Sau khi tiếp xúc với Lý Thất Dạ, nàng cảm thấy Lý Thất Dạ không hề giống phàm nhân bình thường, cũng không có đơn giản như tưởng tượng, thái độ đã từ từ biến hóa một cách vô hình, tâm tính của nàng từ từ biến hóa, không kiêu ngạo như trước, cũng không có cảm giác ưu việt.
– Hiện tại nhìn kỹ ngươi một phen, gợi cảm hơn vừa rồi nhiều.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
– Ngươi ——
Nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, Trầm Hiểu San vừa thẹn vừa xấu hổ, thật vất vả bình tĩnh trở lại, nàng xấu hổ đỏ mặt, đặc biệt vào lúc này khi thấy ánh mắt Lý Thất Dạ nhìn xuống dưới, toàn thân của nàng nóng rát.
Trong ánh mắt Lý Thất Dạ bắn ra cảm giác tê dại, loại cảm giác này như điện giật, tâm hồn thiếu nữ chấn động, có tư vị không nói nên lời, nàng cảm giác thân thể mềm yếu, không đứng vững.
Thời điểm này Trầm Hiểu San đỏ mặt không dám nhìn Lý Thất Dạ, càng không dám nhìn thẳng vào mắt Lý Thất Dạ, nàng cúi đầu, bộ dáng thẹn thùng.
Mất một lúc sau Trầm Hiểu San rốt cuộc chờ Lý Thất Dạ tắm rửa xong. Đối với Trầm Hiểu San nếu là trước kia thật khó tưởng tượng nàng sẽ làm vậy.
Trầm Hiểu San dù gì là đại đệ tử Thiết Thụ môn, chờ một nam phàm nhân tắm rửa là chuyện không thể tưởng tượng.
Tuy tàn quá trình ban đầu hết sức xấu hổ không chịu nổi, làm Trầm Hiểu San ngại vô cùng nhưng nàng dần thói quen tất cả.
Lý Thất Dạ ung dung bình tĩnh ảnh hưởng tâm tính của Trầm Hiểu San, thử nghĩ xem, đổi lại nam nhân khác được mỹ nữ như nàng hầu hạ chắc chắn sẽ có ý tưởng khác.
Lý Thất Dạ thì thản nhiên, tư thái khó tả. Có lẽ tư thái này là quý tộc bẩm sinh, chính xác hơn là trong Lý Thất Dạ có khí thế cao cao tại thượng, dù bề ngoài hắn rất bình phàm nhưng sâu bên trong hắn có một loại khí thế không giận mà uy.
Như thể Lý Thất Dạ bẩm sinh là người cầm quyền, hắn chính là tồn tại chấp chưởng vạn vực, nên nhân vật cỡ nào hậu đãi hắn cũng là đương nhiên.
Chính vì sự ung dung của Lý Thất Dạ từ từ cảm nhiễm Trầm Hiểu San, chậm rãi nàng cũng trở nên từ tốn, vô tình sắm vai nhân vật nên thuộc về mình, ngoan ngoãn hầu hạ Lý Thất Dạ. Từng hành động của Trầm Hiểu San không mất sự dịu dàng, tựa như một tỳ nữ nho nhỏ.
Khi Lý Thất Dạ tẩy rửa xong tinh thần sảng khoái, hắn thở hắt ra, mỉm cười.
Trầm Hiểu San hầu hạ Lý Thất Dạ mặc quần áo, khoác từng cái lên, nét mặt đằm thắm, cử chỉ dịu dàng.
Mới trước đó Trầm Hiểu San còn cực kỳ ghét chuyện này, trong lòng vô cùng phản cảm, lửa giận bốc cháy trong lòng. Bây giờ Trầm Hiểu San làm việc rất tỉ mỉ, chính nàng cảm giác mình như nhập ma, hưởng thụ quá trình này, ung dung khó nói nên lời, chi tiết khó tả, dường như toàn quá trình là sự hưởng thụ.
Khi Trầm Hiểu San sửa sang xong cổ áo cho Lý Thất Dạ, nàng không kiềm lòng được liếc mắt xem kỹ hắn.
Khuôn mặt bình thường không nổi bật, nhìn mặt mày chẳng có chỗ hấp dẫn, tối đa nhìn thuận mắt.
Nhưng xem kỹ, chiêm nghiệm khuôn mặt bình thường này sẽ phát hiện khí chất ung dung, dù cho trời sụp đất nứt hắn vẫn thản nhiên, dường như trên đời không có chuyện gì có thể lay động hắn. Chính vì Lý Thất Dạ có sự bình tĩnh này, sâu bên trong có khí chất bao trùm cửu thiên.
Lại nhìn vào dôi mắt Lý Thất Dạ, liếc mắt một cái thì không thấy có chỗ xuất chúng, nhưng xem kỹ, ngẫm lại sẽ thấy đôi mắt sâu tựa biển cả, sâu không lường được, có sức hấp dẫn vô hạn. Nhìn chăm chú vào mắt Lý Thất Dạ sẽ bị hắn hút mất.
Đôi mắt như có ma lực vô cùng, khi ngươi chú ý đến đôi mắt này bất phàm, khi ngươi bị đôi mắt đó hút hồn, khi đôi mắt kia chiếm lấy ngươi, đôi mắt như nuốt trọn ngươi, làm ngươi rơi vào trong đó không thể từ rút ra.
Trong khi Trầm Hiểu San quan sát kỹ Lý Thất Dạ thì giọng nói nhàn nhã vang bên tai nàng:
– Ta biết ta vô cùng hấp dẫn nhưng nàng đừng nhìn đến không chớp mắt như vậy, làm mình mỏi mắt thì không tốt. Hơn nữa lỡ nàng mê ta thì không tốt, nhìn nàng không màng cơm nước thì ta tội lỗi lắm.
Nghe Lý Thất Dạ nói thế làm mặt Trầm Hiểu San đỏ rực, sắc hồng chạy tới bên tai, mặt nóng ran. Lần này Trầm Hiểu San không tranh cãi hay không phục nhưng nàng xấu hổ cúi đàu, không có can đảm nhìn Lý Thất Dạ một cái.
Lý Thất Dạ đành lắc đầu, cười cười. Lý Thất Dạ ngồi trên ghế to, thủ đan điền, tinh thần bình thản, chậm rãi điều tức, thôn Hỗn Độn chi khí, nạp lực lượng Thái Sơ.
Trầm Hiểu San khó khăn lắm mới lấy lại tinh thần, nàng cảm thấy chính mình vừa rồi rất mất mặt. Nàng dù gì là đại sư tỷ Thiết Thụ môn vậy mà dễ dàng giơ cờ trắng trước một tiểu nam nhân, Trầm Hiểu San khó thể chấp nhận được.
Trầm Hiểu San ngẩng đầu lên nhìn Lý Thất Dạ, thấy hắn thủ đan điền, tinh thần bình thản.
Trầm Hiểu San hỏi:
– Ngươi đang làm gì?
Tuy Lý Thất Dạ đang tu luyện nhưng không nhắm mắt dưỡng thần, tư thái rất là tùy ý.
Lý Thất Dạ cười nói tán gẫu:
– Tu luyện, đại đạo dài dòng, đường tu xa xăm.
– Ngươi mà cũng tu luyện?
Trầm Hiểu San liếc Lý Thất Dạ:
– Ngươi tu luyện công pháp gì? Tu luyện thuật khoáng thế gì?
Tuy Đệ Thập Giới và Cửu Giới khác nhau nhưng cũng có điểm thông, không cần biết tu luyện ra sao đều bắt tay vào tâm pháp. Với tu sĩ, điều đầu tiên cần làm là Hỗn Độn chi khí, nạp lực lượng Thái Sơ, nếu ngươi không có Hỗn Độn chi khí, lực lượng Thái Sơ thì nói gì đến tu luyện? Dù bí thuật khác cường đại cách mấy đều cần công pháp chống đỡ!
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Quy Phàm quyết, pháp quyết thích hợp cho nhân tộc tu luyện nhất.
Ngẫm lại mới rồi mình rụt rè trước mặt Lý Thất Dạ, Trầm Hiểu San hơi ngạo kiều, nàng không muốn bị hắn dễ dàng đánh gục. Vì vậy nghe Lý Thất Dạ nói tu Quy Phàm quyết thì Trầm Hiểu San không kiềm được mở miệng châm biếm.
– Ô, ngươi chẳng phải là kỳ nhân thế gian sao? Chẳng phải ngươi học thức vô song, ngực dung trời sao? Tại sao tu luyện ‘Quy Phàm quyết’ tâm pháp cực kỳ bình thường thế?
Kiêu kỳ làm Trầm Hiểu San nói ra lời như thế.
Nhưng nói xong Trầm Hiểu San thầm hối hận, nàng cảm thấy mình không nên nói vậy, cảm thấy mình đã quá nặng lời. Trầm Hiểu San bỗng sợ Lý Thất Dạ sẽ giận vì chuyện này.
Nhưng lòng kiêu ngạo nho nhỏ đó làm Trầm Hiểu San không phục, khiến nàng không nguyện ý dễ dàng cúi đầu, cho nên nàng nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm. Thật ra trong lòng Trầm Hiểu San đã hối hận, nhưng nàng không cúi đầu, nàng cắn môi kiên trì nhìn Lý Thất Dạ đăm đăm.
Lý Thất Dạ không tức o giận, không quát nạt Trầm Hiểu San. Lý Thất Dạ chỉ cười, hờ hững nhìn nàng, thản nhiên xem ngoài khung cửa sổ.
Trầm Hiểu San vô cùng hối hận, nàng hối hận mình không nên nói lời như vậy. Trầm Hiểu San ước gì Lý Thất Dạ chưi mình một trận còn dễ chịu hơn.
Trầm Hiểu San thà rằng bây giờ Lý Thất Dạ lớn tiếng mắng chửi chính mình chứ không muốn thấy thái độ hờ hững đó. Thái độ bình thản của Lý Thất Dạ làm Trầm Hiểu San sợ, như thể đánh mất cái gì, hoặc sợ những điều này chẳng đáng gì trong lòng Lý Thất Dạ.