Kiếm Đế, có thể nói đó là Đại Đế rực rỡ nhất trong mấy thời đại, đủ chứng minh nội tình Thiển gia. Thiển gia trừ có Đại Đế vô địch cõi đời như Thế Đế ra còn cho ra Đại Đế thiên tài tuyệt thế vô song như Kiếm Đế, gã suýt có thể trở thành Đại Đế mười hai Thiên Mệnh giống Thế Đế.
Dù Kiếm Đế chỉ có mười một Thiên Mệnh nhưng huyết thống Thánh Quyền ít nhiều gì bù đắp được khiếm khuyết Thiên Mệnh. Bởi vậy có tin đồn tương lai Kiếm Đế rất có thể sẽ trở thành người nối nghiệp Thế Đế.
Đương nhiên một số người phê bình kín đáo về địa vị của Kiếm Đế trong Thiên Đình, vì Thế Đế có địa vị cực kỳ quan trọng trong Thiên Đình, huống chi còn chấp chưởng Thiên Quyền là tổ chức Đại Đế khủng bố không gì sánh bằng.
Nếu Kiếm Đế thật sự trở thành Đại Đế mười hai Thiên Mệnh thì Thiển gia có hai vị Đại Đế mười hai Thiên Mệnh, với thế lực đó Thiển gia đủ nghiền áp bất cứ đế thống tiên môn nào trên đời. Chỉ bằng vào Thiển gia là có thể diệt mọi chủng tộc toàn nhân tộc hay thậm chí là Thập Tam Châu.
Có lẽ vì vậy nên mọi người không muốn thấy Kiếm Đế thành Đại Đế mười hai Thiên Mệnh, không thì Thiển gia đem lại uy hiếp quá lớn cho Thập Tam Châu.
Kiếm Đế tiến lên trước, vẫn tràn đầy bá khí nhìn Lý Thất Dạ:
– Tiếng tăm của Thánh Sư như sấm bên tai!
Lý Thất Dạ nhìn Kiếm Đế, cười tủm tỉm chậm rãi nói:
– Tử tô nThiển gia đúng là có chút bản lĩnh, chỉ không biết hổ phụ có có hổ tử không? Nếu là hổ phụ khuyển tử thì bôi nhọ uy danh lão tổ tông của ngươi.
Lý Thất Dạ liếc qua Thế Đế ngồi sau đạo môn.
Thế Đế không giận, bình tĩnh ngồi yên, không ai phỏng đoán ý tưởng của Thế Đế được.
Kiếm Đế lạnh lùng cười:
– Kiếm Đế ta đây không cần dựa vào tổ tông!
Kiếm Đế lạnh lùng nói:
– Người đời đều e sợ ngươi, ta muốn kiến thức thử ngươi có vô địch như tin đồn không!
– Ngươi nên sợ ta.
Lý Thất Dạ nghiêm túc gật đầu nói:
– Nếu ngươi không sợ ta thì hãy về nhà nghe lão tổ tông nhà ngươi kể chuyện, khiến hắn kể cho ngươi nghe câu chuyện đời đời của ta và hắn.
Nói tới đây Lý Thất Dạ cười nói lớn với Thế Đế sau đạo môn:
– Lão già Thiển, có phải ngươi không kể chuyện của chúng ta không? Cách ngươi dạy dỗ tử tôn không được tốt lắm, nhìn tử tôn của ngươi xem, đã là Đại Đế mười một Thiên Mệnh mà còn như tiểu thanh niên, gai góc. Đại Đế mười hai Thiên Mệnh nhà ngươi hơi thất bại.
Thế Đế bình tĩnh nói, như đã siêu thoát:
– Người trẻ tuổi có có cách sống của họ, thế giới của họ nên do chính họ làm chủ.
– Tôn giá đừng lên mặt!
Kiếm Đế khó chịu trước thái độ của Lý Thất Dạ, lạnh lùng nói:
– Ta là ta, Thiển gia là Thiển gia, hôm nay ta không đại biểu bất cứ người nào, chỉ đại biểu bản thân ta khiêu chiến ngươi!
Đám Đại Đế Tiên Vương có mặt liếc nhau, không chỉ vì Kiếm Đế dám khiêu chiến tồn tại như Lý Thất Dạ.
Quan trọng hơn là lời Kiếm Đế nói đáng để người nghiền ngẫm. Nghe đồn Kiếm Đế tuy là Đại Đế thứ chín của Thiển gia, rất được Thiển gia xem trọng, hết sức bồi dưỡng, rất có thể trở thành người nối nghiệp của Thế Đế.
Nhưng nghe đồn Kiếm Đế và Thế Đế lão tổ tông bọn họ tình cảm không được tốt, nghe đồn hai ông cháu từng chĩa đao kiếm vào nhau.
Cho nên Kiếm Đế mới chạy đến Thiên Đình, ít khi nào gã đại biểu cho Thiển gia.
Tại sao Kiếm Đế mâu thuẫn với Thế Đế thì người ngoài không biết cụ thể, có úy đoán rằng Kiếm Đế muốn thoát khỏi sự khống chế của lão tổ tông Thiển gia. Có người nói Kiếm Đế muốn hành động lớn, ở lại Thiển gia thì gã mãi mãi núp dưới ánh sáng của Thế Đế, dù gã có lấy được thành tựu rực rỡ cỡ nào cũng bị lu mờ khi so sánh với lão tổ tông Thế Đế.
Vì suy đoán này nên mọi người đều cho rằng đó là lý do Kiếm Đế tham gia Thiên Đình chứ không phải Thiên Quyền, cũng là lý do gã sáng tạo Kiếm Minh. Kiếm Đế không muốn sống dưới ánh sáng vô hạn của lão tổ tông mình.
– Ài, tử tôn Thiển gia đời sau không bằng đời trước.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu nói:
– Mới có Đại Đế mười một Thiên Mệnh, không làm được gì. Lão tổ tông nhà các ngươi ở trước mặt ta còn đỡ chút, kiến nhỏ như ngươi chỉ có thể nhảy nhót một vài cái.
Kiếm Đế hừ lạnh một tiếng:
– Lớn lối thật!
Mắt Kiếm Đế lạnh lẽo âm trầm nói:
– Ta chống mắt xem ngươi có danh xứng với thực không, có vô địch như lời đồn!
– Không cần xem.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Ta vốn vô địch, nhưng ta sợ ngươi thua không nổi, lỡ làm thịt ngươi sẽ khiến lão già Thiển đau lòng tiểu tôn tử nhà ngươi. Không làm thịt ngươi thì không biết lão già Thiển sẽ lấy cái gì mua mạng ngươi?
Lý Thất Dạ cười nói với Thế Đế:
– Lão già Thiển, ngươi cảm thấy mạng sống của tiểu tôn tử đáng giá bao nhiêu tiền? Nếu ngươi chịu bỏ tiền ra thì ta sẽ suy xét cho ngươi chuộc mạng của hắn.
Đám Đại Đế Tiên Vương câm nín, trên đời có ai dám nói chuyện kiểu đó với Thế Đế? Tồn tại như Huyền Đế cũng không dám gọi thẳng là lão già Thiển, nhưng Lý Thất Dạ nói năng dõng dạc không thèm để bụng, dường như Thế Đế chỉ là một lão già trong mắt hắn.
Thế Đế chậm rãi nói:
– Tiểu Kiếm, đừng lơ là coi thường.
Kiếm Đế hừ lạnh một tiếng:
– Hừ, đương nhiên ta biết!
Mọi người nghe xong liền hiểu đúng như tin đồn, tình cảm giữa Kiếm Đế và Thế Đế không tốt, hai ông cháu không hợp nhau. Kiếm Đế như một vãn bối phản nghịch.
Kiếm Đế nhướng mày trừng Lý Thất Dạ, lạnh lùng nói:
– Thánh Sư, dám chiến một trận với ta không? Dù ta là vãn bối cũng xin chỉ giáo!
Một thanh âm ôn nhuận như ngọc vang lên:
– Chỉ giáo thì cần gì Thánh Sư, Kiếm Đế, ta cùng ngươi luận bàn vô thượng kiếm đạo được không?
Một nam nhân trung niên áo bay phất phơ, tay cầm trường kiếm, cả người ôn huận như ngọc. Nam nhân trung niên không có khí thế khiếp người, chẳng có đế y ngập trời. Nam nhân trung niên tay cầm trường kiếm như quân tử khiêm khiêm, toát ra hơi thở thư hương dòng dõi, như học sĩ đọc đủ thi thư.
Ngươi thậm chí không thấy hơi thở Tiên Đế toát ra từ nam nhân trung niên, cảm giác như đây là một vị học giả, là khiêm khiêm quân tử.
Thấy nam nhân trung niên như đầy bụng mực nước, có người nhận ra lai lịch:
– Nhân Hiền Tiên Đế!
Có kẻ thì thào:
– Lại một vị Tiên Đế vô địch kiếm đạo, đúng là đáng giá chiến một trận.
Nhân Hiền Tiên Đế, Tiên Đế của Cửu Giới, Tiên Đế thứ năm của Phi Tiên giáo, từng có huyết thống rất mỏng manh nên tự rút huyết thống ra, chịu đau đớn đủ điều rốt cuộc loại bỏ huyết thống Cổ Minh trong thân thể.
Nhân Hiền Tiên Đế dùng hành động chứng minh bản thân là một phần của nhân tộc, là huyết thống Cửu Giới chứ không thuộc về Cổ Minh. Nhân Hiền Tiên Đế cưỡng lại được sức hấp dẫn của huyết thống Cổ Minh, bước ra đại đạo vô thượng thuộc về mình.
Nhân Hiền Tiên Đế không chỉ là một vị Tiên Đế mà cũng si kiếm đạo giống như Kiếm Đế. Nghe đồn sau khi Nhân Hiền Tiên Đế giá lâm Đệ Thập Giới thì tập trung nghiên cứu kiếm đạo, có thành tựu riêng biệt.
Kiếm Đế có tạo nghệ vô song cõi đời về kiếm đạo nhưng gã xem như vãn bối khi so với Nhân Hiền Tiên Đế.
Thấy Lý Thất Dạ, Nhân Hiền Tiên Đế cúi gập người hướng Lý Thất Dạ:
– Thánh Sư, đã lâu không gặp.
Lý Thất Dạ ngồi yên tại chỗ nhẹ gật đầu nói:
– Tiên Đế Phi Tiên giáo là niềm tự hào của Cửu Giới, cũng là kiêu ngạo của nhân tộc chúng ta.
Nhân Hiền Tiên Đế lại cúi mình:
– Đa tạ Thánh Sư khen.
Nhân Hiền Tiên Đế hiểu ẩn ý câu nói của Lý Thất Dạ.
Trước kia Nhân Hiền Tiên Đế có huyết thống Cổ Minh, tuy nói chính xác ra gã là nhân tộc nhưng từ khi Âm Nha diệt Cổ Minh, Cửu Giới còn để lại máu lai. Bởi vì huyết thống Cổ Minh siêu mạnh, dù không phải huyết thống thuần túy cũng vẫn khiến ngươi trở nên mạnh mẽ hơn, tu luyện càng thoải mái hơn.
Cũng vì điều này nên nhiều người không cưỡng lại được hấp dẫn từ huyết thống Cổ Minh, từng có người định vực dậy Cổ Minh, còn tìm công pháp của Cổ Minh để tu luyện. Nên Âm Nha từng đợt quét sạch Cửu Giới, đồ sát nhiều giọt máu Cổ Minh rơi rớt.
Lúc trước vì có huyết thống Cổ Minh mỏng manh nên Nhân Hiền Tiên Đế biểu hiện thiên phú siêu cao, tuy Lý Thất Dạ không giết gã nhưng phản đối gã trở thành Tiên Đế. Nhưng khi đó các lão tổ Phi Tiên giáo hết sức ủng hộ Nhân Hiền Tiên Đế chịu tải Thiên Mệnh, trở thành Tiên Đế.
Cuối cùng vì lý do nào đó mà Lý Thất Dạ im lặng, không xuống tay với Nhân Hiền Tiên Đế. Lúc đó Âm Nha thật sự muốn đồ sát vãn bối như Nhân Hiền Tiên Đế thì dù có Phi Tiên giáo che chở cũng vô dụng, lúc ấy quân đoàn của hắn có thể càn quét Cửu Giới.
Nhân Hiền Tiên Đế từng có lời hứa là tuyệt đối không đi con đường Cổ Mình, gã nhiều lần trải qua giày vò tách rời huyết thống Cổ Minh, mãi khi gã trở thành Tiên Đế vẫn giữ thái độ hết sức cẩn thận. Vì Nhân Hiền Tiên Đế là nhân tộc chứ không phải Cổ Minh!
– Hậu sinh khả úy.
Nhân Hiền Tiên Đế nhìn Kiếm Đế, từ tốn nói:
– Kiếm đạo cao xa, cô độc lạnh lẽo. Hôm nay gặp kình địch lớp trẻ khiến ta muốn chiến một trận, Kiếm Đế có chịu không?
Trong phút chốc mọi người nhìn Kiếm Đế, Nhân Hiền Tiên Đế. Tạo nghệ kiếm đạo của Kiếm Đế tự xưng là không người sánh kịp nên gã mới sáng tạo Binh Minh.
Thành tựu kiếm đạo của Nhân Hiền Tiên Đế đã nổi tiếng từ lâu, trước khi Kiếm Đế ra đời thì thành tựu của gã đã nổi tiếng lan xa.
Tuy hôm nay mọi người đến vì Thiên Thần thư viện nhưng được tận mắt nhìn hai vị Đại Đế đỉnh kiếm đạo chiến một trận cũng rất hấp dẫn, là sự hưởng thụ thị giác.