy vô thượng, rất được chư đế chúng thần tôn kính.
Ánh mắt Thế Đế lạnh băng, Lý Thất Dạ thì nhàn nhã ung dung.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Thiển lão già, mỗi lần ngươi đều muốn truy sát ta. Ài, đừng nói dễ nghe vậy được không. Vì Đệ Thập giới gì đó? Chẳng qua là vì nữ nhi của ngươi.
Lý Thất Dạ nhắc đến chuyện này khiến ánh mắt Thế Đế lạnh băng, ánh mắt đáng sợ khiến thần linh đều sẽ thần phục, sợ chết khiếp.
Lý Thất Dạ nhìn cái bóng Thế Đế, lại nhìn mười hai Đại Đế có mặt, ung dung cười nói:
– Ta và Thiển lão già kết thù không chỉ trong một phút, ân oán có thể ngược dòng đến năm tháng cực kỳ dài dặc. Thiển lão già kiên trì không ngừng, mỗi lần ta đến Đệ Thập giới là hắn sẽ phá hỏng việc tốt của ta, lần nào cũng muốn giết ta, tiếc rằng luôn thất bại.
Lý Thất Dạ nhún vai xòe tay:
– Thiển lão già nói rất hiên ngang lẫm liệt, mỗi lần giết ta đều bảo là xóa sạch nguồn gốc tai họa cho Đệ Thập giới, làm hơn nửa ngày chẳng qua là công báo tư thù. Ngày xưa ta bắt cóc nữ nhi của hắn nên Thiển lão già canh cánh trong lòng, thề phải giết được ta. Bây giờ Thiển lão già lại tới, lại triệu tập các Đại Đế truy sát ta. Ài, ta muốn làm nữ tế đâu dễ dàng gì.
Lý Thất Dạ cười nói với cái bóng Thế Đế:
– Thật ra chúng ta không cần căng thẳng như vậy. Ta dù gì là nữ tế của ngươi, chúng ta tính quan hệ thì ta còn phải gọi tiếng nhạc phụ đại nhân!
Thế Đế bao trùm cửu thiên, tuyệt thế vô song. Thế Đế chỉ lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ, không có bất cứ cảm xúc dao động.
Mười hai vị Đại Đế nghe Lý Thất Dạ nói không bình luận gì.
Chỉ có Đạo Long Thiên Đế trẻ tuổi nhất cười nói:
– Âm Nha đại nhân không cần đâm thọc ly gián, chúng ta tin tưởng Thế Đế. Đại Đế ba tộc thiên, ma, thần chúng ta đôi mắt rất sáng, ai là địch, ai là bạn mọi người tự biết rõ ràng.
Đạo Long Thiên Đế nói rất có lý, bọn họ làm Đại Đế đã đứng trên đỉnh Đệ Thập giới, khó có chuyện gì giấu diếm được mắt bọn họ. Bọn họ có lý giải riêng cho từng chuyện.
– Cũng đúng.
Lý Thất Dạ xòe tay cười nói:
– Nếu các ngươi không chịu tin thì ta cũng hết cách, nhưng mọi người khó khăn lắm mói tụ họp lại, nữ tế ta đây trông thấy nhạc phụ đại nhân nên nói việc nhà vài câu, mọi người không có ý kiến đi?
Mười hai Đại Đế im lặng, bọn họ không vội ra tay. Thật ra các Đại Đế kiêng dè, bọn họ sợ Âm Nha có hậu chiêu gì. Dù sao danh tiếng Âm Nha lưu truyền giữa các đời Đại Đế Tiên Vương, hắn là bàn tay đen sau màn ngày xưa chủ đạo cuộc chiến săn đế. Trở thành Đại Đế Tiên Vương đều sẽ kiêng dè Âm Nha ba phần.
Mặt Thế Đế lạnh như tiền, thanh âm uy nghiêm vô thượng lạnh băng vô tình:
– Chúng ta không có gì để nói, hoặc ngươi chết hoặc ta mất.
Lý Thất Dạ mỉm cười hỏi:
– Chẳng lẽ ngươi không muốn biết tình huống của nữ nhi mình sao?
Lời Lý Thất Dạ nói khiến Thế Đế im lặng. Dù đã là Đại Đế kinh diễm vạn cổ, dù đã là Đại Đế bao trùm cửu thiên, dù đã là Đại Đế đứng trên đỉnh cao nhất Đệ Thập giới nhưng lúc này Thế Đế im lặng. Đó dù sao là nữ nhi của Thế Đế, là máu thịt.
– Thiển lão già, trong lòng ngươi và ta biết rõ ân oán hai ta không đến từ nữ nhi của ngươi, ta chỉ chọc ngươi chút thôi.
Lý Thất Dạ vô cùng chân thành chậm rãi nói:
– Mặc kệ ngày xưa là ta bắt cóc nữ nhi của ngươi hay nàng nguyện ý theo ta cũng được, ngươi và ta không khó gác nó sang một bên. Có thể trở thành Đại Đế, ngươi cũng không phải kẻ hẹp hòi. Khiến ngươi tức giận không phải Âm Nha ta bắt cóc nữ nhi của ngươi mà vì nữ nhi không kế thừa y bát của ngươi, nàng còn làm trái ý ngươi. Ngươi cho rằng nàng không chỉ phản nghịch ngươi còn phản nghịch ba tộc thiên, ma, thần, phản nghịch mười ba châu Đệ Thập giới.