Thiên Hoàng công chúa trầm giọng hỏi:
– Người tên Lý Thất Dạ đệ nhất hung nhân có lai lịch gì?
Trong tay Thiên Hoàng công chúa nắm giữ nhiều tài nguyên, kiến thức rộng lớn nhưng không chút ấn tượng về đệ nhất hung nhân Lý Thất Dạ, nàng chưa từng nghe về người này.
Thiên Hoàng quốc quân đã thiên chấp thành cuồng:
– Chỉ là một phàm nhân, phàm nhân cũng dám giết nhi tử của ta? Thật nực cười, chắc chắn sau lưng có quỷ, nhất định là Tề Lâm Đế gia làm!
– Chưa chắc.
Thiên Hoàng công chúa trầm ngâm nói:
– Nhưng bảo phàm nhân dám giết tiểu đệ thì hắn không đơn giản, nhất định có lai lịch kinh thiên, nếu không phàm nhân bình thường làm sao dám giết tiểu đệ?
Thiên Hoàng quốc quân quát to:
– Không cần biết phàm nhân có lai lịch kinh thiên gì, nữ nhi, bây giờ ngươi mang binh đi Tề Lâm Đế gia, khiến Tề Lâm Đế gia giao ra tiểu súc sinh Lý Thất Dạ, ta muốn xe sống hắn ra báo thù cho Hoàng nhi! Ta muốn Tề Lâm Đế gia chịu trách nhiệm cái chết của Hoàng nhi!
Thiên Hoàng công chúa lắc đầu nói:
– Phụ thân, việc này không thể làm bậy, Đế gia không dễ chọc. Dù Lý Thất Dạ và Tề Lâm Đế gia có quan hệ cũng không thể tùy tiện động binh với Tề Lâm Đế gia. Đừng nói Tiên Vương Tề Lâm Đế gia còn sống, dù Tiên Vương không còn, chỉ riêng các lão tổ Tề Lâm Đế gia đã không dễ chọc.
Thiên Hoàng quốc quân nói:
– Nữ nhi, Tề Lâm Đế gia mạnh mấy có hơn được cam võ không? Trong tay ngươi có ngàn vạn đại quân, lại có chư thần nghe lệnh ngươi. Chỉ cần nữ nhi ra lệnh một tiếng, binh phát Tề Lâm Đế gia thì Tề Lâm Đế gia sẽ giao Lý Thất Dạ ra ngày, chịu trách nhiệm cho cái chết của Hoàng nhi!
– Phụ thân đại nhân, lúc này không nên hành động theo khí phách. Trong tay nữ nhi có ngàn vạn đại quân chiến vì hoàng đồ đế nghiệp của phu quân chứ không phải chiến vì ân oán cá nhân! Hơn nữa phu quân đã bỏ lỡ cơ hội chịu tải Thiên Mệnh một lần, xuất thế lần thứ hai phải một trận chiến thành công. Vì vậy ngàn vạn đại quân trong tay ta tốt nhất không động, cương tốt không cần dùng vào lưỡi đao!
Lần trước Kim Qua vốn có thể chịu tải Thiên Mệnh, trở thành Đại Đế, nhưng gã bị bách tộc thư kích. Đại quân Kiêu Hoành châu xua binh đến thư kích Kim Qua chịu tải Thiên Mệnh, làm gã đau đớn mất đi cơ hội.
Hiện tại Kim Qua chỉ còn lại hai lần chịu tải Thiên Mệnh, dù gã làm tốt cách mấy trong hai cơ hội thì tối đa chỉ được tám Thiên Mệnh, điều này cách biệt lớn với giấc mơ của gã.
Vì vậy khi lần thứ hai xuất thế Kim Qua cực kỳ cẩn thận, phải một trận chiến thành công.
– Nữ nhi, đời này hiền tế xuất thế nhất định có thể trở thành Đại Đế.
Thiên Hoàng quốc quân không cho là đúng nói:
– Tuy lần trước bị bách tộc Kiêu Hoành châu thư kích nhưng bây giờ các Đại Đế đều đồng ý hộ đạo cho hiền tế. Có Đại Đế Thiên tộc hộ đạo thì ai dám thư kích hiền tế? Hiền tế nhất định có thể trở thành Đại Đế!
Thiên Hoàng công chúa từ tốn nói:
– Nói chuyện đừng quá chắc chắn, Đại Đế Tiên Vương không dễ dàng xuất thế, thiên tru tùy thời treo cao. Không đến lúc bất đắc dĩ Đại Đế Tiên Vương sẽ không dễ dàng hộ đạo cho hậu nhân. Phu quân tốn bao nhiêu công sức mới thuyết phục được Đại Đế Thiên tộc, nhưng không đến lúc bất đắc dĩ Đại Đế sẽ không ra tay, vì vậy phu quân lần thứ hai chịu tải Thiên Mệnh vẫn cần ngàn vạn đại quân hộ đạo!
Thiên Hoàng quốc quân cực kỳ bất mãn nói:
– Nhưng tiểu đệ của ngươi không thể bị người giết không như vậy được!
Thiên Hoàng công chúa chậm rãi nói:
– Phụ thân đại nhân, ta sẽ cẩn thận điều tra rõ chuyện tiểu đệ chết thảm, đừng dễ dàng xúc động.
– Hừ! Cái này còn cần điều tra rõ? Phải điều tra tới khi nào? Mười năm hay một trăm năm?
Thiên Hoàng quốc quân hậm hực phất tay áo rời đi.
Thiên Hoàng công chúa nhìn phụ thân đi xa, nàng buông tiếng thở dài. Không phải Thiên Hoàng công chúa không muốn báo thù cho đệ đệ, nàng và đệ đệ tình cảm thâm sâu vô cùng. Nhưng Thiên Hoàng công chúa là thê tử của Kim Qua, đế hậu tương lai, nàng không thể làm việc vì ân oán cá nhân. Thiên Hoàng công chúa phải lấy đại cục làm trọng, nếu không Kim Qua đã chẳng tin tưởng gửi gắm đại quân cho nàng.
Đêm, tĩnh lặng, bóng đêm như nước. Lý Thất Dạ ngồi xếp bằng trên giường, thôn Hỗn Độn chi khí, nạp lực lượng Thái Sơ. Lý Thất Dạ đã ngủ, dù ngủ vẫn tu luyện. Với Quy Phàm quyết thì ở trạng thái gì, khi nào, chỗ nào đều có thể không ngừng tu luyện. Quy Phàm quyết là tâm pháp bình thường nhất cũng lợi hại nhất.
Cả buổi tối cực kỳ yên tĩnh, thành Tề Lâm phồn hoa trong bóng đêm đều chìm trong yên tĩnh, dường như đêm không dám quây rầy người.
Không biết qua bao lâu, Lý Thất Dạ ngồi khoanh chân trên giường đột nhiên mở hai mắt ra, đứng dậy ra ngoài cửa.
Có bốn nam nhân khoanh tay đứng ngoài cửa, bốn người nâng kiệu đến. Kiệu đặt trước cửa Lý Thất Dạ.
Bốn người một kiệu như u linh xuất hiện ngoài cửa của Lý Thất Dạ, lặng lẽ không tiếng động, không ai phát hiện ra, bọn họ như hòa nhập vào bóng đêm.
Khi Lý Thất Dạ đi ra, hai nam nhân đứng đằng trước hạ thấp kiệu chờ đợi, từ đầu đến cuối bọn họ không nói một câu.
Dáng vẻ Lý Thất Dạ tự nhiên leo lên kiệu, ung dung ngồi.
Nam nhân buông rèm, nâng kiệu lên, bay lên cao, khoảnh khắc biến mất trong bóng đêm. Bọn họ lặng yên không tiếng động, như hồn ma giữa đêm khuya, không làm kinh động bất cứ người nào, cũng không ai phát hiện bọn họ tồn tại.
Một nơi không người biết có một viện tử, viện cực kỳ yên lặng, chỉ có một ngọn đèn lồng lắc lư. Đèn lồng đong đưa trong bóng đêm nhưng lại như có thể thắp sáng nguyên trời đêm.
Cái kiệu đáp xuống viện tử, lặng lẽ. Kiệu đè thấp, Lý Thất Dạ bước ra ngoài.
Lý Thất Dạ bước xuống kiệu, một lão nhân đã đứng chờ ngay cửa viện từ lâu.
Lão nhân thấy Lý Thất Dạ liền khom lưng vái:
– Không biết đại nhân đích thân đến, thuộc hạ tầm nhìn hạn hẹp, không thể tưm mình nghênh đại nhân.
Nếu đám Trầm Hiểu San có mặt tổng thấy lão nhân trước mắt sẽ rất ngạc nhiên, vì lão nhân này chính là lão chưởng quầy Đế các tiệm tạp hóa thành Tề Lâm.
Lý Thất Dạ nhẹ phất tay, từ tốn nói:
– Người không biết vô tội.
Lão chưởng quầy đứng thẳng vội vàng dẫn đường cho Lý Thất Dạ:
– Mười đại nhân vào trong, các lão đã chờ đợi đại nhân giá lâm.
Hơn mười lão nhân ngồi trong đại sảnh viện tử, mặc đồ mộc mạc, trông không chút bắt mắt. Nhưng khi mắt họ loe tia sáng làm tim người đập nhanh, ánh mắt như có thể chém trời trăng, đoạn âm dương, thực lực khiến người kính sợ.
Lý Thất Dạ đi tới, hơn mười lão nhân đứng dậy cúi đầu hướng hắn. Bọn họ không nói chuyện, không hé răng.
– Đại nhân, các lão có mặt đều là người liên lạc đương thời, phụ trách các nơi.
Lão chưởng quầy bận rộn giới thiệu cho Lý Thất Dạ:
– Thuộc hạ bất tài, được các lão tổ dày yêu chấp chưởng môn hộ đương thời.
– Truyền thống có thể tiếp tục kéo dài là việc tốt.
Lý Thất Dạ nhìn các lão nhân có mặt, nhẹ gật đầu nói:
– Nếu gặp gỡ tức là có duyên, ngồi xuống đi.